Thời gian trôi qua lâu như một thế kỷ, bả vai của tôi đã chết lặng, không còn cảm giác đau nữa, rốt cuộc hắn cũng buông lỏng bả vai tôi, khổ sở lẩm bẩm: "Tại sao phải đi? Anh đã xin lỗi em rồi! Tại sao phải đi?"
Tôi thừa dịp hắn mất hồn, chạy ra khỏi phòng, đèn sân thượng vẫn không mở, trên sân thượng đen như mực, tôi bắt đầu gọi Ninh Vũ "Học trưởng, cậu ở đâu?"
"Gâu gâu. . . . . ." Bánh bao sủa lên.
Tôi quay người nhìn sang, chỉ thấy, một bóng đen đang nằm bên chân bánh bao.
"Học trưởng." Tôi vội vàng chạy tới, cúi người đỡ anh dậy, lại bị Âm Hạng Thiên theo sát tới, rồi kéo cổ áo tôi.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Tôi nổi trận lôi đình.
"Hắn ta chỉ ngất xỉu thôi, sẽ không chết được đâu, em kêu lớn vậy làm gì chứ?" Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tôi có thể nghe ra giọng nói không mấy thân thiện của hắn
"Cút ngay!" Tôi ảo não vỗ vào móng vuốt sói.
"Vào nhà đợi đi!" Hắn khó chịu đẩy tôi qua một bên, vác Ninh Vũ đang ngất xỉu lên bả vai, xoải bước vào phòng. Khi hắn ném Ninh Vũ lên giường thì thiếu chút nữa tôi đã phát thét lên “Nhẹ chút”. Thật may là tôi không có la, bằng không, rất có thể hắn sẽ vứt Ninh Vũ mạnh hơn nữa, tôi tin tưởng rằng hắn không ngại làm chuyện phiền toái như thế.
"Anh có thể đi." Tôi hạ lệnh đuổi khách.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, sau đó nói "Tôi không phải đến đây để giúp cô xử lý phiền toái."
"Phiền toái là anh mang tới, nếu không phải anh đến đây, cũng không có phiền toái"
Hắn đưa tay ra nắm lấy cằm của tôi, vẻ mặt dữ tợn, giọng nói ác độc: "Thật không may mắn, tôi phát hiện ra có vài chuyện rất đáng tiếc?"
"Không nói lý!" Tôi bị đau nên hất tay hắn ra, cúi người kiểm tra cơ thể Ninh Vũ. Cũng không biết vài phần sức hắn dùng, có chấn động đến đại não hay không. Mặc dù tôi học y, cũng nhìn không ra việc ấy. Não không phải là vết thương bên ngoài, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, thì rất phiền toái. Chần chừ giây lát, tôi lấy điện thoại ra, muốn gọi một chiếc xe cứu thương tới đây, mới vừa nhấn xuống một số chín, Âm Hạng Thiên liền đoạt đi điện thoại của tôi, liếc mắt một cái, vứt điện thoại di động qua một bên, đồng thời không kiên nhẫn nói: "Tôi dùng sức rất nhỏ, hắn không chết được đâu."
Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, kéo chăn qua, đắp lên trên người Ninh Vũ, mới vừa cầm gối lên muốn kê lên đầu Ninh Vũ, Âm Hạng Thiên❃diễn đànღLêQuýĐôn❃đột nhiên bắt lấy cái gối của tôi: "Cô xong chưa?"
"Chưa xong!" Tôi tức giận đoạt lấy cái gối, đặt dưới đầu Ninh Vũ.
Hắn vẫn đứng đó, tốn thời gian dư thừa nước bọt, từ hàm răng nặn ra một câu: "Anh không muốn gây gổ, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Tôi không giải thích mà nhìn hắn: "Chúng ta còn cái gì để nói sao?"
"Nếu như em lập tức cùng anh về nhà, vậy cũng không cần nói chuyện!"
"Về nhà?" Tôi chê cười "Trở về nhà của anh và Nhiễm Du sao? Các người thật biết đùa ~ cái nhà đó không có nghĩa gì với tôi nữa, tôi cũng không muốn xem náo nhiệt"
"Anh nói lại một lần, anh không phải tới đây gây gổ với em, em đừng bới lông tìm vết."
"Thật là trùng hợp, tôi cũng không muốn như vậy, nhất là cùng anh, làm phiền anh đi giúp, thuận tiện đóng cửa lại luôn."
"Bách Khả!"
"Mời rời khỏi nhà tôi, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát."
Hắn tức giận nhìn chằm chằm tôi, tôi kiêu căng nhìn chằm chằm hắn, ai cũng không chịu lui bước. Một hồi lâu, hắn thu hồi ánh mắt giết người lại, chầm chậm nói: "Trở về đi, anh sẽ không để em chịu uất ức."
Tôi khinh bỉ nhìn hắn "Xin hỏi Tam Thiếu bố trí cho tôi như thế nào?"
"Giống như trước đây!" Hắn chần chừ rồi nói tiếp: "Nhiễm Du mang thai, anh không thể bỏ mặc cô ấy, nhưng anh cũng sẽ có trách nhiệm với em."
Tôi hiểu rồi, hắn không muốn buông tay, không muốn mất đi bất cứ thứ gì, hắn đang muốn ôm cả hai tay.
Cho nên, hắn nghĩ chỉ cần cho tôi tiền tài vô tận, nhưng cũng không là người yêu ngoài sáng của anh! Đúng là một triệt đầu, một triệt đuôi. Thật khốn kiếp, một tên ích kỷ
Ha ha ha. . . . . .
Tôi không muốn cười, nhưng hắn cho tôi vào vị trí dự bị, thật buồn cười. Cho nên, tôi không nhịn được, cười như một đứa bị thần kinh bấn loạn.
Hắn bị nụ cười của tôi làm cho luống cuống, chợt, mi nhíu lại "Em cười cái gì?"
"Cười anh, cũng cười tôi." Tôi giơ tay lên lau đi nước mắt đang bật ra, nói tiếp: "Anh cảm thấy tôi và Nhiễm Du giống như loại phụ nữ van xin đàn ông chăm lo lắm sao?"
"Em nên về và bắt đầu cuộc sống mới." Hắn nói lảng qua chuyện khác, nhưng khí chất vẫn cứng rắn.
Tôi đã không có cách nào hình dung ra tâm tình của mình nữa, đó không phải là tức giận hoặc là bất đắc dĩ.
Người đàn ông này, muốn có bao nhiêu niềm vui, bất cứ lúc nào hắn cũng không cho mình mất cái gì cả, cũng không chịu để nó mất đi. Tôi ❃diễn đànღLêQuýĐôn❃không hiểu rõ, tôi là mù mắt hay mù tâm mà đi yêu cái loại đàn ông này? Nhưng bây giờ, đây không phải là vấn đề quan trọng, hiện tại, tôi chỉ muốn cho hắn biết, hắn đuổi tới nơi đây chỉ là bởi vì hắn có thói quen không bỏ được những đồ vật mình có tình cảm, nếu hắn tiếp tục náo, là do tâm tình hắn nóng nảy, khiến cho gà chó không yên.
"Chúng ta cùng nhau sinh sống hơn hai năm, chưa bao giờ tôi nói với anh tôi muốn cái gì, hiện tại, tôi đang muốn một món đồ tốt của riêng mình, anh có thể cho được sao?" Tôi hỏi.
"Em muốn cái gì?" Hắn đề phòng.
"Muốn anh buông tay." Tôi muốn tự do, vĩnh viễn tự do.
"Em muốn cái gì anh cũng có thể cho, duy chỉ có cái này là không được."
"Tôi có thể hỏi tại sao không? Đừng nói anh hiểu tính tôi, người tình của anh còn quá nhiều, thiếu đi một mình tôi cũng không sao!" Tôi cũng cảm thấy thiếu đi một người, vĩnh viễn không gọi là thiếu!
Hắn cứng họng, hắn không đáp được.
Tôi cười chua chát: "Trở về đi thôi, anh chỉ vì thói quen nhất thời mà chạy đến nơi này. Chúng ta cùng nhau sinh sống lâu như vậy, anh cảm thấy có chút mất mát là bình thường, chờ mấy ngày nữa, anh sẽ không như vậy nữa đâu."
"Làm sao cô biết rằng tôi chỉ chịu mất mát mà thôi?" Hắn tức giận rống, tựa như đứa bé mất món đồ chơi nên nóng nảy: "Cô tựa như con quỷ, ngày ngày quấn lấy tôi, vô luận lúc nào cũng ở trong đầu óc tôi."
"Loại trạng thái này sẽ không kéo dài quá lâu." Tôi không thể làm gì, rũ rèm mắt xuống, nói một lời khiến tim mình đau nhói.
"Làm sao cô biết sẽ kéo dài bao lâu?" Hắn kềm lấy bả vai của tôi, bức tôi nhìn thẳng vào mắt hắn "Cô có biết tôi đã làm những gì không? Con mẹ nó, cô đã không còn quan tâm tôi nữa rồi! Nhìn cũng không nhìn một cái, xoay người rời đi, một chút cũng không lưu luyến, một chút cũng không thèm để ý!"
Tôi nhìn thấy sự bi thương trong đáy mắt hắn, tôi tin tưởng, hắn có cảm tình với tôi, nhưng hiện tại cũng không phải là ngày trước, tình cảm mà hắn muốn, tôi không cho nổi, cũng không muốn nhận. Tôi không biết phải nói gì với hắn nên mới rời đi! Và giờ đây tôi vô cùng hy vọng hắn sẽ rời khỏi tôi
Tôi trầm mặc, đổi lấy cái ôm khít khao của hắn, hắn chôn mình vào tóc tôi, nói qua lời kịch quen thuộc mà mỗi lần gây gổ hắn đều nói: "Đừng làm rộn! Cùng anh về nhà!"
"Tôi không muốn về nhà." Tôi kháng cự giãy giụa, bất đắc dĩ áp sự chua cay xuống "Cầu xin anh đi đi."
"Đi cùng anh!" Cái ích kỷ này rất khốn kiếp, căn bản là dầu muối không vào, cứng mềm không ăn.
Bất đắc dĩ tôi bị hắn làm cho chảy nước mắt, dòng lệ nóng mông lung đảo quanh hốc mắt, tôi thấy ở cánh cửa xuất hiện thêm một bóng dáng anh tuấn.
Tôi vội vàng chùi sạch nước mắt, hình ảnh rõ ràng. Người vừa tới, tay đặt trong túi quần, bên môi chứa đựng một nụ cười ung dung và yếu ớt, bộ quần áo trên người càng tôn thêm vẻ đẹp hoàn mỹ, cái loại bình thản chịu đựng gian khổ, thần thái làm cho người ta ngưỡng mộ
Tôi như nhặt được cây cỏ cứu mạng, kích động nói "Nhị Ca! Mau dẫn hắn đi!"