Edit: Nhật Dương
Beta: coki, Lạc Thần
Âm Hạng Kình thản nhiên như không đứng ở một bên nhìn thân thủ quá mạnh mẽ của Nhiễm Nhiễm, chỉ chốc lát Nhiễm Nhiễm đã giải quyết hơn một nửa côn đồ, anh cười cười nhắc nhở: Chừa mấy tên tỉnh táo để dọn dẹp hiện trường.
Nhiễm Nhiễm đang trong vòng vây địch cũng đồng ý nên giảm bớt lực xuống nhưng trong lòng lại vô cùng oán giận.
Mẹ kiếp! Cái tên biến thái chết tiệt kia đúng là đứng đó xem cuộc vui, xem nhà anh là rạp chiếu phim sao?
Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhiễm lập tức đạp một tên côn đồ tới chỗ Âm Hạng Kình: Tặng anh một tên!
Thật không có vệ sinh, thứ bẩn như thế này mà cho tôi làm gì? Lúc nói chuyện thì Âm Hạng Kình cũng khẽ lắc mình tránh đi khiến tên côn đồ bị xem như quả bóng đụng đầu vào tường, chớp mắt đã ngất xỉu.
Anh biến thái! Nhiễm Nhiễm gầm nhẹ rồi tung ra một quyền, anh xem tên côn đồ trước mặt thành Âm Hạng Kình mà đánh cho một trận.
Đứng xem diễn trò thật sự rất vui, đã lâu rồi không được thấy cảnh náo nhiệt như vậy, cảm giác thật là thích.
Cuối cùng cũng kết thúc!
Nhiễm Nhiễm nhìn bọn chúng hoảng sợ chạy trốn thì thầm thở dài, đã lâu rồi không kéo bè đánh nhau nên giờ anh thật sự cảm thấy rất mệt.
Nhiễm Nhiễm thả lỏng cả thể xác và tinh thần, người ngã xuống đất. Anh đã chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất nhưng lại rơi vào một lồng ngực rộng lớn.
Mệt mỏi sao? Âm Hạng Kình lướt nhẹ qua phần tóc mái ẩm ướt mà mềm mại của cậu, nụ cười dịu dàng như nước.
Nhiễm Nhiễm trừng mắt: Buông ông ra!
Âm Hạng Kình chớp chớp mắt nói: Cậu xác định?
Cực kỳ xác định!
Nhiễm Nhiễm vừa dứt lời thì Âm Hạng Kình cũng nới lỏng tay ra sau đó, trong cửa tiệm hỗn độn, lộn xộn vang lên tiếng kêu đau đè nén của Nhiễm Nhiễm.
Con mẹ nó! Tên khốn kiếp nào lại ném cái bấm giấy xuống sàn nhà, thắt lưng của anh! Đau chết mất! ! !
Nhiễm Nhiễm lấy cái bấm giấy dưới lưng ra, rên hừ hừ, tiếng rên đó giống như tiếng con mèo nhỏ khóc nức nở, Âm Hạng Kình nghe mà trong lòng như bị lông vũ quét qua, mềm nhũn, ngứa ngứa.
Tên nhóc này, sao lại kêu rên với giọng điệu như vậy?
Âm Hạng Kình, anh là tên biến thái chết tiệt. Nhiễm Nhiễm không biết Âm Hạng Kình đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy lửa giận công tâm.
Là cậu bảo tôi buông tay mà. Âm Hạng Kình nhún vai nói.
Nhiễm Nhiễm nghẹn họng, tức giận quay đầu đi, đám côn đồ kia rất nghĩa khí, trước khi đi vẫn không quên mang theo mấy tên đồng bọn bị té xỉu, giờ phút này trong tiệm yên lặng khác thường, lúc này ánh trăng màu bạc chiếu lên gò má của Nhiễm Nhiễm làm hiện lên nét tức giận trên gương mặt trẻ con, hai má phồng lên hết sức đáng yêu.
Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại chọc phải những người đó? Âm Hạng Kình nhỏ giọng hỏi thăm.
Nhiễm Nhiễm nghiến răng nói: Tôi đánh một tên nhà giàu ngất xỉu.
Thế thôi sao? Âm Hạng Kình hơi lên cao âm cuối, giọng nói mang theo ý cười, hiển nhiên là không tin.
Nhiễm Nhiễm hừ một tiếng: Tôi cho anh ta ba cơ hội nhưng dạy mãi anh ta không sửa, lần thứ ba thì đánh anh ta ngã sau đó thuận tay ném anh ta vào trong xe rác.
Âm Hạng Kình nhịn không được nở nụ cười, tên nhóc này vẫn giống như trước kia, một khi đầu óc nóng lên thì sẽ không có chừng mực.
Cười cái gì mà cười. Là anh ta chọc tôi trước. Giọng điệu của Nhiễm Nhiễm rất kém, anh tự biện giải cho mình.
Âm Hạng Kình cúi người, vừa xem xét vết thương trên cánh tay của Nhiễm Nhiễm vừa không chút để ý hỏi: Sao anh ta lại chọc giận cậu hả?
Anh ta đùa giỡn tôi, cường hôn tôi, bỏ thuốc tôi nhưng đều thất bại.
Sao có thể nói những lời này với anh được? Nói ra mà tên biến thái này không cười chết mới lạ!
Trong lòng Nhiễm Nhiễm nghĩ như vậy nên đôi môi phấn hồng mím chặt giống như người bạn nhỏ đang giận dỗi.
Âm Hạng Kình cũng không hỏi nữa, chỉ kéo Nhiễm Nhiễm đứng lên rồi nói: Đi lên trên lầu đi, trong vết thương của cậu có mảnh thủy tinh cần phải lấy ra, nếu không đợi lát nữa vết thương khép lại thì chúng sẽ ghim ở trong thịt.
Từ lúc không có tên Âm Hạng Kình này trong cuộc sống thì Nhiễm Nhiễm rất yêu quý thân thể của mình, dù sao thì thân thể cũng là của