Edit: ღDuღ
Beta: ViVu
(Quay trở lại phần kết, ngoại truyện vẫn còn ở phía sau...)
Trên chuyến bay XX từ Côn Minh về thành phố D, có người nhỏ giọng cười đùa, có người đọc sách xem báo, tôi thì như vầng trăng sáng được sao trời vây quanh, bên trái là bà nội, bên phải là Xảo Dĩnh, Thiên Vũ ngồi sau thỉnh thoảng lại ngó đầu lên, nhìn cái bụng tròn vo của tôi, vẻ mặt như vừa khám phá ra điều mới lạ.
Đáng yêu quá, nhìn bàn tay nhỏ xinh của nó này, thật xinh xắn nha. Bà nội một tay kéo tay tôi, một tay cầm lấy tờ kết quả siêu âm màu. Ngoại trừ tờ giấy chứng nhận, đó là thứ duy nhất tôi mang lên máy bay. Quần áo đồ dùng cá nhân gì đó, dưới sự thúc giục của bà nội và Xảo Dĩnh đã bị ném xuống dưới hết rồi!
Đột nhiên tôi nhớ đến Âm Nhị Nhi. Anh ta cố ý tìm hai người đến đây, chính là vì muốn dẫn tôi về nhà mà không cần tốn nhiều sức. Nhưng còn anh ta đang ở đâu? Lúc chúng tôi ra khỏi Ảnh Lâu cũng không thấy anh ta xuất hiện, cứ tưởng rằng anh ta đã đợi ở sân bay rồi. Nãy giờ vội vàng lên máy bay nên lúc này mới phát hiện ra, rốt cuộc thì anh ta cũng không đến.
Anh Hai không về nhà ạ? Tôi hỏi.
Anh Hai phải đi giải quyết hậu quả, tạm thời sẽ không về. Xảo Dĩnh cười đáp.
Giải quyết hậu quả chính là đối phó với Nhiễm Nhiễm sao?
Tôi buồn bã cụp mắt, nhắc tới Nhiễm Nhiễm tôi lại cảm thấy thật áy náy. Anh ấy chăm sóc tôi lâu như vậy, nhưng ngay cả một câu Tạm biệt tôi cũng chưa nói mà đã đi, có người nào vong ân phụ nghĩa, mất nhân tính hơn tôi không?!
Bách Khả, cháu hối hận khi về nhà với bà sao? Bà nội thấy tôi không nói gì, nên có vẻ vô cùng lo lắng.
Tôi lắc đầu cười