Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 128

Trước Sau

break

Chương 128:

Edit: Phạm Mai

Nghe bà nội nói, Âm Nhị Nhi và anh cả ở đại trạch để tiếp người nhà họ Nhiễm. Trong lúc đó, chú Lưu đi đón tôi, vốn định đưa tôi tới chỗ Xảo Dĩnh, nhưng mà, chưa kịp chấp hành, tôi liền bị Nhiễm Nhiễm kéo đi. Sau khí chú Lưu về đến nhà, nói chuyện tôi rời đi với Nhiễm Nhiễm cho bà nội biết, không khéo lại bị âm Hạng Thiên nghe được.

Vị hôn thê của anh còn ở đây, thế nhưng anh lại muốn đi tìm tôi, mặc dù về chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng nếu như anh rời đi trước mặt mọi người, không khác gì việc đánh vào mặt người nhà họ Nhiễm. Vì vậy, anh bị bà nội mãnh mẽ ngăn lại. Sau khi ăn bữa tối xong, Âm Hạng thiên tiễn Nhiễm Du và hai người nhà họ Nhiễm, sau đó, trở về đại trạch ôm cây đợi thỏ. ( mặc dù tôi rất không thích cái ví dụ này, nhưng đây là lời bà nội nói.)

"Nếu thật sự cháu đã buông lão Tam rồi, thì hãy suy nghĩ về anh hai cháu đi, dù tên đó có khuyết điểm, nhưng người trong nhà hiểu rõ lẫn nhau, về phần đứa bé Nhiễm Nhiễm kia, cháu cũng đừng suy nghĩ, bà nội sẽ không đồng ý đâu."

Vốn dĩ tôi đang vô cùng lo lắng, vừa nghe bà nội nói như thế, không nhịn cười được: "Bà suy nghĩ nhiều rồi, cháu với Nhiễm Nhiễm không có gì cả."

Ánh mắt bà nội hơi đổi, thoải mái cười: "Vậy thì tốt, bà còn đang sợ cháu bị cậu ta dụ dỗ mất, Chuyện của anh cả cháu với Nhiễm Nghiên đã là một bài học rồi, nếu không phải Nhiễm Du quấn quít hết sức, lão Tam lại u mê không tỉnh ngộ, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý việc đứa nhỏ của hai nhà kết thất với nhau." Bà nội buồn bã thở dài: "Bà chỉ có hai đứa cháu gái là cháu và Xảo Dĩnh, trái tim Xảo Dĩnh đã cho Ninh Vũ mất rồi, cháu cũng không thể biến thành người nhà người ta được."

Tôi cười khổ nhếch nhếch miệng, chần chừ một lúc, ô ô a a mà nói: "Bà nội, cháu thương lượng với bà một chuyện."

"Cháu nói đi."

"Từ lúc cháu về nhà cho tới nay, chúng ta chưa từng được yên tĩnh, cháu muốn nghĩ ngơi mấy ngày, có lẽ chuyển ra ngoài sẽ tốt hơn."

"Cháu muốn dọn ra khỏi nhà này, hay là suy nghĩ muốn rời khỏi thành phố này?"

"Nếu như có thể, cháu muốn đi tới một nơi không ảnh hưởng tới mọi người."

Bà nội thở dài cầm tay của tôi, nói: "Điểm khởi đầu của cháu là tốt, nhưng mà, làm như vậy là sai. Không phải cháu chưa tưng rời đi, kết quả thì sao? Không phải lão Tam cũng đuổi theo tới Đại Liên à? Cháu biết điều này nói rõ cái gì không?"

"Anh ấy cố chấp."

"Đây không phải là căn bản, nó cố chấp là bởi vì trong lòng nó không bỏ được. Đứa cháu của bà nên trong lòng bà rõ ràng, cho dù cháu rời đi, lão Tam cũng sẽ không ngừng lại, nói không chừng, ầm ĩ còn hơn bây giờ." Bà nội vỗ vỗ tay của tôi, nói tiếp: "Hơn nữa, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cháu cho rằng cháu đi khỏi, bà nội không đau lòng sao? Lần trước để cháu đi Đại Liên là bởi vì có Ninh Vũ bên cạnh cháu, đó là một đứa bé ngoan, đối với cháu lại có tình có nghĩa, bây giờ, ngay cả cậu ấu cháu cũng để ra ngoài, làm sao bà nội có thể để cho cháu đi một mình?"

"Cháu cũng không muốn đi, nhưng mà cháu càng không muốn can thiệp làm gia đình không

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc