Chương 122:
Edit: Phạm Mai
Tôi thích làm món ăn cho người nhà ăn, mà lần nào bà nội cũng cổ vũ tôi, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Phòng bếp ở đại trạch rất rộng, mà lại còn sáng sủa sạc sẽ, hầu như không có mùi dầu mỡ, xuống bếp chế biến thức ăn ở trong hoàn cảnh này rồi làm đông tây gì đó với tôi mà nói là một loại hưởng thụ.
Tôi lấy bột mì nhào nặn thật tốt rồi bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh, lẽ ra bột mì này phải làm trước ba giờ liền, nhưng nếu thật sự chờ lâu như vậy, Ninh Vũ không thể không làm thịt tôi được, cho nên, sau khi chuẩn mị tốt nhân bánh xong, tôi liền lấy bột mì ra. Như vậy, vị sẽ hơi kém một chút một chút, chẳng qua, lúc tôi nặn bánh cho thêm một chút sô-đa vào, như vậy có thể phải bù lại một chút, tuy nhiên, tôi cũng vậy không dám kỳ vọng quá cao.
Tôi cảm thấy làm đồ ngọt giống như nói yêu thương vậy, nếu anh* qua loa với nó, mùi vị của nó sẽ kém đi. Cần phải mỗi một bước đều để tâm mà làm, nếu không, cho dù có làm ra thành phẩm, nó cũng sẽ không được như anh mong muốn.
*anh: chỗ này theo bản raw là "ngươi" nên có thể thay đổi bằng từ anh/chị/ông/bà.... tùy theo suy nghĩ của mỗi người mà thôi, nó giống như một ví dụ vậy. Nên Mai sử dụng từ anh trong suy nghĩ của Bách Khả.
Bận rộn hơn một giờ, rốt cuộc lò nướng cũng kêu lên, tôi đeo bao tay cách nhiệt thật tốt, bưng ra ba khay nướng bánh, bánh hình táo màu vàng óng, giống như mặt trời nhỏ đang tỏa ra mùi thơm, tự tay mình nướng nhưng mà cũng thèm thuồng. Cởi bao tay cách nhiệt ra, đưa mũi lại gần ngửi ngửi, rất thơm rất ngọt, cảm giác cũng không tệ. Nguội một chút là có thể ăn rồi.
Ninh Vũ nhìn thấy món điểm tâm ngọt này, sẽ hết giận một chút chứ?!
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, lấy hộp giấy đựng điểm tâm từ trong ngăn tủ ra, chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, tôi kêu tiểu Tần khi nãy đã bị tôi đuổi đi lại bưng mấy bánh táo còn lại cho bà nội, vừa xoay người, không hề có sự báo trước nào đã chạm vào ánh mắt Âm Hạng thiên, làm cho tôi có cảm giác, anh đã đợi ở đây rất lâu rồi.
"Sao anh lại không đi làm vậy?" Bây giờ mới hơn ba giờ chiều, không phải là anh nên ở công ty sao?
"Hôm nay thứ bảy, anh vẫn luôn ở nhà." Anh nheo mắt nhìn hộp điểm tâm trên tay tôi: "Em phải đi ra ngoài sao?"
Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng, cảm giác anh có lời muốn nói, vì vậy, kiên nhẫn lễ phép đứng tại chỗ chờ đợi. Nhưng mà, tính khí của người này rất kỳ quặc, tính tình âm u khó dò, thấy thái độ của tôi hữu nghị, ngược lại còn cau lông mày không trả lời lại. Bốn mắt im lặng nhìn nhau làm cho tôi có chút không được tự nhiên, chỉ một lát, tôi liền không thể chống đỡ được nữa.
"Không có chuyện gì thì tôi đi uống trà chiều với bà nội đây." Tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo, xoay người rời đi. Trong phòng khách, bà nội đang trêu chọc con mèo bị gãy tai do tôi mua lúc thất tình. Lúc vừa mới tới nahf họ Âm nó chỉ là một con mèo nhỏ, bây giờ cũng nữa tuổi rồi, dài khoảng một thước*, đồ ăn nhà họ Âm rất tốt, tiểu tử kia có dáng dấp tròn vo, ăn no liền lật cái bụng lên nằm phơi nắng, cuộc sống vô cùng hưởng thụ. Bởi vì con mèo vốn dĩ để dụ dỗ tôi nên mới mua, cho nên, bà nội đặt tên cho nó là tiểu Khả.
*thước: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét.
"Bà nội, cháu đi qua chỗ Xảo Dĩnh một chuyến, không uống trà chiều với bà được rồi." Tôi đặt điểm tâm ngọt qua một bên, đưa tay sờ đầu tiểu Khả, tiểu tử kia lại dứt khoát lưu loát thưởng cho tôi một móng vuốt.
Ngay lập tức tôi tút tay về, tức giận trừng nó: "Lại dám cào chị!"
Bà nội đuổi tiểu Khả đi, cầm lấy tay tôi, nói: "Cũng may không có rách da, con nói xem, vì sao hai người bọn con lại không hợp nhau vậy hả?"
"Cháu cũng muốn biết mà." Tôi đau khổ cười ha ha. Tiểu Khả đối với người nào cũng rất nghe lời, chỉ có thành kiến với một mình tôi. Chỉ cần sờ sờ nó, mỗi lần đều giống như giẫm lên đuôi nó vậy, nhất định sẽ giơ móng vuốt lên với tôi, hết lần này tới lần khác tôi lại không nhớ lâu được, mỗi lần nhìn bộ dáng tròn vo của nó, lại muốn sờ một chút.
"Hạng Kình gọi điện thoại, nói muốn đón cháu đi xem buổi triển lãm tranh." Bà nội nói: "Bà không biết cháu có cuộc hẹn khác, lại đồng ý thay cháu rồi, bây giờ chắc cũng gần đến rồi."
"Không có việc gì, đúng lúc, không cần phiền chú Lưu đưa cháu đi." Có tài xế miễn phí thì không cần bỏ phí, dù sao cũng đều là giết thời gian, xem triển lãm tranh hay là đi tới chỗ Xảo Dĩnh với anh ta mà nói thì cũng không khác gì nhau.
Bà nội nắm tay của tôi, nhẹ giọng thở dài, nói: "Nếu không phải do bà nội tin lầm người, nói không chừng bây giờ đã có thể ôm kim tôn* rồi."
*kim tôn: kim có nghĩa là sự tôn quý, quý giá như vàng như bạc; tôn nghĩa là cháu. Cả hai từ này ghép lại có nghĩa đại loại là đứa cháu quý giá như vàng như bạc.
Suy nghĩ của người già nhà này cũng quá vượt bậc đi? Tôi không biết nên khóc hay cười, nói: "Cũng không thể nói như vậy, cho dù có thể làm lại một lần nữa, cháu với anh hai cũng không thể."
Bà nội cũng không tùy tiện mà lắc đầu: "Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối. Bộ dáng của Hạng Kình cũng không tệ, tính tình còn hiền hoà, trừ ham chơi một chút ra, không có gì có thể làm tổn hại đến sự kiên định của nó, giao cháu cho nó tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm."
"Qủa thật anh hai rất ưu tú, nhưng mà. . . . . ."
"Khụ khụ. . . . . ." Bảo Nhi chợt ho khan hai tiếng, âm lượng không lớn, nhưng lại có thâm ý khác.
Tôi vội vàng dừng lời đang nói lại, ngước mắt nhìn lên, vai nam chính bị bàn luận đang bước đi không nhanh không chậm đi vào cửa chính, khuôn cách giống như hoàng tử vạn năm cũng không đổi, ánh mắt êm ái như nước, khóe môi chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà, làm người phải học được xuyên thấu qua biểu tượng để nhìn bản chất, bản chất của anh ta tôi đã nhìn thấu rồi.
"Anh hai tới rồi." Bởi vì lúc trước đang muốn phân tích nhân phẩm của anh ta, cho nên, tôi rất nịnh hót đứng dậy nhường chỗ ngồi, nhưng anh lại giữ tay của tôi lại, đắm đuối đưa tình, nói: "Nhớ anh không?"
Tiếng nói vừa dứt, lập tức phòng khách vang lên tiếng kêu rên vì cố nhịn cười mà không thành công, tôi phủi hết da gà trên người xuống, ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng thỉnh cầu: "Anh hai, chúng ta đừng hài hước như vậy được không?" Tôi bị người ta không thèm để ý tới!
"Không thành vấn đề, chỉ cần em không nói xấu sau lưng anh là được."
". . . . . . !" Em còn chưa nói xong anh đã vào rồi có được không? Hơn nữa, lời em còn chưa kịp nói ra khỏi miệng là lời nói thật! Anh chính là con sói lòng dạ hẹp hòi rồi còn phúc hắc nữa!
Tôi đang tập trung tinh thần oán thầm, thình lình bị người ta đẩy nhẹ một chút, ngước mắt nhìn lên, đối mặt với mắt to đen nháy của Bảo Nhi, cô bé chớp mắt vài cái với tôi, rồi lại nhìn bà nội đang nhìn tôi và Âm Nhị Nhi mỉm cười, loại ánh mắt vui mừng mà còn có chờ đợi này của bà nội tôi đã quá quen thuộc rồi, trước kia, mỗi lần bà thúc dục tôi với Âm Hạng Thiên đính hôn cũng có ánh mắt như vậy, tôi có thể xuyên thấu qua ánh mắt của bà nhìn thấy hình ảnh ấm áp đàn cháu vây xung quanh đấy.
"Bách Khả à." Bà nội chợt kéo tay tôi lại, lời nói thấm thía rồi còn kéo dài âm cuối nữa, dáng vẻ này xác nhận trực giác của tôi là đúng, bà nội đã quyết định giao tôi cho Âm Nhị Nhi rồi.
"Bà nội, ngài ăn bánh táo đi, bây giờ ăn được rồi." Tôi cười cười cắt đứt: "Cháu đi thay quần áo, có chuyện gì, buổi tối rồi nói sau."
Trong lúc nói chuyện, tôi tránh thoát khỏi tay bà nội, chạy chậm lên lầu hai, để lại bà nội đang thở dài và tiếng cười dễ nghe của Âm Nhị Nhi ở sau lưng.
Lúc đi tới cầu thang, nghe bà nội nói: "Hạng Kình, sao cháu vẫn thoải mái nhàn nhã như vậy?"
"Không phải cháu đang đợi chỉ thị của bà đây sao? Chỉ cần bà gật đầu, cháu thực hiện ngay lập tức." Trong giọng nói của Âm Nhi Nhi còn lộ ra chút hưng phấn khi xem náo nhiệt.
"Nếu cháu dám bội tình bạc nghĩa, bà liền chuyển cổ phần của cháu qua tên của Bách Khả!" Bà nội nghiêm túc cảnh cáo.
Âm Nhị Nhi cười khẽ: "Bội tình bạc nghĩa cũng chơi không vui, cháu lại rất yêu thích cổ phần của cháu, cũng rất yêu thích con dâu nhỏ nuôi từ bé kia."
Tôi loạng choạng một cái, thiếu chút nữa quỳ xuống đất. Trong nhà này có thể bị gọi là con dâu nuôi từ bé hình như chỉ có tôi với Xảo Dĩnh thôi? Tuy rằng Xảo Dĩnh với Ninh Vũ chỉ đang trong thời kỳ phát triển, nhưng bà nội cũng không hề tỏ vẻ muốn phản đối, như vậy chỉ còn dư lại mình tôi?! Ta không muốn trở thành con chuột đần độn bị Âm Nhị Nhi chiếm giữ, bị anh ta trêu chọc cả đời.