Vào ngày 16 tháng 9 năm 20XY, buổi chiều đầy âm u, có một tin vui mà ai cũng mong muốn, đặc biệt là Vũ Văn và Hải Nam. Có một người tỉnh lại sau những ngày hôn mê và không ổn định giữa ranh giới sống - chết.
- Chúc mừng em đã tỉnh lại.
Vũ Văn mừng rỡ thốt lên, không phải riêng anh trai này thôi đâu mà còn những người khác nữa, giờ tình trạng Vũ Đình đã ổn hơn, bác sĩ đã kiểm tra tổng quát và thông báo vài ngày nữa sẽ được xuất viện. Bỗng nhiên có hai người thuộc lớp trung niên bước vào, đi tới trước mặt Vũ Đình, cậu ấy thấy xong cúi đầu xuống chào một cái. Người đàn ông đưa tay vỗ vai Vũ Đình rồi nói:
- Về nhà với bố mẹ.
Vũ Đình ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn không chớp mắt, lắp bắp hỏi:
- Con được công nhận rồi hả?
Người đàn ông đó không nói không rằng, chỉ gật đầu. Tiếp đó, một giọng nói của người phụ nữ cũng thốt lên:
- Dù sao cũng là em trai của Vũ Văn, coi như là con trai mẹ, về nhà để hai ông bà này bù đắp những ngày thiếu thốn tình thương.
Vũ Đình vui đến mức suýt bật khóc. Thế là cậu ấy hết bị ghẻ lạnh rồi. Phong Vỹ cũng ở đó, cậu xuất viện vào hai ngày trước, tiếc một điều là từ nay cậu sẽ phải ngồi xe lăn vì vào ngày tỉnh lại cậu đã không cảm giác ở chân nữa rồi. Cậu cũng tới phòng Vũ Đình thăm hỏi. Cả hai đều thăm hỏi lẫn nhau.
- Vậy là phải ngồi xe lăn suốt đời hả?
- Chắc thế.
- Đừng buồn nhé!
Nghe câu nói này của Vũ Đình mà Phong Vỹ chỉ biết cười nhẹ, gật đầu. Hải Nam lúc này mới nhìn Vũ Đình mà bảo:
- Ê, sắp đám cưới tao rồi đấy, nhớ đi nhé.
- Phải có thiệp mời chứ, ai mà mời không vậy.
- Ngày mai đưa, bắt bẻ.
Và thời điểm đó đã đến, ngày 25 tháng 9 năm 20XY, đám cưới của Vy Hân và Hải Nam được tổ chức một cách hoàng tráng, xa hoa, lộng lẫy dưới chứng kiến của bạn bè, họ hàng của hai bên gia đình. Chắc người hâm mộ cũng hoang mang dữ lắm, tại Hải Nam chỉ nói tổ chức đám cưới vào thời gian tới
chứ không nói vào ngày nào.
Mọi nghi thức xong xuôi thì đến với chuyên mục ném hoa. An Ngọc thì lơ mơ về chuyện này lắm, cô nghĩ chắc gì mình chụp được hoa cưới.
Ừ, đúng rồi, không trúng, hoa cưới đã rơi vào tay người khác. Nhưng... người này lại là một người vô cùng quen thuộc - Minh Diễn.
Vậy là cũng thuộc về cô rồi!
- Tặng em yêu!
Minh Diễn đi tới trước mặt An Ngọc và đưa cho cô khiến cô ngại ngùng nhận lấy, nhưng sau đó ôm chầm lấy anh. Anh bế cô lên xoay vòng vòng trước mặt mọi người. Ít phút sau, bữa tiệc bắt đầu diễn ra. Mọi người quẩy tung chảo, nói chứ vẫn có hội hướng nội đang đứng tụ tập một góc xem như Minh Diễn, An Ngọc, Phong Vỹ, Diệc Thần, Tiểu Vy và Hải Tiến.
- Anh trai nay ăn gì mà sung dữ vậy?
Hải Tiến ngạc nhiên nhìn và cất giọng lên. Tiểu Vy mới mở miệng đáp lại:
- Do nay ngày vui nên phải quẩy nhiệt tình. Thế thôi cũng hỏi.
Hải Tiến nghẹn họng, chỉ biết gật gật đầu, An Ngọc tặc lưỡi một cái rồi bảo:
- Vy Hân nó mang bầu mà cũng sung sức lắm.
Minh Diễn e dè hỏi:
- Có bị gì không ta?
Tiểu Vy trả lời:
- Có á chú.
", Minh Diễn bĩu môi, dụi vào người An Ngọc mà nhõng nhẽo cất lời:
-
- Anh già lắm hả em?
An Ngọc phì cười, nhìn qua, giơ tay xoa nhẹ tóc mà bảo:
- Đâu. Anh trẻ mà, tuổi anh già thôi.
". . .", ủa cô nương ơi?
Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một cô gái cứ ông a õng ẹo trước mặt mọi người khiến mọi hành động tình tứ, cười đùa họ phải ngừng lại, đã thế, còn thốt lên cái giọng ngọt như trà xanh làm ai cũng muốn buồn nôn ngay tại chỗ.
- Anh có phải là Minh Diễn phải không?
Ồ bơ phục, đi tới góc này để chỉ hỏi anh à? Anh nhếch môi cười khinh, không quan tâm tới ả ta, quay sang cô nhìn đắm đuối, cô cũng nhìn ngắm anh lại.
- Sao anh không trả lời em?
"...", ủa mắc gì phải trả lời? Anh vẫn im lặng không quan tâm, không thèm để ý tới ả ta, ả ta thấy vậy bực tức xô cô ngã xuống dưới sàn rồi cướp chỗ của cô luôn. Mọi người nhìn ả muốn ăn tươi nuốt sống. Anh nhăn mặt, đi tới đỡ cô đứng dậy lên, lo lắng hỏi hạn.
- Em không sao chứ?
An Ngọc lắc đầu, nói không sao. Anh quay sang lạnh nhìn ả ta khiến ả ta cảm giác lạnh sống lưng.
- Em ấy tôi chưa dám đánh một cái, cô là gì mà xô ngã em ấy?
Ả ta nghe vậy, trong lòng có chút sợ hãi nhưng miệng mồm vẫn cực cứng, đáp trå:
- Em giàu, em xinh đẹp hơn.
Anh cười nhếch môi, bình thản nói lại:
-
Nhưng tởm lợm. Tôi nhận ra cô là ai đó cô gái, ngủ với bao nhiêu thằng rồi? Chậc...
Ả ta nghẹn họng, không hùng hồ như hồi nãy được nữa.
- Anh... anh...
Mọi người thấy ồn ào nên bu lại đông, kể cả cô dâu chú rể cũng có mặt ở đó. Vy Hân hướng mắt nhìn An Ngọc rồi đi tới cạnh cô mà hỏi:
- Sao vậy?
Cô chỉ tay về phía chỗ ả ta đang đứng mà đáp lại nhỏ:
- Cô ta xô ngã tạo á.
Vy Hân nghe xong liền xắn tay áo, đứa bạn hiền lành của nhỏ, nhỏ thương không hết. Vậy mà ả ta đẩy đứa bạn mình. Nhỏ định xông lên tát mà An Ngọc ngăn lại.
- Thôi, không sao đâu. Với lại ngày vui của mày mà.
- Mày hiền quá đi.
- Nếu chị đánh không được, em đánh giúp cho.
Dứt lời, Tiểu Vy xông thẳng vào tát mạnh vào mặt ả một cái thật đau. Diệc Thần cũng chả ngăn cản vợ mình, sẵn tiện bấm luôn số gọi cấp cứu.
- Chị tôi hiền nhưng tôi không hiền. Cô xô, tôi đây cũng xô được.
Rồi mạnh xô thẳng ả xuống sàn nhà rồi đắc ý quay lại chỗ chồng mình. Diệc Thần xoa đầu em ấy mà khen:
- Giỏi lắm bảo bối!
- Dám đụng vào người quen của em, em làm cho ra bã luôn. Co
Mọi người tặc lưỡi mà tản đi hết, tản để quẩy tiếp, để lại ả một mình. Vâng, có một cuộc gọi từ bố của ả, ông ta mắng nhiếc ả ghê lắm. Chắc là Minh Diễn đã cho ả ta món quà thật "đẹp" vì dám đụng vào báu vật của anh. Nhưng rồi,
cuộc vui nào cũng đến hồi kết thúc.
Đến khi về nhà, An Ngọc cảm thấy trống trải quá trời vì Vy Hân sẽ chuyển sang ngôi nhà riêng được bố mẹ tặng với Hải Nam. Cưới nhau rồi mà. Đồ đạc cũng chuyển qua đó hết.
Khi đem đồ vào cho cô, Minh Diễn thấy mặt cô buồn buồn, không hỏi cũng hiểu được vấn đề. Anh bắt đầu ngỏ ý:
- Hay là em chuyển qua nhà anh xong luôn? Em ở một mình anh không yên tâm.
Cô ái ngại hỏi:
- Ở chung luôn ạ? Chuyện này... ổn không?
Anh bảo:
- Ổn. Chúng ta ngủ chung với nhau vài lần rồi, có sao đâu? Phát cơm hường cho Phong Vỹ cho nó tức chơi.
Ủa anh? Bạn bè tốt ghê!
Cô nghe xong cười trừ nhưng đã gật đầu đồng ý, thế là cô sắp xếp hết trơn vào hành lý, vài bước chân thôi nhưng chuyển qua chuyển về nhiều lần nó mệt, làm thủ tục trả nhà. Vì Phong Vỹ ngồi xe lăn nên Minh Diễn gọi người lắp luôn thang máy cho cậu thuận tiện lên xuống.
Hai ngày kế tiếp, trời hôm nay khá thất thường, có khả năng mưa hay không thì chả có đáp án nào chính xác hoàn toàn. An Ngọc đang phòng khách, vừa ăn vừa gọi màn hình với Vy Hân rất vui vẻ. Rồi đột dưng Vy Hân hỏi vì thấy nơi ở vừa lạ vừa quen.
- Ê, mày ở nhà nào vậy?
An Ngọc trả lời:
- Minh Diễn á, anh bảo qua đây ở luôn.
Vy Hân nghe vậy cũng gật đầu hài lòng, bảo:
- Cũng được, mày ở một mình tao không yên tâm chút nào.
An Ngọc cười tít mắt, cả hai lại chuyển chủ đề khác nói chuyện rất lâu, kéo dài hai, ba tiếng đồng hồ. Sau đó, cả hai cùng nhau tắt máy và làm những việc cần phải làm của bản thân.
Phong Vỹ thì đang ở trong phòng ngắm nghía bức ảnh của Ngọc Dương. Cậu sờ bức ảnh, lẩm bẩm trong miệng rằng:
- Nhớ em. Rất nhớ em. Em quay về được không?
...", một khoảng lặng, cậu thở dài rồi cất bức ảnh vào một góc rồi ngửa lưng ra sau tựa của xe lăn. Người yêu thì mất, bản thân lại bị liệt đôi chân. Bỗng nhiên Minh Diễn gọi đến, cậu bắt máy hỏi:
- Sao vậy?
Minh Diễn bên kia đáp lại:
- À, tao quên mất. Định nhờ... xin lỗi...
Phong Vỹ cười một cách gượng gạo, bảo:
- Không sao đâu.
Anh chẹp miệng, đập trán mình một cái mà thầm nghĩ: "Ngu ngơ quá, làm nó tủi thân rồi". Anh ậm ừ mãi rồi nhớ ra một chuyện.