Lâm Phỉ thấy cô như vậy, vỗ tay cười: “Ui chao, Chu Dạ, tớ biết cậu không thoát được mà, cậu không phải là đối thủ của một lão hồ ly như Vệ Khanh. Nhớ ngày trước cậu còn ra sức phủ định, liên tục nhấn mạnh trước khi kết hôn không thể phát sinh chuyện kia, đụng phải oan gia là biết tay nhau ngay! Đến đây, tớ dạy cho cậu mười tám chiêu phòng sói…”
Cô nói mấy phương pháp rất cổ quái. Chu Dạ chưa bao giờ nghe thấy, cười đến tiền phủ hậu ngưỡng[67], còn hỏi cô đã sửa lưng người khác hay chưa. Hai người nói mấy chuyện trước kia, càng hoài niệm năm tháng sinh viên. Đã lâu hai người không gặp mặt, cũng không thấy xa lạ, ngược lại còn tâm đầu ý hợp hơn trước kia.
Trước khi đi, Lâm Phỉ lưu luyến nắm tay cô không rời. “Ra ngoài xã hội mới biết, có được một tình bạn thân thiết đáng quý thế nào. Chu Dạ, tớ hi vọng cậu luôn vui vẻ hạnh phúc. Trên đời khó nhất chuyện bạch đầu giai lão, hi vọng hai người có thể đạt được. Tớ vẫn không thích Vệ Khanh, cảm giác một thiếu gia ăn chơi không phải người tốt, nhưng thấy cậu ở bên cạnh anh ta, mới phát hiện rằng, đó là bởi vì duyên phận của tớ chưa tới, cho nên không thể cưỡng cầu. Hiện giờ đã thay đổi cách nhìn về anh ta. động nói cảm ơn.
Lâm Phỉ cảm thán: “Trước kia tớ trẻ tuổi không hiểu chuyện, chỉ vì lợi ích trước mắt, mà ở chung với mấy kẻ có tiền, trả giá rất lớn, hiện giờ đã nhìn rõ, coi như cũng không quá muộn. Nhưng có nhiều chuyện cũng không thể quên, cứ nhớ tới lại phiền muộn. Haizz… Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang[68]!” Tiêu sái vẫy tay rời đi.
Chu Dạ cứ nhìn theo bóng dáng bạn, trong lòng buồn bã. Có phải chuyện của Cao Dương đã khiến cô ấy chịu đả kích rất lớn, mới khiến cô ấy xúc động như vậy. Lâm Phỉ đã thay đổi rất nhiều, cũng theo chiều hướng tốt, dưới sự tôi luyện của trường đời, toàn thân tản mát phong thái tự tin tão nhã. Cô rất vui khi bạn thay đổi như vậy.
Ngồi xuống ghế đá ven đường, nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe lá tản mát xuống bậc thang, để lại những vạch sáng lốm đốm trên nền đất. Phía bên tay phải có một gốc hoa mãi, đón gió lạnh sinh trưởng, trên đóa hoa còn vương lại vết đọng của tuyết, theo gió đung đưa từng đợt hương thơm. Gió tháng mười hai lướt qua má, nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh. Có lẽ vì mùa xuân sắp tới chăng?
Ngày mai cô và hắn sẽ kết hôn, phần đông bạn bè quen thuộc sẽ tới chứng kiến, trong tiếng chúc phúc của mọi người, có thể ở bên nhau cả đời, có thật sự hạnh phúc không? Cảm giác chờ mong không tránh khỏi lo lắng căng thẳng. Tuy rằng về mặt luật pháp, bọn họ đã là vợ chồng, nhưng lễ kết hôn chính là khẳng định ý nghĩa của hôn nhân, càng khiến người ta dễ dàng miên man suy nghĩ.
Có lẽ mười tám năm sau sẽ thành một người khác, nhưng mỗi người đều nên tóm lấy hạnh phúc trước mắt, không phải sao? Cô ngồi ven đường, nhìn cảnh người qua lại vội vã, suy nghĩ liên miên, bùi ngùi vô cùng. Có phải mỗi một cô dâu mới trước khi kết hôn đều có nhiều băn khoăn như thế này không? Xúc động rất nhiều, gửi cho Vệ Khanh một tin nhắn: “Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm[69]”. Cô đã đem cả thể xác và tinh thần giao cho hắn, cả đời này chỉ thuộc về một mình hắn.
Bởi vì kiêng kỵ trước khi kết hôn, đã mấy ngày liền Vệ Khanh không gặp cô, đột nhiên nhận được một tin nhắn như vậy, tim hắn đập mạnh, loạn nhịp. Cô ấy lo lắng bất an ư? Là vì lễ kết hôn sắp đến hay là vì hắn? Hắn chưa bao giờ cảm nhận được trách nhiệm của hôn nhân rõ nét như lúc này, chỉ muốn cùng cô vui vẻ, hạnh phúc. Hắn hi vọng chính mình có thể làm được. Hắn muốn đi tìm cô, an ủi, cổ vũ cô, khiến cô yên tâm. Nhưng, cuối cùng chỉ nhắn lại một tin nhắn: “Định bất phụ, tương tư ý[70].”
Lúc Chu Dạ nhận được tin nhắn, là lúc cô sắp ngủ. Bởi vì sáng mai sẽ phải dậy sớm để trang điểm, nên hôm nay phải đi ngủ sớm. Thấy tin nhắn sáu chữ ngắn ngủi, thế nhưng nước mắt lại tuôn rơi. Hắn hiểu cô, thật may mắn biết bao. Từ lúc chuẩn bị, mỗi ngày một gần, càng ngày càng căng thẳng, liên tục mấy ngày liền, cô không có một giấc ngủ ngon. Nhưng tối hôm nay, cô cầm điện thoại trong tay, khóe môi mỉm cười mãn nguyện, bình yên đi vào giấc ngủ.
Tâm lý cô gái sắp gả về nhà chồng, chỉ có bản thân mới hiểu rõ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đã bị người ta kéo dậy đi làm tóc, trang điểm, hết lần này tới lần khác, không cảm thấy phiền chán. Dường như mọi người còn vội vã hơn cả cô, cần phải trang điểm cho cô dâu hoàn mỹ nhất. Mới sáng sớm, cô muốn ăn gì đó, nhân viên trang điểm nói: “Nhịn một chút đi, ăn này nọ mặc áo cưới không đẹp đâu.” Áo cưới được đặt làm riêng cho cô, không quá cầu kỳ, cắt may tinh tế khéo léo, đơn giản mà lộng lẫy, lộ ra bờ vai gợi cảm, thanh lệ thoát tục, đeo găng tay dài tới tận khuỷu tay, vẻ cao quý tao nhã, cả người như sáng bừng lên, không thể nhìn gần. Vòng eo thon gọn, mảnh khảnh mềm mại, có thể so sánh với Hách Tư Giai.
Đâoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nói chuyện rất ít, hai tay nắm chặt, tiết lộ cảm xúc căng thẳng. Để mặc mọi người giúp cô đi giày cao gót, nhìn chính mình qua gương, không khỏi bật cười, nghe người bên cạnh tán dương: “Chu Dạ, em là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Nhưng Chu Dạ lại nói một câu khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, cô đỏ mặt yếu ớt nói: “Em…em muốn đi toilet..”
Xong xuôi cô nghiêm chỉnh ngồi xuống, tay đặt nghiêm chỉnh trên đùi, chờ đợi bạch mã hoàng tử trong lòng giá lâm. Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, mọi người ồn ào đứng dậy: “Chú rể tới rồi, chú rể tới rồi.” Cửa bị đẩy ra, cô nhìn thấy Vệ Khanh đi đầu, mặc lễ phục trắng, có một sợi tóc bị rơi loạn, trước ngực cài một bông hoa, đi về phía cô, vươn tay nói: “Cô dâu của anh, anh đến đón em đây. Cúi xuống hôn nhẹ lên tay cô.
Cô cảm thấy hắn chính là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới. Vệ Khanh nắm tay cô, quay đầu nhìn cô, trong mắt có nghi vấn. Cô cầm tay áo hắn, xấu hổ nói: “Chân em run quá, không đi nổi…” tim cô đập thình thịch, tai on gong, mọi vật trước mắt dường như ở rất xa, chỉ còn lại hắn và cô, mãi cho tới khi thiên trường địa cửu.
Vệ Khanh nhíu mày cười, tiêu sái xoay người, cúi xuống bế cô lên. Xung quanh vang lên vô số tiếng thét chói tai, vỗ tay như sấm. Trong mắt Chu Dạ chỉ còn có người đàn ông cô yêu, hiện giờ cô đang ở trong vòng tay hắn.
Vệ Khanh ôm cô lên xe, cười nói: “Cô dâu của anh, xin cho phép anh rời em một lát.” Chu Dạ vội bỏ tay ra khỏi cổ hắn, đỏ mặt không nói lời nào. Vệ Khanh xoay người đi sang phía bên kia lên xe, ngăn cách toàn bộ tiếng động náo loạn ngoài cửa, nhìn cô thở dài: “Cuối cùng cũng có thể bình yên nhìn em.” Kéo tay cô, ánh mắt tràn đầy ý cười, khen ngợi. “Tặng cho cô dâu xinh đẹp nhất, xin hãy để tôi thần phục dưới chân nàng.” Hắn đưa cho cô một bó hoa tươi. Chu Dạ cười nhận lấy, nói: “Được.” Hai người xiết tay nhau, nắm chặt.
Xe đi qua cầu vượt, phía trước có một hàng xe thật dài, Vệ Khanh ra ngoài hỏi thăm: “Dường như bị tắc đường.” Chu Dạ sốt ruột: “Mọi người đều đang chờ, có lâu lắm không anh?” Vệ Khanh nở nụ cười, nhíu mày nói: “Vừa lúc có thời gian, anh vẫn còn chuyện muốn làm.” Tay hắn đặt sau gáy cô, hôn cô thật sau. Chu Dạ luống cuống chân tay: “Cẩn thận tóc.” Cô vì cố giữ kiểu tóc, không dám lắc đầu. Vệ Khanh lại hôn cô. Cô kháng cự nói: “Anh đè vào tay em rồi…” Vệ Khanh vẫn tiếp tục hôn cô…
Cho nên mới nói, làm người cần phải phúc hậu!
Lúc đầu chẳng qua chỉ chơi mấy trò bình thường, lúc sau lại còn muốn cô và Vệ Khanh đứng trên bàn dùng lưỡi cuốn từng hạt lạc được treo lên, còn quy định mỗi người một nửa, không làm thì không được tính. Cô đau khổ suy nghĩ, tôi đâu có đắc tội với mấy người, sao mấy người không đi tìm Vệ Khanh tính toán thù oán ấy. Cả ngày cô chưa ăn gì cả, lại đứng trên cao, đầu óc choáng váng, hai lần kiễng chân với không tới, đột ngột ngã vào trong lòng Vệ Khanh.
Vệ Khanh vội vàng ôm cô, vung tay lên: “Được rồi, được rồi, mấy người chơi cũng đủ rồi, giải tán đi thôi.” Mọi người thấy sắc mặt cô dâu không được khỏe, có lẽ hôm nay đã rất mệt mỏi, vì thế nói: “Nể mặt chị dâu, hôm nay thả cho anh một con ngựa. Cứ ghi nợ đấy, sau này tính sổ tiếp.” Trước mặt mọi người, Vệ Khanh không khách khí đóng sầm cửa lại.
Chu Dạ ngã xuống sofa, vô lực nói: “A di đà phật, cuối cùng cũng đi cả rồi.” Bỗng nhiên Vệ Khanh nói một câu: “May là Lý Minh Thành không ở lại.” Hai người lắc đầu cười khổ. Là quả báo, quả báo a.
Đêm dài yên tĩnh, cuối cùng trở về phòng. Phòng cưới của bọn họ ở nhà họ Vệ, tuy rằng ở tạm, nhưng trang trí ấm áp thoải mái, lại có giường rất lớn. Chu Dạ nằm gục xuống, rốt cuộc không dậy nổi. Vệ Khanh liên tục giục cô đi tắm, cô lẩm bẩm: “Em ngủ một lát thôi, năm phút là được rồi…” không tài nào mở mắt ra nổi.
Vệ Khanh thở dài, cởi áo váy giúp cô, ôm cô đặt vào trong bồn tắm lớn. Cô thoải mái, thở dài một hơi, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Mặc kệ Vệ Khanh trêu chọc thế nào, cô cũng không có phản ứng, xoay người tránh sang bên khác. Hắn vô cùng bất đắc dĩ, tắm uyên ương tốt như thế mà chỉ có thể trơ mắt nhìn. Rút khăn tắm bọc cô lại, đặt trên chăn màu đỏ, thân hình thon dài, hòa lẫn, mỹ nhân như hoa, đáng tiếc người dưới thân hắn đã hô hấp đều đều, sớm đi vào giấc ngủ.
Vệ Khanh đi vào phòng tắm tắm nước lạnh một lần nữa, mệt mỏi qua đi, lại không thể ngủ nổi, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm, nhưng vẫn bị người trên giường hấp dẫn ánh mắt. Thấy cô ngủ còn mình thì thức, không cam lòng, dùng râu mới lún phún trên cằm cọ cọ lung tung vào người cô. hắn quấy nhiễu tỉnh lại, ngủ được một giấc, đỡ mệt hơn, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, dụi dụi mắt hỏi: “Có gì ăn không hả anh?” cô đói sắp chết rồi, bụng réo ầm ầm.
Vệ Khanh nhíu mày: “Có.” Xuống lầu bê ít điểm tâm lên. Chu Dạ vươn tay định lấy, hắn không cho, cười xấu xa nói: “Không phải ăn như vậy…” đặt trong miệng mình, đút cho cô. Chu Dạ cắn môi, rồi cũng dũng cảm ngẩng đầu, hôn lên môi hắn, đầu lưỡi quyến luyến, nuốt đồ ăn vào bụng, ngoài đói ra, không có cảm giác gì khác. Phụ giúp hắn: “Quá chậm, em đói bụng, tự ăn được!” nhân lúc hắn không chú ý, giật lấy cái đĩa, vùi đầu vào ăn.
Vệ Khanh mắng cô qua cầu rút ván, thấy cô ăn cũng không ít, đẩy ngã cô xuống, liếm vụn thức ăn bên khóe miệng cô, rồi lại triền miên hôn cô, khiến đầu óc cô choáng váng, không biết đang ở nơi nào. Hắn xấu xa hỏi: “Có thích không?” Chu Dạ không nói lời nào, hắn ép hỏi lặp đi lặp lại nhiều lần, bám riết không tha.
Cô bị hỏi nhiều, đành phải đỏ mặt nhỏ giọng nói thích. Vệ Khanh càng đắc ý, ngón tay trườn vào trong miệng cô, khiêu khích nói: “Còn có thể thích hơn cơ.” Cả buổi tối, Vệ Khanh không buông tha cô, dùng hết khả năng khiêu khích cực hạn của cô. Cuối cùng, cô khóc lóc cầu xin tha thứ, không biết đã nói biết bao nhiêu lời mà ngày thường không chịu nói.
Ở nhà họ Vệ qua năm mới, đầu năm liền cùng Vệ Khanh về nhà chúc tết. Về nhà lại mặt, lại mời uống rượu mừng lần nữa. Thân thích, bạn bè đều cười hì hì chúc mừng bọn họ tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử. Cha cô xúc động nói: “Còn nhớ con hồi bé, từ lúc biết bò, cứ leo lên leo xuống, cái gì cũng bỏ vào miệng. Chớp mắt một cái, đã lập gia đình, haiz… năm tháng không buông tha cho bất kỳ ai!”
Mọi người cười nói: “Thi Thi gả cho con rể tốt như vậy, là chuyện tốt nha! Bác có gì phải lo lắng chứ, ở nhà dưỡng lão đi thôi.” Cha cô gật đầu: “Đúng thế, thằng bé Vệ Khanh này, thật không tồi.” Mọi người quay ra khen ngợi Vệ Khanh. Vệ Khanh lại rất khiêm tốn, liên tục nói không dám, không dám.
Lý Minh Thành và Trương Nhiễm Du cũng bế con gái trong trẻo gọi cô, dượng. Thấy người là cười toe toét, cũng không sợ hãi, vươn tay muốn ôm.
Chu Dạ vui sướng bế bé, chọc bé nói chuyện, chọc bé cười. Lại thả bé trên mặt đất, nhìn bé nghiêng ngả lảo đảo bước thẳng về phía trước, vẻ mặt đáng yêu, cười hi hi ha ha, khen ngợi cô bé thông minh. Trương Nhiễm Du trêu ghẹo: “Chu Dạ, em thích trẻ con như vậy, tự mình cũng sinh một nhóc đi, sẽ không cần chảy nước miếng nhìn bé con của người khác nữa!”
Mọi người ồn ào, đều cười nói bác Chu nên sớm ôm cháu ngoại. Nhất là cô Lý, vui vẻ nói: “Chu Dạ, cháu cần phải cố gắng nhiều hơn, cháu nhìn Lý Minh Thành xem, con gái nó đã gọi cháu là cô rồi kìa!” Mọi người cười to, đều hô hào cô sang năm ôm bé con trở về.
Làm cô xấu hổ, cúi đầu không nói. Vệ Khanh cười dài nhìn cô, quay qua nói: “Yên tâm, yên tâm ạ, chúng cháu sẽ không làm các cô chú, các bác thất vọng ạ!” hắn nói như vậy, không khí càng thêm náo nhiệt.