Học nghiên cứu sinh ngày nào cũng vậy, quanh quẩn giữa phòng vẽ tranh, canteen, kí túc, không khác trước kia là bao. Chu Dạ học vẽ tranh sơn dầu, thuộc dạng mỹ quan độc đáo tinh khiết, nhưng tài liệu học rất đắt đỏ. Tuy cô được miễn học phí, hàng tháng còn có trợ cấp, nhưng vẫn không thể không đi làm thêm. Vì cha cô bị thương mà công việc trợ giảng của cô bị gián đoạn. May mà giáo sư tới tìm cô, nói mở rộng trung tâm, đang cần gấp nhân viên, hỏi cô có rảnh đi dạy hay không. Cô liền gật đầu đồng ý.
Ở kí túc còn có một cô gái khác từ tỉnh ngoài vào nhập học, cũng không dễ dàng gì, tên là Lục Đan, đeo gọng kính đen, buộc tóc đuôi ngựa, tính tình hướng nội, gặp người khác chỉ mỉm cười, không thích nói chuyện. Lục Đan có người thân ở Bắc Kinh, cuối tuần đều về nhà cậu chơi. Chu Dạ vừa gặp cô đã thấy thích, cô không hút thuốc lá, không uống rượu, cũng không nấu cháo điện thoại, im lặng đọc sách mỹ thuật, cảm thấy cuộc sống trong trường vô cùng hài lòng, cuộc sống từ nay về sau rất thoải mái.
Gần đây Vệ Khanh rất bận, gọi điện nói đang cố gắng kiếm tiền nuôi vợ. Chu Dạ vừa tức vừa buồn cười, nói: “Ai cần anh nuôi chứ, em có thể tự kiếm tiền.” Đắc ý nói cho hắn biết, một ngày làm trợ giảng, kiếm được vài trăm tệ, cuộc sống rất thoải mái. Đối với tiền bạc, cô không tham muốn quá nhiêu, đủ dùng là được rồi thỉnh thoảng cũng muốn mua một hai thứ đồ xa xỉ. Vệ Khanh cười mắng cô không có tiền đồ.
Cô bất mãn nói thầm: “Người anh toàn mùi tiền thì có tiền đồ đấy! Ai bảo em không có tiền đồ, tương lai em sẽ là một tiểu Trần Dật Phi.” Cô còn trẻ, có nhiều tư cách, nên mới dám ăn nói hàm hồ như vậy. Tranh của Trần Dật Phi đều được ca ngợi trong và ngoài nước, vận dụng kĩ xảo hội họa phương Tây, kết hợp với thần vận tác phẩm phương Động, sự kết hợp hìa hòa ấy, có thể nói là một người vô cùng quan trọng trong giới hội họa đương đại. Cô rất ngưỡng mộ, coi ông ta là thần tượng.
Vệ Khanh nghe xong, cười nói: “Được, được, tương lai Chu Dạ nhà chúng ta vừa mới thành danh, cả thế giới đều biết, anh làm ông xã đi theo chắc cũng hưởng sái được ít hào quang nhỉ?” Còn nói: “Nói đến Trần Dật Phi, năm đó ở Thượng Hải, còn từng gặp qua ông ta, là một người rất có khí chất nghệ thuật.” Cô cảm khái nói: “Thật tiếc là trời đố kị người tài, qua đời sớm quá.”
Vệ Khanh thấy cô thổn thức không thôi, cười nói: ‘Em đó, nghe bình thư[49] mà rơi lệ, thay người xưa lo lắng. Có tâm tư rảnh rỗi như vậy, thà đi ra ngoài ăn cơm cùng chồng em còn hơn.” Cô lắc đầu: “Không được, buổi chiều em còn phải tới lớp dạy vẽ. Rất nhiều người muốn thi vào khoa mỹ thuật tạo hình trường em, bởi vậy có rất nhiều học sinh.”
Hắn bất mãn: “Em chỉ là một sinh viên, tại sao còn bận hơn cả một ông chủ như anh?” Vất vả lắm hắn mới có thời gian rảnh, gọi cô đi ăn cơm, cô lại liên tục từ chối. Chu Dạ đau khổ nói: “Em không nói sai mà, em đang đi học mà… người ta còn cố gắng học tập, cố gắng làm việc thì có gì sai cơ chứ…” Hắn bất đắc dĩ nói: “Nhưng em cũng không thể vất chồng em sang một bên, mặc kệ như thế chứ?”
Cô vội nói: “Đâu có! Lần nào em gọi điện cho anh, không phải anh nói đang họp, chuẩn bị đi công tác hay sao, anh còn dám làm kẻ xấu đi báo án trước à?” Hắn đầu hàng: “Được, được, chúng ta coi như hòa, không nói chuyện này nữa. Anh với em nói chuyện nghiêm túc, chủ nhật tuần sau anh đi dự đám cưới của một người bạn, em đi chung với anh đi, đến lúc đó cũng đừng nói không rảnh, càng đừng nói là quên mất lời anh.”
Càng vào ngày nghỉ, cô càng lấy cớđi dạy, nhưng cũng không thể tiếp tục từ chối hắn, lần trước cô đã cố ý trốn một lần làm hắn không vui. Đành phải rầu rĩ nói: “Được rồi, em sẽ nói chuyện với giáo sư, xin nghỉ một hôm.” Từ khi xác định rõ ràng quan hệ hai người, thỉnh thoảng hắn đi tham dự tiệc tùng gì đó, lại thích lôi cô đi cùng, trước mặt mọi người thoải mái giới thiệu cô là vợ chưa cưới. Vệ Khanh cũng là muốn cô sớm thích ứng với những trường hợp xã giao như vậy.
Một hai lần, cô còn cảm thấy mới mẻ đi chơi cũng được, long trọng phô trương, trai thanh gái lịch, nước hoa quyến rũ, rượu và đồ ăn ngon. Nhưng càng đi nhiều, cô càng thấy không thoải mái. Bạn bè của Vệ Khanh, trong miệng không phải là những đường lối buôn bán thì cũng nói đùa cợt những chuyện cô nghe không hiểu, không vui. Cô không hiểu gì cả, ngay cả một đề tài đơn giản cũng không có, đành phải mặc kệ, giống như một cái bình hoa, đứng ở một bên ngây ngô cươi. Xa lạ như vậy, cô cảm thấy không được tự nhiên mà Vệ Khanh thì lại như cá gặp nước.
Cô buồn bực, chênh lệch giữa hai người lại rõ ràng như thế.
Chu Dạ chuẩn bị xong giáo án, xách đồ đi tới lớp dạy vẽ. Giáo sư bố trí cho cô dạy ở trường luyện thi, phần lớn học sinh đều có trình độ vẽ nhất định, đều muốn thi vào đại học chính quy tiếp tục học tập. Vì kì thi tuyển sinh cũng sắp đến, nên trường luyện thi đông kín người, không thể không mở thêm quy mô giảng dạy.
Trên danh nghĩa là trợ giảng, nhưng thực ra đã là một giáo viên hẳn hoi. Bình thường giáo sư của cô chỉ giảng lý luận hội họa, dặn dò vài kỹ xảo cần chú ý, sau đó Chu Dạ minh họa cho mọi người, hướng dẫn cô trong quá trình giảng dạy làm thế nào để có một bức phác họa hoàn hảo, chỗ nào cần đặc biệt chú ý. Sau khi thấy cô đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, trực tiếp giới thiệu với học sinh: “Đây là cô giáo Chu Dạ, từ nay về sau sẽ giảng dạy cho các em, hi vọng mọi người tích cực phối hợp để cô giáo Chu hoàn thành công tác.”
Chu Dạ nhìn thấy phía dưới có mấy chục ánh mắt nhìn cô chằm chằm, lần đầu tiên đơn độc chống đỡ đại cục, khó tránh có chút bối rối. Ra vẻ trấn tĩnh, nói: “Xin chào mọi người, chúng ta bắt đầu học bài.” Cũng không quan tâm có ai chú ý nghe hay không, còn thật sự hoàn thành trách nhiệm của một giáo viên.
Đa phần những người này đều đã thi vào trường cao đẳng, chỉ nhỏ hơn Chu Dạ một, hai tuổi, tuổi trẻ lông bông, kiêu ngạo vô cùng, không coi ai ra gì, ngay từ đầu đều coi thường cô, cố ý ồn ào, lớp học hỗn loạn. Chu Dạ cũng không tức giận, chứng minh thực lực bản thân, trước mặt bọn họ hoàn thành một bức tranh lớn. Người trong nghề vừa ra tay, vừa nhìn đã biết, thế mới trấn áp được bạo động bên dưới, mọi người ngoan ngoãn nghe lời.
Một học sinh đứng bên cạnh cô, líu ríu hỏi: “Tiểu giáo sư, tại sao cô lại vẽ cậu bé này ăn mực như vậy?” Học sinh ở đây rất nghịch ngợm, thấy cô còn trẻ, đều gọi cô là “tiểu giáo sư”. Cô cười: “Đây là Lạt Ma, lần trước tôi tới Vân Nam, ở trong một ngôi chùa đã nhìn thấy cậu bé này, nên đã vẽ một bức.” Cầm lấy bút vẽ, tiếp tục hoàn tất những chi tiết chưa xong.
Nửa ngày sau, cảm thấy trời tối dần, ngẩng đầu lên, không ngờ đã chạng vạng tối. Bỗng nhiên có người đứng dậy, bật công tắc trên tường, cả phòng học sáng ngời. Chu Dạ nhìn xung quanh, chỉ còn cậu ta và mình, những người khác đã sớm về hết. Học sinh ở đây “Tam thiên đả ngư, lưỡng thiên sái võng[50]”, hôm nay đến, ngày mai nghỉ, cứ qua lại như vậy, không có nhiều người quen mặt.
Mà cô nhớ rõ đây là học trò của mình, vì khuôn mặt đẹp quá mức của cậu ta. Lần đầu tiên gặp mặt, chỉ thấy cậu ta đứng sau lưng người khác, không để ý tới ai, đã thầm nghĩ tên nhóc này lớn lên nhất định sẽ thành tai họa, mới tí tuổi đầu, đã khiến cho toàn bộ nữ sinh trong lớp luyện thi đầu óc choáng váng. Dịu dàng hỏi: “Trời sắp tối rồi, em còn chưa về sao?” Hắn cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, lại ngồi xuống.
Cô thấy cậu ta ngồi trên bàn phác họa, cười hỏi: “Đang vẽ gì thế?” Cầm lên nhìn, đang vẽ một khuôn mặt bình thường. Có chút ngạc nhiên, nói: “Vẽ được lắm, năng lực vẽ của em rất cao đấy.” Giỏi như vậy, cần đi học làm gì nhỉ? Cô cảm thấy xấu hổ, không dạy được người ta cái gì.
Hắn cũng không có phản ứng, chỉ khép bức tranh lại, vẻ mặt lạnh lùng. Chu Dạ nghĩ thầm, ha ha. Cậu nhóc này đủ khốc nha, không thèm đem một cô giáo như cô vào mắt. Xấu hổ nói: “Cô về đây.” Dù sao thì cô cũng không phải là giáo viên, bị học sinh xem thường cũng chẳng có gì là quan trọng.
Đang thu xếp đồ dùng, đã thấy hắn ngồi gõ gõ trên mặt đất. Cô hỏi: “Giá vẽ của em hỏng à?” Lại nhớ tới cái thời mình đi học đại học, vì tiết kiệm tiền, cầm giá vẽ người khác đã vứt bỏ đóng thêm nhựa cao su, tiếp tục sử dụng. Nghĩ cậu nhóc này giống mình ngày đó, kinh tế không dư dả, cười nói: “Giá vẽ hỏng rồi thì thôi, tạm dùng của cô này, cô có vài cái giá vẽ.” Nói xong, đưa cho cậu ta.
Chu Dạ lôi kéo lớp váy, ghét bỏ: “Y phục kiểu gì không biết, như gái làng chơi vậy.” Vệ Khanh lườm cô: “Được rồi, được rồi, nói nhiều thế, sắp tới giờ rồi, để xem em tự chọn y phục cao quý thế nào.” Toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều nhìn chằm chằm Chu Dạ, coi như cô đều đã đắc tội với mọi người.
Chu Dạ nhíu mày, phì! Tưởng làm khó tôi sao, nhiều năm học mỹ thuật công cốc chắc? Mang theo tâm lý trả thù, cầm lấy áo sơ mi trắng bó sát, cổ áo lại buộc một cái nơ màu đen, mặc thêm một chiếc quần sooc đen, để lộ cặp chân thon dài, không chút tỳ vết, thanh xuân hoạt bát, gợi cảm hơn rất nhiều, lại thay giầy cao gót, vuốt vuốt mái tóc, khiêu khích nhìn mọi người.
Mặc dù Tiểu Mã bất mãn, nhưng không thể không thừa nhận. “Chu tiểu thư quả là có con mắt thẩm mỹ.” Vận dụng màu trắng đen hài hòa, áo sơ mi phối hợp với quần sooc, cũng chỉ có tầm tuổi này của cô mới to gan tới vậy. Biết cô học mỹ thuật tạo hình, liên tục nói: “Thảo nào khí chất cao nhã, phẩm vị độc đáo, đối với màu sắc lại mẫn cảm như vậy, hóa ra là đụng phải người trong nghề. Chu tiểu thư ăn mặc như vậy, chắc chắn trấn áp toàn bộ.”
Vệ Khanh lại không muốn, nhìn cô nhíu mày, mặt mày cau có liên tục nói: “Đổi đi, đổi đi.” Chỉ riêng việc lộ cặp đùi ra thế kia đã khiến hắn chảy nước miếng, đầu óc mơ màng, huống chi là những gã đàn ông khác. Mặc như vậy, là muốn trêu hoa ghẹo nguyệt có phải không?
Chu Dạ lại không thích, nói: “Không đổi, em thích cái áo sơ mi này, trắng đen phối hợp với nơ bướm đen, đang có trào lưu đấy.” Vệ Khanh không thương lượng: “Mặc kệ trào lưu gì đi nữa, thay ngay cái quần ra cho anh, từ nay về sau không cho phép ăn mặc như vậy.” Giọng điệu kiên quyết.
Nhân cơ hội này, cô cò kè mặc cả. “Muốn em đổi cũng được, nhưng từ nay về sau, phải để em tự lựa đồ, anh không cần can thiệp lung tung, em tự mình biết chừng mực.” Đây là mục đích của cô, lấy lùi để tiến.
Vệ Khanh đau đầu không thôi, bất đắc dĩ gật đầu, “Được được được, mau đi thay đi, đừng dài dòng nữa.” Nhìn thấy mấy gã bên cạnh cứ nhìn chằm chằm chân cô, đã muốn móc mắt bọn họ ra rồi. Chu Dạ giành được thắng lợi, lặng lẽ làm dấu chiến thắng, đắc ý dào dạt, đổi một chiếc quần bò dài, che khuất cảnh xuân.
Ép buộc đến ép buộc đi, cuối cùng Vệ Khanh vẫn thất bại.
Khi hai người tới khách sạn, mọi người đã tới đông đủ. Tất cả cười đùa: “Vệ thiếu, sao lại tới muộn như vậy, phạt uống ba chén!” Hôn lễ lớn, người đến người đi, khách đông, bao hạ toàn bộ tầng lầu. Có người không biết hỏi thăm về Chu Dạ, nghe nói là vợ chưa cưới, cười nói: “Ai nha, Vệ thiếu phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong của chúng ta cuối cùng cũng lãng tử quay đầu, thật đáng mừng nha! Bao giờ cho tụi em ăn cỗ vậy? Lúc uống rượu mừng cũng đừng quên mời anh em nhé!” Ngoài trừ chú rể và cô đâu, tất cả đều đùa giỡn bọn họ.
Nói cười thoải mái, khiến Chu Dạ xấu hổ, tìm cớ chạy ra ngoài ban công. Bạn bè Vệ Khanh vui đùa quá mức, cô nghe không lọt tai. Đang lúc nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, lại có người đẩy cửa kính đi tới chỗ cô.
Chu Dạ quay đầu, âm thầm tán thưởng, đại mỹ nhân nha, dáng người cao gầy, đi giầy ba phân, chầm chậm đi tới, phong thái yểu điệu. Làn da mịn màng, mái tóc tùy ý buông trên vai, càng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, nhưng lại nhìn Chu Dạ với ánh mắt lạnh lùng.
Chu Dạ quay đầu nhìn, phía sau không có người, cô lại không biết cô ta, sao cô ta lại dùng ánh mắt hận thù này nhìn cô nhỉ? Cô gái đứng ở trước mặt Chu Dạ, nhìn từ đầu tới chân, cười lạnh một tiếng, nhíu mày nói: “Tôi cứ tưởng vợ chưa cưới của Vệ Khanh xinh đẹp động lòng người, khuynh quốc khuynh thành cơ đấy. Hóa ra cũng chỉ bình thường thôi, chẳng có gì đáng chú ý cả.”