Chính là người đàn ông lạ mặt đã bóp lấy cằm cô, người còn lại là một đứa trẻ bên trong viện phúc lợi của họ. Người đàn ông đáng ghét đó đang cắm cái thứ có hình cây gậy của mình vào cơ thể đứa trẻ! Lập tức cơn tức sôi trào trong người cô, định đạp tung cái thừng để nắm người đàn ông ném ra ngoài, nhưng cô lại bị ai đó bất ngờ bịt miệng cô từ phía sau và lôi cô từ nhà kho đến nhà ăn.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn tối, vốn dĩ không một ai đi tới.
Kiêm Hà cố gắng buộc đối phương buông tay bằng cùi chỏ, nhưng từ âm thanh gầm gừ của đối phương, cô có thể biết đó là Dật Phương.
"Ưm ưm? Ưm ưm ưm!" Dật Phương, thả tớ ra!
"Đừng gây rối."
Hắn mới buông Kiêm Hà ra cho đến khi khoảng cách đủ xa.
Và ngay khi Kiêm Hà thoát khỏi sự kiềm chế, cô lại muốn lao đến nhà kho chứa đồ lặt vặt đó.
"Kiêm Hà!"
Dật Phương nắm lấy cô và kéo cô đi về phía viện phúc lợi.
"Cậu buông tớ ra! Làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn! Cậu ấy là anh em của chúng ta!"
Dật Phương im lặng không lên tiếng.
Không cần phải nói về sức mạnh của hắn, Kiêm Hà làm sao cũng không thể thoát ra. Cô tức tối và cắn vào mu bàn tay của Dật Phương. Dật Phương chịu đựng, kéo cô vào phòng máy thở, và ép cô vào máy thở của cô.
Hắn thì thào nói: "Kiêm Hà, cậu không cứu được cậu ấy, mà còn trả giá bằng chính bản thân cậu!"
"Tớ không thể, còn cậu mà!"
Những giọt nước mắt lớn trào ra từ đôi mắt đỏ hoe của cô, lướt qua gò má đang khóc lóc của cô, và đáp xuống vạt áo trước làm cho ướt át.
Dật Phương không nói, chỉ nhìn cô chăm chú.
Kiêm Hà dần dần hiểu ra.
Dật Phương không phải là đứa trẻ hư. Mặc dù những đứa trẻ trong viện phúc lợi có chút sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng của hắn, nhưng thực ra hắn lại ngược lại, hắn có trái tim ấm áp và rất dịu dàng. Cô vẫn nhớ rằng đã rất lâu, rất lâu rồi, luôn có rất nhiều đứa nhỏ theo sau lưng hắn, cười rạng rỡ. Vâng, cô cũng là một trong những đứa trẻ như vậy.
Khi đó, hắn thường nói nhất định phải kiên trì rèn luyện, còn phải rèn luyện nhiều nhất, chỉ là để bảo vệ mọi người, đem mọi người cùng nhau khai khẩn đất hoang, xây dựng tổ ấm.
Sau đó, không rõ vì lý do gì, hắn ít cười hơn, và khuôn mặt cũng không có nhiều biểu cảm.
Tất cả lũ nhóc đó đã biến đi đâu rồi?
Hầu hết đã bị đem đi ...
Ồ.
Kiêm Hà chợt hiểu ra.
Hắn là một người rất nhiệt tình và ấm áp, hắn sẽ không bỏ mặc những đứa trẻ trong viện phúc lợi, trừ khi ... hắn cũng không thể quản được.
Đúng vậy.
Ngày phi thuyền không bắt đầu từ ngày họ được sinh ra, đã được tồn tại từ rất lâu rất lâu, không cói trăm năm thì cũng đã có hàng chục năm. Viện trưởng hẳn không phải không biết, nhưng viện trưởng cùng thèm quản tới.
Vì ... viện trưởng cũng không quản được.
Cô chợt nhớ đến Dật Phương lúc sáng chọi cây sen đá đó.
Cách đây rất lâu, có lẽ đúng như cô mới biết ghi nhớ chuyện, cô đã hỏi viện trưởng, tại sao viện phúc lợi lại có nhiều sen đá như vậy. Viện trưởng nói, bởi vì sen đá dễ sống.
"Chúng gần như không cần sự chăm sóc từ con, tự nó có thể phát triển tốt."
Cũng giống như nhóm trẻ em bọn họ bên trong viện phúc lợi.
“Kiêm Hà.” Dật Phương ôm chặt lấy cô gái đang bàng hoàng và nhỏ giọng ăn năn, “Tớ xin lỗi, do tớ thật vô dụng. Do tớ quá tham lam, muốn bảo vệ moi người, nhưng cuối cùng tớ quả nhiên... quả nhiên không buông bỏ cậu được. "
Ai cũng có thể biến mất, nhưng cậu không được.
Tôi có thể chiến đấu chém giết, nhưng nếu cậu sẽ bị thương sau khi tôi chết, tôi thà sống mòn sống mỏi.
Đầu của Kiêm Hà trống rỗng.
Cô chỉ biết rằng mình sẽ tròn mười sáu tuổi vào tháng tới, và Dật Phương cũng vậy.
Phi thuyền không phải là con đường để đi. Với thể chất rác rưởi như vậy, cô sẽ không thức tỉnh đặc tính lính gác. Tương lai của cô chỉ là một nắm đất hoang màu vàng và cam bên ngoài đường ống.
Nhưng cô chưa từng ở trong khu đất hoang quá ba ngày.
"Dật Phương, tôi sắp chết rồi sao?"
Cô đã nghe thấy chính mình nói như vậy.