Cô mím môi, hơi ngây người ra đó.
Thời điểm Kiêm Hà lấy lại bình tĩnh thì cô phát hiện ra cằm của mình đang bị một người đàn ông lạ mặt nhấc lên. Dường như đối phương đang ép buộc cô phải nhìn hắn ta. Kiêm Hà cũng liếc nhìn một cái, đây là một người đàn ông ăn mặc giống như một người lính.
“Không phải cậu đã nói mỗi lần đều sẽ chọn những đứa trẻ đẹp nhất hay sao? Tại sao chỗ này lại có một đứa lạc quẻ như này?”
Kiêm Hà không thích giọng nói của người đàn ông này cho lắm, cách hắn ta nhìn cô cũng làm cô cảm thấy rất khó chịu.
“Loảng xoảng!”
Chiếc chậu sứ đựng rất nhiều cây sen đá rơi xuống.
“Đùng!”
Bàn tay đang nắm chặt cằm của Kiêm Hà đã thả ra.
“Đừng chạm vào cô ấy!” Dật Phương đứng chắn trước mặt Kiêm Hà, lạnh lùng nhìn hắn ta.
Người đàn ông kia rất tức giận, hắn ta đang định ra tay.
Viện trưởng dõng dạc nói, “Người phụ trách rất coi trọng mấy đứa trẻ này.”
Bàn tay đang dơ lên của hắn ta dừng lại giữa không trung, hắn ta chửi tục một tiếng, sau đó quay đầu rời đi. Phía sau hắn ta còn có một người phụ nữ rất cao lớn, tóc chỉ còn một lớp dính sát vào da đầu, là do cô ta cố tình cạo trọc, hình như là “Lê Hương.”
Không biết tại sao người phụ nữ này nhướng mày một cái, thời điểm đi ngang qua mấy người bọn họ, cô ta còn dơ tay véo một cái thật mạnh vào mặt của Kiêm Hà.
Tốc độ của cô ta nhanh đến mức Dật Phương không kịp ngăn cản.
Kiêm Hà nhỏ giọng kêu “A” một tiếng, ngay sau đó nước mắt đã trào ra.
Người phụ nữ kia vẫn chưa đi xa, cô ta quay đầu lại liếc nhìn cô, dường như còn nói thêm một câu “Rất mềm nha.”
Dật Phương trừng mắt nhìn cô ta, sau đó đưa tay áo lên để lau nước mắt cho Kiêm Hà, còn không quên nhỏ giọng dỗ dành cô. “Không đau, không đau.”
Kiêm Hà thấy rất tủi thân.
Cô bị người khác bắt nạt, nhưng đối phương lại to lớn hơn cô, cô không có cách nào để phản kháng lại, hơn nữ còn không thể trả thù người ta.
Huhu…
Người phụ nữ kia vừa rời đi thì nghi thức cũng kết thúc.
Trước đó Dật Phương đã ra mặt, mặc dù người phụ trách rời đi luôn lúc đó, nhưng cuối cùng vẫn ồn ào gây nên ảnh hưởng không tốt. Mặc dù giọng của viện trưởng rất lớn, nhưng lại dễ mềm lòng, bà ấy cũng không trách tội bọn họ, bà ấy để cho tất cả mọi người giải tán, sau đó đưa cho Kiêm Hà một viên kẹo, xoa đầu cô mấy cái, cuối cùng gọi người đến lấy hết mấy chậu sen đá trong tay bọn họ đi mất.
Chậu sen đá của Dật Phương rơi xuống đất, anh cẩn thận nhặt lên, sau đó xin lỗi người phụ trách đến để dọn dẹp hậu quả.
Kiêm Hà nhìn viên kẹo ở trong lòng bàn tay của mình, càng cảm thấy tủi thân hơn.
Trong lòng Dật Phương thầm thở dài một tiếng, hắn dẫn cô đến một góc không người.
“Tại sao lại khóc thành ra như vậy? Đừng khóc, mọi người đều đang nhìn cậu đó.”
“Ai mà thèm nhìn chứ!” Kiêm Hà nổi giận.
“Được rồi được rồi, không có ai nhìn cả.” Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Dật Phương cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi. “Đừng khóc nữa được không? Cậu muốn tớ làm gì thì cậu mới nín đây?”
Kiêm Hà không khóc nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt rất đáng thương. “Chuyện gì cũng được hay sao?”
“Ừm.” Một nửa ống tay áo của Dật Phương đã ướt đẫm.
“Cậu lại đây.”
Cô ngoắc ngoắc ngón tay, để Dật Phương lại gần mình hơn một chút.
Kiêm Hà thấy Dật Phương đáng yêu và đẹp hơn cô rất nhiều, da trắng, mắt vừa to lại vừa đen, lông mi siêu dài, mũi cao, miệng cũng rất đẹp, nhìn cái gì cũng thấy đẹp. Trước kia cô không cảm nhận được vẻ đẹp này của hắn, bây giờ chỉ cần liếc nhìn một cái là mặt đỏ tim đập, đều là vì do tối hôm qua Dật Phương đã lén hôn cô.
Nếu bây giờ cô hôn trả lại hắn, có phải sẽ thay đổi trở về giống như trước kia không?
Cô từ từ tiến lại gần, cánh môi đỏ hồng mềm mại còn chưa kịp chạm vào má của hắn, thì đột nhiên hắn lại nghiêng đầu, ngay sau đó Kiêm Hà đã hôn lên môi của hắn.
Kiêm Hà sợ đến mức nước mắt chui lại vào trong hốc mắt, cô che miệng trợn tròn mắt.
“Cậu nghiêng đầu làm cái gì vậy!”
Dật Phương vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, chớp mắt hỏi. “Tớ không được nghiêng đầu hay sao?”
Người đứng đầu là người khác, nếu người ta đã muốn thiên vị, Kiêm Hà cô còn có thể quản được sao?
Không thể.
Kiêm Hà phủ nhận ngay lập tức, lúc này cô không biết nên nói gì cho phải.
Dật Phương tiến lại gần Kiêm Hà thêm một bước, Kiêm Hà lùi lại; Dật Phương lại tiến gần hơn, Kiêm Hà lại lùi lại; càng ngày càng gần, cuối cùng Kiêm Hà bị ép đến vách tường, không còn đường lui nữa.
Cô nhìn Dật Phương từng bước đến gần mình, sau đó hắn ghé vào lỗ tai của cô, nói nhỏ. “Tớ vẫn muốn hôn tiếp, cậu có cho tớ hôn nữa không?”
Kiêm Hà muốn nói không cho.
Nhưng thật ra, cô cũng không biết mình có muốn hay không, bởi vì cô không cảm thấy ghét đôi môi mềm mại của Dật Phương.
Dật Phương không chờ đợi thêm được nữa, hắn trực tiếp hôn lên môi của cô.
Hương vị quen thuộc của thiếu niên trở nên mạnh mẽ đến lạ thường. Thời điểm cánh môi của hắn chạm vào môi cô, trái tim của cô như bị điện giật, vừa tê lại vừa ngứa.
Rất mềm rất thoải mái. Kiêm Hà thầm nghĩ.