Cô Giúp Việc May Mắn Và Anh Chủ Nhà Giàu Có (NTR)

Chương 1

Trước Sau

break

“Đây là chìa khóa nhà của Thời tiên sinh, còn đây là tiền mua rau tháng này!” mẹ Tây Nhã dặn dò trước khi lên xe về quê. “Hai hôm nay con chỉ cần quét dọn nhà, không cần nấu cơm.”

“Vâng ạ!”

Sau khi tiễn mẹ lên chuyến xe khách về quê, Tây Nhã lại bắt xe buýt đến nhà chủ thuê.

Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ở lại thành phố này phát triển sự nghiệp. Thế nhưng suốt ba năm, cô đã thay đổi hơn hai mươi công việc, lâu nhất cũng chỉ trụ được tám tháng, một tuần trước, cô lại thất nghiệp!

Đúng lúc em dâu sinh con, mẹ phải về quê chăm sóc, mà cô lại đang rảnh rỗi, nên mẹ bảo cô tạm thời thay ca.

Mẹ cô đã làm giúp việc cho nhà chủ này hơn năm năm, cô cũng từng gặp qua họ, nên khi cô đến thay thì chủ nhà hoàn toàn yên tâm.

Nhà không bẩn, việc quét dọn cũng chẳng mấy vất vả. Tây Nhã mang chăn ga ra ban công phơi, sau đó tưới hoa, bất chợt tiếng mở cửa vang lên khiến cô giật mình!

Trước khi đi, mẹ nói bà chủ đi công tác, còn ông chủ phải hai ngày nữa mới được nghỉ về. Vậy… người vừa mở cửa là ai?

Không lẽ… trộm?

Tây Nhã nuốt khan, cầm lấy cây gậy phơi quần áo bên cạnh, rón rén bước đến.

Người đàn ông đang quay lưng về phía cô, thay giày ở cửa, ngay lúc cây gậy sắp hạ xuống, hắn quay lại dùng bàn tay lớn lập tức chụp lấy gậy.
“A… anh Thời, xin lỗi, tôi không…”

Nhìn rõ chủ nhà, mặt Tây Nhã đỏ bừng. Cô… cô… cô lại coi chủ nhà thành kẻ trộm!

Thời Chính cũng sững người nửa giây, không phải vì bị coi là kẻ xấu, mà là vì dáng vẻ quê mùa của cô khiến hàng lông mày rậm của hắn hơi cau lại.

“Anh… đã ăn trưa chưa?”

“Chưa.” ánh mắt hắn vẫn đặt trên người cô. Hắn vừa nhận được điện thoại của vợ báo rằng dì Hà xin nghỉ một tháng, con gái sẽ tới làm thay. Thế nên hắn quyết định về sớm.

“Tôi nấu cho anh bát mì nhé?”

“Ừ.” Thời Chính gật đầu. Tây Nhã lập tức bước nhanh vào bếp, tránh ánh mắt khiến cô không thoải mái kia.

Hắn thu lại ánh nhìn nóng rực rồi xách túi hành lý vào phòng sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Tây Nhã nấu xong bát mì đơn giản, thì Thời Chính vừa tắm xong bước ra trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần thể ȶᏂασ lửng, để trần phần thân trên.

“Thời tiên sinh, tôi đã nấu mì xong rồi, mời anh ăn!” Tây Nhã đặt bát mì lên bàn, không dám nhìn hắn lấy một giây.

“Tôi đi tưới hoa đây!” Tây Nhã lập tức tìm cớ lảng ra ban công.

Thời Chính nhìn bóng lưng người phụ nữ bỏ chạy như trốn, khóe môi mím chặt khẽ cong lên, rồi cầm đũa ăn mì.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc