Lại một thứ hai đâu tuần , Bạch Tố Tố không dám nhìn về hướng của Trình Minh.
Cô khó có thể chấp nhận mình là một giáo viên mà lại lên giường với học sinh của mình.
Lọai xấu hổ này khiến cô không dám phân tâm nưa.
Nhanh chóng giảng hết tiết hôm nay, rồi cô sắp xếp bài tập về nhà cho học sinh, rôi ngồi trên bục giảng đọc sách
Trình Minh khi nhìn thấy các bạn học xung quanh bắt đầu làm bài tập rồi thì ngày lập tức cậu mang sách giáo khoa lên bục giảng.
Khi Bạch Tố Tố nhìn thấy cậu bây giờ, cô tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Cô đứng thẳng lưng buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Có gì không ổn à?"
Trình Minh cúi xuống, một tay không thành thật nhập vào giữa hai chân cô bới móc , một bên thì thầm, "Thưa cô , em không hiểu luật di truyền này."
Bạch Tố Tố cứng người, một tay cầm cây bút , tay còn lại rủ xuống, cố gắng gỡ bỏ bàn tay lộn xộn của cậu.
Đột nhiên nghe thấy tiếng ho của Trình Minh , nhiều bạn cùng lớp ngẩng đầu lên nhìn vào bục giảng, khiến cô không dám cử động.
Trình Minh lấy bàn trên bục giảng làm lá chắn đem qua trứng rừng nhỏ xinh nhét vào giữa hai chân của Bạch Tố Tố một cách gọn gàng.
Bạch Tố Tố cảm thấy có vật thể lạ xâm nhập vào ŧıểυ huyệt, cô vội vàng siết chặt đôi chân của mình, nhưng Trình Minh ấn mạnh vào sâu hơn.
Sau đó, cậu rút tay ra.
Vì sự cản trở của qυầи ɭóŧ, quả trứng rừng không thể rơi ra được.
Trình Minh đứng thẳng và nói với cô, "Cô giáo, em nghĩ nơi này không dễ hiểu lắm.
Hoặc là cô giảng lại với tất cả chúng em đi , em tin rằng các bạn học sinh trong lớp cũng không hiểu nó."
Ngay khi các học sinh khác nghe thấy, chúng bắt đầu đồng thành , "Vâng, cô giáo hay giảng lại về nó một lần nữa." Họ chỉ nghĩ rằng Trình Minh không thích giáo viên này, cố tình tìm ra lỗi hổng để cùng xem nào nhiệt.
Bạch Tố Tố đành phải đứng lên cố gắng kẹp cái trứng rung ở ŧıểυ huyệt để nó không rơi ra ngoài.
Trình Minh trở về chỗ ngồi của mình rồi ấn một công tắc nhỏ trong tay.
Cái lỗ nhỏ của Bạch Tố Tố đột nhiên run rẩy dữ dội, khiến đôi chân cô mềm nhũn loạng choạng gần như không đứng nổi.
Học sinh cười ở phía dưới, nhưng cô không quan tâm đến nó chút nào.
Cô chỉ cảm thấy rằng thứ nhỏ bé mà Trinh Mịn đưa vào đang run rẩy lăn lộn trong ŧıểυ huyệt phấn nộn của cô khóa cảm mãnh liệt khiến cô gần như rên thét lên tren bục giảng.
Sau vài giây nỗ lực, hai má đỏ ửng, đôi môi cậu đào bị cắn để ngăn âm thanh tràn ra.
"Uh ~" Tần số rung trong lỗ nhỏ tăng gấp đôi một lần nữa, khiến cô mềm nhũn hai chân quỳ trên mặt đất.
"Wow!" Các học sinh ngay lập tức dỗ dành.
Những giọt nước mắt chảy vì xấu hổ của cô tuôn ra, hai bàn tay cô nắm chặt, răng nghiến chặt để cô không gây ra tiếng động.
Trình Minh nhìn cô ngã ra mới vội vàng tắt trứng rung.
Có một sự có rút kịch liệt trong cái lỗ huyệt, và nửa phút sau, cô dần dần hồi phục sau cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Cô từ từ đứng dậy dựa vào tường, đôi mắt đỏ hoe và đôi má đỏ ửng.
Các sinh viên dưới sân khấu đang cười nhạo cô, khiến cô xấu hổ.
Nhưng cô vẫn nghẹn ngào và giảng lại luật phân phối một lần nữa.
Khi giọng nói của cô dần ổn định, các học sinh dưới sân khấu cũng dần im lặng và lớp học im lặng, chỉ có giọng nói khàn khàn của Bạch Tố Tố trong các bài giảng.
Ngay khi tiếng chuông của hết tiết vang lên, cô vội vã đóng gói sách giáo khoa trên bục giảng vội vàng quay lại văn phòng của mình.
Cô lo lắng lấy ra quả trứng rung từ trong cái lỗ huyệt ngay khi quay lại văn phòng, cô nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng ngay tại thời điểm đóng cửa lại có người dùng lực mạnh đẩy ra.
Cô ngạc nhiên, định thần lại thấy đó là Trình Minh , nước mắt cô bất chợt rơi xuống.
Cô thực sự rất uất ức.