Đi vào thang máy, Bạch Tố Tố thở phào nhẹ nhõm.
Thang máy này đã đi thẳng đến phòng vé của nhà ga.
Cô không biết mình nên đi đâu.
Cô chỉ hỏi chuyến tàu nhanh nhất, là thành phố C.
Cô sững người một lúc, rồi lấy ra một ít tiền mặt.
“ Vậy thì đến thành phố C, cảm ơn .”
Mặc dù không có chứng minh nhân dân, hộ chiếu cũng được , nhưng hành trình đến phòng chờ hơi khó khăn.
Tuy nhiên, so với tàu điện ngầm, nhà ga xe lửa ồn ào hơn, ngay cả khi Bạch Tố Tố khẽ rêи ɾỉ, điều đó cũng không thành vấn đề.
Sau một thời gian dài cực khoái như vậy, đôi chân đã lầy lội.
May mắn thay, cô đã sớm nghĩ đến vấn đề này nên cô đã đeo một chiếc băng vệ sinh dày.
Điều đó chỉ nói rằng băng vệ sinh của dì cả đã bị ướt sũng.
Cô liếc nhìn xung quanh chỉ mua một ít thức ăn.
Cô chịu đựng sự khó chịu, đi chậm chạp, cô đơn Khuất cường , xung quanh là những du khách vội vã , cô trông đặc biệt kỳ lạ.
Tại cổng bán vé, mọi người lấy túi lớn và túi nhỏ để đi qua an ninh, Bạch Tố Tố giữ chặt túi của mình kiên nhẫn chờ đợi.
Đột nhiên cảm thấy có ai đó đứng sau lưng mình, cô quay lại trong tiềm thức, khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, tòan thân cô co rúm lại.
“cô giáo, theo cậu về đi ” Trình Minh thở dài nắm lấy tay cô.
Nhịp tim của Bạch Tố Tố nhanh đến mức cô khó có thể đứng vững, cô có thể nhìn thấy cảnh xung quanh, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
“Vị tiên sinh này, tôi không quen cậu.” Sau đó, cô cố gắng thóat tay.
Trình Minh khịt mũi, lấy một mảnh giấy từ trong túi của cô , ném nó lên mặt.
Cô mở nó ra bằng bàn tay tự do duy nhất của mình.
Nó hóa ra là một nơi thanh toán cho một lá thư “Thư bắt giữ”, đã được ký nhưng chưa được niêm phong.
Cô bất ngờ sờ soạng, rồi đọc bức thư, nó nói rằng cô đã đánh cắp đồ trang sức quý giá.
Bạch Tố Tố vội vàng ngước lên, “Tôi không có !”
Trình Minh gục đầu vào tai cô, giọng cậu trầm thấp nhưng nói lạnh lùng “cô nghĩ viên sapphire trên đai khiết trinh chỉ là vật trang trí ?”
Cô cảm thấy lạnh buốt trong lòng, nhớ rằng Trình Minh đến rất nhanh, có lẽ đó cũng là vị trí của đai khiết trinh
Cô đột nhiên hoảng loạn.
Nếu cô quay lại bây giờ, sợ rằng Trình Minh sẽ không để chuyện này qua dễ dàng cảm nhưng làm thế nào cô có thể tự cứu mình?
Trình gia sống ở Thành phố C trong nhiều thập kỷ, nhìn thì có vẻ chỉ là một hiệu trưởng nhỏ, nhưng mối quan hệ đằng sau cô Khó có thể tưởng tượng được, ví dụ điển hình trước mắt thư bắt giữ phiêu trước mặt cô.
Con đường báo cảnh sát khẳng định không có biện pháp thực hiện thực được rồi.
Thấy khuôn mặt của Trình Minh ngày càng tối hơn, cô nghẹn họng nói câu “Được rồi, em sẽ quay lại với cậu”
Sắc mặt của Trình Minh dịu lại như sắc thái mắt bình thường hay thấy.
Trước cổng nhà ga, tài xế đã chờ sẵn.
cậu ta chỉ mới mười bảy tuổi, không có bằng lái xe.
“Quay lại biệt thự.” Trình Minh nói.
Ngồi trong xe, ŧıểυ huyệt vẫn run rẩy điên cuồng.
Bạch Tố Tố muốn khiến Trình Minh tắt, đặc biệt là trong xe rất yên lặng.
Ngay cả khi trứng rung trong chế độ tĩnh lặng, cô luôn có một cảm giác lo sợ, lo lắng rằng bị người khác thấy.
Nhưng khuôn mặt của Trình Minh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể cậu ấy không thấy sự bồn chồn của cô.
May mắn thay, lúc này đã qua thời kỳ cao điểm mọi người đi làm nên không bị tắc nghẽn, rất nhanh đến biệt thự.
Họ vừa xuống xe Trình Minh liền để tài xế đi.
Trước khi Bạch Tố Tố đứng yên, Trình Minh liền kéo cánh tay cô đi vào.
Do một chuyển động lớn, quả trứng rừng lại chạm vào điểm nhạy cảm của cô, điều này cộng với khóa cảm ban đầu tích lũy lại tạo thành một đợt cao trào.
Cơ thể cô mềm nhũn thành một vũng nước, hoàn toàn dựa vào Trình Minh kéo đi
Cô cứ như vậy bị ném trực tiếp lên giường Trình Minh cũng không quản cô đang gạo trào, lấy chìa khóa để tháo đai trinh tiết trực tiếp bất kể cực khoái của cô.
Sợi dây trên quả trứng rung được buộc vào vành đai trinh tiết.
Khi chiếc đai trinh tiết bị tháo ra, quả trứng rung cũng bị kéo ra ngòai.