Cuối cùng chờ đợi cậu xuất tinh xong , Bạch Tố Tố liền đẩy ra không chút lưu tình, sau khi côn ŧᏂịŧ vẫn còn nửa cứng bị rút ra, ŧıểυ huyệt truyền đến trận trận rủn rẩy run rẩy.
Với sự kiên trì của mình, cô chống người lên nhìn xuống.
Quả nhiên, tấm ga trải giường dính máu, còn có một vài vết máu lốm đốm trên môi âʍ ɦộ của cô.
Động nhỏ khi ȶᏂασ miệng ŧıểυ huyệt không ngừng co rút tiết ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cô mím môi, tùy tiện nhặt khăn giấy ở đầu giường lau dọn, động tác cứng nhắc bắt đầu mặc lại quần áo.
“ cô làm gì vậy?” Trình Minh hỏi với giọng khàn khàn.
Bạch Tố Tố không nhìn lại, lạnh lùng nói, “Không phải cậu đã bắn xong rồi sao? Tôi có thể đi.”
“Huh · //////////” Trinh Minh từ từ ngồi dậy khỏi giường lấy chiếc quần bên cạnh giường ra để mặc vào.
“ nghĩ cũng đừng nghĩ , thời gian này cô tốt nhất ngoan ngoãn ở đây cho em “
Bạch Tổ Tố ngừng tay lại , sững người hỏi, “cậu đang nói cái gì?”
Trình Minh lấy ra một bao thuốc lá từ bàn cạnh giường, vừa châm thuốc vừa nói : “Ý em là,cô đã bị em giam cầm”
Bạch Tố Tố không thể tin được, cô lắc đầu nói: “cậu có biết cậu đang nói gì không? Dừng lại đi,Trịn Minh thả tôi đi! “
Trình Minh chỉ hít một hơi khói, nhả ra một làn khói trước mắt cô, nhếch khóe miệng, cuối cùng không nói gì.
Bạch Tố Tố nhanh chóng mặc quần áo vào, cánh cửa phòng bị chắn, mở ra ngay khi nó được kéo, nhưng cửa sổ bên ngoài bị đóng chặt, cánh cửa bị khóa chặt.
Cô đột nhiên có một linh cảm không tốt, những lời Trình Minh nói đều là thật.
Nhưng cô thực sự không muốn tin, ngay cả khi não cậu bị bệnh, việc giam cầm người là bất hợp pháp!
Cô phải quay trở lại phòng vừa nãy, thuốc lá trong tay Trình Minh đã cháy đến cuối.
cậu khẽ nheo mắt và nhìn về hướng Bạch Tố Tố, ánh sáng trong phòng rất tối.
Đôi mắt thích ứng với ánh sáng mạnh bên ngoài gần như sẽ không nhìn rõ bên trong phòng Khuôn mặt của Trình Minh có chút không rõ ràng.
Chỉ có tàn thuốc trong tay, ngọn lửa đỏ như đôi mắt của một con sói đói, lóe lên và dữ tợn.
“Trình Minh, đừng nháo nữa được không? , buổi tối tôi còn có việc.”
Trình Minh nghiêng đầu, “cô giáo , em đã giúp cô nộp đơn xin nghỉ việc với bố em rồi.”
Sắc mặt của Bạch Tố Tố ngày lập tức thay đổi, nhưng cô không thể biết liệu cậu nói đó là sự thật hay không.
Cô nâng khóe miệng cố tình nói, “Trình Minh đừng đùa, tôi thực sự có việc phải làm.”
Trình Minh nhướn mày, cầm điện thoại ở một bên, mở bức ảnh đưa nó cho cô
Khi nhìn thấy nó,tâm Bạch Tố Tố lập tức rơi xuống tận đáy vực.
Đó là một lá thư từ chức.
Điều quan trọng là có chữ ký của Hiệu trưởng Trình bên dưới.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân, cắn chặt môi dưới để không hét lên , cô đứng trong nửa phút, nắm chặt tay, quay người đi ra ngòai.
Cô cảm thấy mình rất giống con chó nhật, trước đây cô còn cảm thấy có chút tội lỗi với Trình Minh, nhưng bây giờ …
cô bước đến cửa, cô không thể không quay đầu lại la mắng.
“Cậu dựa vào cái gì ? Dựa vào cái gì mà thay tôi từ chức? Cậu được coi là ai?”
Lý do tại sao cô sẵn sàng bị vướng vào Trình Minh, theo phân tích cuối cùng, là để làm việc, nhưng cô đã bị Trình Minh hủy hoại chỉ nửa tháng sau khi đi làm !
Trinh Minh cường thế giật lấy chiếc điện thoại di động trong tay cô, lấy quần áo ra khỏi tủ và quay vào phòng tắm trong phòng.
Bạch Tố Tố siết chặt nắm tay hận không thể đi lên đánh chết cậu, nhưng cô vẫn sợ , từ lần đầu tiên họ gặp nhau, cô đã thua hoàn toàn.
Ban đầu Chỉ nghĩ rằng Trình Minh coi cô như một công cụ để trút giận, như một thứ đồ chơi mới lạ.
Rốt cuộc, đối với những người giàu có mà nói, chơi đùa phụ nữ thực sự không là gì cả.
Trong lòng cô vẫn nghĩ rằng , nam hoan nữ ái đối với việc này , không có ai phải chịu thiệt, cũng như không có mất mát gì với cô, nhưng bất cứ ai cũng không nghĩ mọi thứ lại trở nên như thế này …