"Sao chị dâu và ŧıểυ Đường trông giống nhau quá nhỉ?"
Lời của Chu Hạo Cường vừa dứt, cả hai người phụ nữ đang bận rộn trong bếp đều quay đầu lại.
Chiều cao ngang nhau, dáng người và khuôn mặt có nét tương đồng, ngay cả ngũ quan cũng hao hao, đặc biệt là đôi mắt đào hoa với đuôi mắt cong cong, lúc nhìn người luôn ánh lên nét quyến rũ pha chút bí ẩn.
Điểm khác biệt lớn nhất là Tô Đường tạo cảm giác tự nhiên hơn, dáng người mềm mại, làn da trắng mịn như sứ. Mỗi cử chỉ của cô như cành liễu yếu ớt trước gió, đặc biệt đôi mắt còn mang chút ngây thơ trong sáng của người trẻ tuổi, thêm vào nét thuần khiết đầy quyến rũ mà không cần gắng gượng, khiến người khác không khỏi chú ý.
Lý Lệ theo bản năng nhìn sang Chu Sở Thần đang ngồi bên cạnh.
Anh ngả người lười biếng trên ghế cao cạnh quầy bếp, những ngón tay thon dài cầm một ly rượu, vô thức lắc lắc dung dịch đỏ thẫm bên trong. Nghe lời của Chu Hạo Cường, anh khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn Tô Đường đang đứng bên cạnh Lý Lệ. Ánh sáng từ chiếc du thuyền lướt qua cửa sổ chiếu lên gương mặt anh, khi sáng khi tối, đôi mắt sâu thẳm dường như ánh lên một màu sắc đầy mập mờ trong bóng tối.
Lý Lệ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nét mặt cũng lạnh đi. Cô quay lại, liếc Chu Hạo Cường một cái đầy trách móc, rồi trút hết phần rau đang cắt dở trên thớt vào bồn rửa.
Tô Đường đứng quay lưng rửa rau, bị hành động đầy bực bội của Lý Lệ làm giật mình. Cô nhanh chóng nhận ra điều không ổn, bèn mỉm cười chữa cháy:
"Anh Cường lại nói bậy rồi. Em sao dám so với chị dâu được chứ. Có giống thì cũng chỉ là em giống chị dâu thôi."
Lý Lệ vốn là con gái nhà giàu, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, tính tình khó tránh khỏi đôi chút kiêu kỳ. Những lời so sánh kiểu này dĩ nhiên chẳng lọt tai cô. Tô Đường tuy nhỏ tuổi hơn nhưng luôn giữ quan niệm gia đình hòa thuận là trên hết, nên cô cũng chẳng ngại dỗ dành chị dâu.
"Đúng đúng..."
Chu Hạo Cường cũng nhận ra câu nói vừa rồi không ổn, vội vàng chữa lời:
"Chị dâu đẹp hơn ŧıểυ Đường nhà em nhiều. ŧıểυ Đường của tụi em còn như đứa trẻ, ngày nào cũng ôm hộp sữa uống không ngừng. So với chị dâu đúng là còn kém xa."
"Anh nói ai là trẻ con?" Tô Đường quay phắt lại, tay cầm một cây cải thảo, giận dỗi ra vẻ trách mắng, nhưng dáng vẻ ấy khiến mọi người không nhịn được cười.
Chu Hạo Cường bước tới, ôm cô vào lòng, hôn mạnh lên má cô một cái rồi rút ra một hộp sữa đưa cho cô, cười nói:
"Vợ ơi, anh sai rồi. Uống sữa đi nè!"
"Thế còn tạm được." Tô Đường nghênh đầu, tay ôm cây cải, chu môi uống một ngụm sữa lớn.
Ngụm ấy gần như uống hết nửa hộp. Hai má cô phồng lên, đôi mắt tròn xoe như con sóc nhỏ đang ăn, sữa thừa tràn ra khóe môi, chảy dọc xuống cổ, tạo nên một nét quyến rũ bất ngờ.
Nuốt hết, cô thè lưỡi liếʍ khóe môi, chép miệng hai cái, dáng vẻ trẻ con đáng yêu khiến Chu Hạo Cường bật cười.
"Đấy, anh bảo cô ấy trẻ con, cô ấy còn không chịu thừa nhận."
Nghe vậy, Lý Lệ cuối cùng cũng giãn nét mặt, mỉm cười hòa theo không khí vui vẻ.
Chỉ có Chu Sở Thần nhướn nhẹ mày, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bếp, nơi mọi người đang đùa vui. Cổ họng anh khẽ động, không rõ vừa nuốt vào thứ gì.
...
"Anh hai, anh giúp em nói thêm vài câu với ba. Dự án bên Tây Thành em có thể tự lo được mà."
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Chu Hạo Cường nhờ vả Chu Sở Thần trong tối nay.
Nhà họ Chu vốn thuộc hàng danh gia vọng tộc ở vùng ven biển, ông cụ nhà họ Chu chỉ sinh được hai người con trai.
Anh cả Chu Sở Thần, chững chạc, tài giỏi. Ban đầu ông cụ định giao toàn bộ sản nghiệp cho anh. Nhưng Chu Sở Thần lại không mấy hứng thú với gia sản nhà họ Chu, anh tự mình lập một văn phòng luật, phát triển thành thương hiệu hàng đầu trong nước, thậm chí giá trị còn vượt xa tập đoàn nhà họ Chu.
Theo lẽ thường, không có anh em tranh giành, gia sản sẽ được giao lại cho Chu Hạo Cường. Nhưng ông cụ dường như không hoàn toàn tin tưởng cậu con út, còn gọi thêm vài người cháu họ tham gia quản lý tập đoàn.
Chu Hạo Cường vừa tức vừa lo, hết cách đành phải cầu xin Chu Sở Thần, người có tiếng nói nhất trước mặt cha mình.
Chu Sở Thần dựa lưng vào ghế nằm, đôi chân dài thoải mái gác lên mép ghế. Anh nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn ra biển cả tối đen như mực, lạnh nhạt nói:
"Em biết mà, anh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của tập đoàn."
Lời nói này chẳng khác nào từ chối giúp đỡ.