Cô Gái Ngoan Ngoãn Yêu Anh Đi

Chương 8

Trước Sau

break
Edit: Kún Lazy

Lâm Hán Đường mỉm cười: “Đương nhiên, tôi không quên trên hợp đồng có ghi rõ bốn chữ ‘người mẫu khỏa thân’.”

Đổng Hoan nhìn anh vào phòng khách rồi mới tiến vào phòng vẽ tranh.

Tốt rồi, nɠɵạı trừ lúc nghe thấy hai từ ‘theo đuổi’ thì trong lòng có chút rối loạn, nhưng biểu hiện của cô vẫn rất tốt.

Đứng trước giá vẽ, cô nhắm mắt lại, tự cổ vũ chính mình.

Lát nữa cô chỉ cần cầm bút lên và vẽ, đặt toàn bộ tinh thần vào trong bức tranh là được rồi.

Việc này tương đối đơn giản.

Đừng quên, lúc cô làm việc thì hoàn toàn không bị bất cứ ai, bất cứ thứ gì ảnh hưởng.

Cô sẽ hòa làm một cùng bức tranh, cùng cọ vẽ, tạo nên những đường nét và sắc thái phong phú trên mặt giấy, phác thảo thân thể của một người đàn ông không giống như những lần trước. “Phù ——” Cô thở dài một hơi.

“Đổng Hoan, tiếp theo tôi phải làm gì đây?” Nghe thấy giọng nói của anh, Đổng Hoan mở mắt ra. Bắt đầu làm việc thôi.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của bút chì cọ lên mặt giấy.

Lâm Hán Đường ngồi xuống ghế sofa theo chỉ thị của Đổng Hoan, thân thể trần truồng nằm nghiêng, tay trái vòng trên hông, tay phải gối ở sau đầu, mái tóc đen dày có chút rối, giữa hai chân chỉ che một cái khăn mỏng như sắp rớt xuống, dáng vẻ như vừa mới ngủ dậy.

Tầm mắt của anh nhìn chằm chằm vào mái tóc đuôi ngựa của cô, cảm thấy rất thích bầu không khí chăm chú và ánh mắt của cô khi đang phác họa thân thể của anh, rất tinh tế và tham lam, tựa như ngay cả một sợi lông nhỏ nhất trên người cũng không thể bỏ sót, tựa như trong mắt cô, trong lòng cô, trong thế gian này, anh là người quan trọng nhất, đẹp đẽ nhất và đáng giá để cô ngắm nhìn nhất.

Không biết thân thể của anh như thế nào trong mắt cô? Khôi ngô cường tráng? Cao to săn chắc? Hay là rất nhiều thịt thừa? Ồ, chắc là không đâu, mặc dù anh không có thói quen tập thể hình, nhưng làm công việc lao động, cộng thêm việc thường xuyên vận động, tuyệt đối không giống với những người cả ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc, trên cơ thể toàn là mỡ thừa.

“Đổng Hoan, nhìn người mẫu khỏa thân như vậy, em cũng không xấu hổ sao?” Anh phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Đổng Hoan cầm bút chì, quẹt quẹt vài đường phác thảo trên mặt giấy, dường như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Hán Đường.

“Đổng Hoan?” Lâm Hán Đường vẫn không chịu thua, gọi liên tục vài tiếng.

“Không.” Rốt cuộc Đổng Hoan cũng mở miệng vàng.

Việc nói chuyện trong lúc vẽ tranh thật sự là không tuân theo quy tắc công việc vốn cần an tĩnh của cô, nhưng người mẫu thì cũng có nhiều loại, có người thích trò chuyện cùng họa sĩ, nếu không may mà gặp phải loại người như vậy thì cô cũng chỉ có thể cố gắng phối hợp với họ mà thôi.

“Thật sao? Vậy nên em cũng không thèm muốn tôi sao?”

“Trong mắt tôi, anh chỉ là một hình thể.” Đổng Hoan đáp lại rất nhanh, tựa như cái đáp án này đã lượn lờ ở trong lòng cô từ rất lâu rồi, chỉ chờ đến lúc để nói ra mà thôi.

Lâm Hán Đường nhướng nhướng mày, không nhận ra được là cô đang nói thật hay giả. Nếu đúng là thật, vậy thì thật khiến anh thất vọng, hơn nữa còn đả kích nghiêm trọng đến lòng tự ái của anh.

“Thật sự chỉ là một hình thể thôi sao?” Anh không tin.

“Dĩ nhiên.”

Bầu không khí trong phòng trầm mặc vài giây.

“Vì sao em lại chọn vẽ cơ thể người?”

Bút chì chuyển động theo tầm mắt, phác thảo ra đường nét bắp đùi săn chắc của đàn ông. “Cơ thể người tập hợp những đường cong cực kỳ phong phú, cho dù là nở nang hay mảnh mai, to béo hay gầy yếu, cao to hay thấp bé thì cũng đều có những nét đẹp riêng, hơn nữa con người có rất nhiều cảm xúc, đa phần mọi nguyên tố khi tụ hội trên trang giấy đều khác nhau, bối cảnh phối hợp để tôn lên đường cong và cảm xúc, do nhiều cấu trúc nguyên tố khác nhau tạo ra hiệu quả cùng cái hồn của tranh, đó cũng là nguyên nhân khiến tôi đam mê còn hơn cả yêu thích.” Nói xong, Đổng Hoan buông bút: “Nghỉ giải lao năm phút đi, tí nữa sẽ bắt đầu lên màu.” Lâm Hán Đường nghe vậy thì đứng dậy khỏi ghế sofa, không quan tâm đến mình đang khỏa thân, sau khi dùng sức làm giãn gân cốt thì cầm áo choàng tắm ở bên cạnh rồi mặc vào, đi thẳng đến chỗ Đổng Hoan, đứng ở phía sau lưng cô, híp mắt thưởng thức thành quả suốt mười lăm phút đồng hồ.

“Chỉ mới phác thảo thôi sao?” Anh tưởng là cô đã vẽ chi tiết mỗi một đường cong trên cơ thể mình rồi chứ, nếu không vì sao vừa rồi cô lại dùng ánh mắt quan sát anh cẩn thận như vậy.

“Tôi có thói quen dùng bút chì vẽ khung phác thảo trước, phần đi nét và lên màu thì phải dùng cọ vẽ.”

Lâm Hán Đường ‘oh’ một tiếng, tầm mắt lại dời lên trên mặt Đổng Hoan, nhìn cô nửa ngày như đang có điều suy nghĩ.

“Mồm miệng nhanh nhạy thường ngày của em đâu rồi?” Anh cảm giác hôm nay cô có vẻ hơi câu nệ, giống như bị một lớp lụa dày bao phủ, ngăn lại phong thái xinh đẹp lóa mắt, khiến anh cảm thấy lạ lẫm và vô cùng không thích.

“Thu lại rồi.”

Lâm Hán Đường cười ha ha, vô cùng hứng thú hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ là bị ảnh hưởng của trận ‘quyết đấu’ ngày hôm qua, khiến hôm nay em không dám đọ sức với tôi, sợ bị tôi nắm mũi dắt đi sao?”

“Anh nói thế nào cũng được.” Cô đã quyết định cố giữ lòng mình bình ổn, không để bị anh khiêu khích.

“Hết giờ nghỉ giải lao rồi, người mẫu, tiếp tục làm việc thôi.” Cô nhìn anh, thản nhiên mỉm cười. Lâm Hán Đường nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười càng thêm hứng thú dào dạt, sau đó đứng thẳng người, nghe lời cô trở về bên cạnh ghế sofa, cởi áo choàng tắm, làm ra tư thế giống y như lúc nãy.

Đổng Hoan cầm lấy khay màu, tay phải lấy ra một cây cọ mảng to từ trong đám cọ vẽ ở trên bàn để tô lớp nền. Tầm mắt của cô bắt đầu di chuyển từ trên thân thể của người đàn ông trở về bức họa, ánh đèn rọi vào người anh tạo thành hiệu quả sáng tối, thỉnh thoảng lại tăng thêm chút màu sắc đậm hơn ở một vài chỗ nào đó.

“Đổng Hoan, vừa nãy em nói trong mắt em, tôi chỉ là một hình thể thôi sao?”

“…Ừ.”

“Nếu đã vậy thì hình thể chỉ được tạo thành từ những đường cong cứng nhắc, vì sao có thể mang theo những đường cong phong phú giàu cảm xúc được? Chẳng lẽ trong tất cả người mẫu, chỉ có tôi là hình thể? Hả? Aiz, nhìn em mà xem, nói chuyện trước sau mâu thuẫn như thế không tốt đâu.” Bàn tay của Đổng Hoan khựng lại một giây, âm thầm cắn môi.

Đúng vậy, trong mắt cô, sao anh có thể là hình thể được! Anh … là người đàn ông tràn ngập sức sống nhất mà cô từng gặp từ trước đến nay, cũng là một người tinh tế, dung hòa khéo léo giữa nhu và cương.

Bả vai dày rộng, bụng không hề có chút mỡ thừa, mông săn chắc, đôi chân cường tráng, mỗi một đường cong trên cơ thể đều tỏa ra khí chất mạnh mẽ, đôi mắt lúc nào cũng mang theo ý cười, khóe môi khẽ cong lên, mỗi khi anh cười, trên mặt lại hiện lên những nếp nhăn mềm mại nhu hòa, Đổng Hoan hít sâu một hơi, cọ vẽ theo tầm mắt nhìn đến giữa hai chân của anh, trông thấy nơi đó nhô lên đằng sau lớp khăn mỏng thì đồng tử khẽ co rụt lại.

Không ngoài dự đoán, anh đã ‘cương’ lên. Trong tất cả những người mẫu khỏa thân nam, mười người thì hết chín người gặp phải tình trạng này, chẳng qua là sau khi nghỉ giải lao đều khôi phục lại bình thường, đâu như anh … Cô lườm anh nửa giây, sau đó lập tức quay lại, nhìn vào chỗ nhô lên, cọ vẽ bắt đầu chuyển động.

Thấy cô nhìn chăm chú, tấm khăn mỏng khẽ động, bất chợt rơi xuống.

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Trong giọng nói lại không nghe ra được một chút ý hối lỗi nào.

“Không sao… Hay là, anh có cần nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần đâu.” Dù sao nghỉ xong rồi quay lại công việc thì vẫn tiếp tục như thế thôi.

Đổng Hoan ‘ừm’ một tiếng, tầm mắt lặng lẽ lướt qua nơi nào đó đang ngẩng cao đầu, dường như ‘nó’ nhạy cảm phát hiện được cô đang nhìn nên khẽ động một cái.

Cô nhìn ba giây rồi nhanh chóng dời tầm mắt, lại phát hiện anh đang tươi cười nhìn mình.

“Nếu như là những người mẫu khác, khi đối mặt với những tình huống này thì em sẽ làm thế nào?” Lâm Hán Đường cực kỳ tò mò hỏi, anh vươn tay nhặt chiếc khăn mỏng, phủ lại trên phái nam đang hưng phấn.

“Hít thở không khí.”

“Đáng tiếc, trong căn phòng này tràn ngập mùi hương của em, nó lại càng khiến tôi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

“Nói bậy, làm gì có mùi hương nào!” Cô xấu hổ quát, vành tai khẽ nóng lên, bởi vì muốn vẽ nửa người dưới của anh nên ánh mắt đành bất đắc dĩ nhìn xuống giữa hai chân anh một lần nữa, cố gắng gạt đi nhiệt độ nóng bỏng đang ảnh hưởng tới mình.

“Chẳng qua là em không phát hiện ra nó thôi.” Ahhh, mùi hương thoang thoảng này, muốn nhìn nhưng lại không thể nhìn thấy, thật sự là kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, khiến ‘nó’ càng thêm hưng phấn.

“…Lâm Hán Đường, anh không thể yên lặng một chút được sao?” Anh ta cứ phải nói những câu mập mờ khiến cho người khác xấu hổ như vậy mới được à?

Ô, tức giận kìa! Còn muốn dùng phương thức lấy lui làm tiến để đối phó với anh sao? Làm sao có thể chứ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, với tính cách của cô thì tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho mình phải lui về phía sau.

Lâm Hán Đường mỉm cười nghĩ thầm, tạm thời thuận theo ý cô, trước mắt cứ yên tĩnh một lát, nếu cứ làm căng thì chỉ sợ cô gái nhỏ này sẽ phát hỏa mất.

Đổng Hoan nói xong thì lấy lại bình tĩnh, thử để mình hoàn toàn tập trung vào trong bức tranh, mấy phút sau lại hoảng sợ phát hiện, cái nắp cống luôn giúp cô ngăn lại tất cả mọi tạp niệm trong lúc làm việc đã biến đi đâu mất rồi!

Sao, sao lại có thể như vậy? Cô không có cách nào tập trung để vẽ được! Đây là chuyện chưa từng xảy ra!

Lúc trước, chỉ cần cầm cọ lên thì thế giới của cô sẽ chỉ còn những chuyện liên quan tới hội họa, tuyệt đối không bị những việc vặt vãnh ảnh hưởng, cũng không bao giờ bị người mẫu làm rối loạn tinh thần.

Nam tính ẩn dưới tấm khăn mỏng như một thanh kiếm, chậm rãi cạy mở bức tường chắn mà cô đã cố gắng dùng lý trí để dựng lên, xâm chiếm vào cảm quan yếu ớt của cô. Ký ức và cảm xúc của ngày hôm qua lại một lần nữa hiện về, rõ ràng là đã chôn chặt trong lòng, thế nhưng lại vì ‘nó’ dâng trào mà dần dần thức tỉnh.

Đổng Hoan cố gắng nhắm mắt lại, dùng hết khí lực dằn xuống những đoạn ký ức kia, nhưng thân thể lại cố chấp làm trái lại với lý trí, cứ khăng khăng nhớ lại những tư vị trong quá khứ.

Bụng dưới lại chộn rộn.

Đáng ghét! Đáng ghét!

“Nghỉ ngơi một chút đã.” Đổng Hoan bỗng dưng buông bút và khay màu xuống, sau đó ngã ngồi trên chiếc ghế dựa, khẽ day day huyệt thái dương.

Bây giờ toàn thân cô đang nóng lên, giống như bị người đàn ông kia thiêu đốt…

“Em ổn chứ?” Lâm Hán Đường đi đến bên cạnh cô, trên mặt tràn đầy ý cười, cất tiếng hỏi thăm.

Đổng Hoan liếc anh một cái, cảm giác buồn bực không khỏi dâng lên.

Cô như vậy còn không phải là do anh làm hại hay sao! Bây giờ còn ở đó giả vờ ân cần thăm hỏi, đúng là vô sỉ!

“Ôi? Em đang giận đấy à?” Lại còn trừng mắt với anh nữa đấy! Cô không biết vẻ mặt tức giận và xấu hổ này đáng yêu đến mức nào sao.

“Bởi vì tôi khiến em cảm thấy lúng túng à? Nhưng chẳng phải là em đã quen rồi đó sao? Hay chẳng lẽ, em chỉ thẹn thùng đối với tôi? Hm?” Giọng nói của anh càng lúc càng trầm, ánh mắt xấu xa cố gắng dò hỏi ngay điểm mấu chốt trong lòng Đổng Hoan, vô cùng mong đợi cô phản công.

Aiz, anh biết rõ, chắc chắn là không có người đàn ông nào lại theo đuổi phụ nữ bằng cách này, cứ như bé trai ngây thơ, lúc nào cũng thích bắt nạt bé gái. Nhưng anh thật sự rất thích trêu chọc cô, khiến cô trở nên thất thường, khiến cô phải bộc lộ ra vẻ mặt không giống với bình thường, sau đó anh sẽ tha hồ mà thu vào mắt, giấu vào tim, bởi vì đó là một Đổng Hoan mà người khác không thể thấy được, chỉ có Lâm Hán Đường anh mới có thể chứng kiến.

Đổng Hoan vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn anh, đôi mắt như có sương mù dày đặc che phủ, lại bởi vì bị châm chút lửa, dần dần hóa thành tro bụi.

Cho anh ta một chút màu sắc, anh ta lại muốn mở phường nhuộm sao?

Không dạy dỗ anh ta một chút thì cô không phải là Đổng Hoan!

Đổng Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lập lòe tỏa sáng như đang bốc lửa, ánh lửa tràn ngập khiến tim Lâm Hán Đường đập thình thịch.

“Lâm Hán Đường.” Đổng Hoan cong môi mỉm cười, từ trên ghế đứng dậy, thân thể mềm mại áp sát vào anh. “Đổng Hoan tôi chỉ cho phép đàn ông quỳ dưới chân mình, chứ bảo tôi phục tùng đàn ông thì …” Cô ngẩng đầu, hai tay theo sát lớp áo choàng tắm, trượt lên bả vai anh.

Người đàn ông cụp mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

“Đừng mơ tưởng.”

Đôi môi đỏ mọng áp vào môi anh.

Trong phòng tràn ngập âm thanh hôn môi mập mờ ướt át.

Nam nữ môi lưỡi quấn quýt, đói khát dây dưa cùng đối phương, hút sâu vào bên trong khoang miệng.

Đổng Hoan mơ hồ phát ra tiếng rêи ɾỉ, cổ họng vừa động, lại nuốt xuống một chút nước bọt ấm áp. Đã không còn phân rõ là ai khơi lên cuộc triền miên này, có lẽ là cô, cũng có lẽ là anh. Mới đầu thì cô chỉ áp môi mình lên môi anh, nhưng chỉ một giây sau, đầu lưỡi mềm mại của anh lại xâm nhập vào miệng cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, lặng lẽ khiêu khích cô có dám tiếp nhận hay không.

Nụ hôn nồng nhiệt, càng không thể vãn hồi.

“Em mệt rồi sao? Hm?” Lúc cô rụt lại đầu lưỡi thì anh cũng để bờ môi mỏng ướt át dán lên môi cô, thấp giọng trêu chọc.

Đổng Hoan yếu ớt hừ một tiếng, hai tay trượt xuống chỗ dây buộc áo tắm, nhẹ nhàng mà đơn giản cởi ra, bàn tay mát lạnh nắm lấy vật nóng bỏng cứng rắn.

Thân hình vạm vỡ lại chỉ vì bị một bàn tay mềm mại nắm lấy mà run lên, cổ họng phát ra một tiếng rên khe khẽ, liên tục lui về phía sau vài bước, lưng áp sát vào vách tường.

Đổng Hoan vẫn không tha cho anh, bàn tay đang nắm lấy phái nam lại bắt đầu buông lỏng rồi xiết chặt, chậm rãi xoa nắn.

“Cô giáo Đổng, em đang khảo nghiệm tôi sao?” Lâm Hán Đường nặng nề thốt ra từng câu từng chữ, hai tay căng thẳng nắm chặt lại.

“Khảo nghiệm? Có sao?” Đổng Hoan xấu xa nheo mắt lại, nửa người trên nghiêng về phía anh, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên chiếc cằm cương nghị, khẽ cười khanh khách: “Vậy anh có muốn nhận thua không? Có thừa nhận anh phải quỳ gối dưới váy của tôi hay không? Hả?”

Lâm Hán Đường khẽ nguyền rủa một tiếng, bàn tay ôm lấy mông cô.

“Mơ tưởng! A!”

Đổng Hoan vuốt ve hai viên tròn của anh, năm ngón tay còn lại trượt dọc theo vật to lớn nóng bỏng, khiêu khích nơi mẫn cảm nhất của đàn ông, đầu lưỡi non mềm khẽ vươn ra, liếʍ một đường lên chiếc cằm cương nghị.

Thân hình cường tráng lại càng thêm run rẩy, trên làn da lúa mạch tràn ngập hưng phấn đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng khó chịu.

“Đổng Hoan!” Anh dùng sức nắm chặt mông cô. “Đừng nghịch nữa!”

“Tôi không có nghịch.” Ngón trỏ của cô như có như không, khẽ xoa lên lối vào nhỏ hẹp trên đỉnh, chốc lát lại cầm lấy ‘nó’, để ‘nó’ lấp đầy vào trong lòng bàn tay của mình.

‘Nó’ nóng quá, hình như còn to hơn rất nhiều, cô dường như nắm không hết được nữa.

Khẽ siết năm ngón tay, phát hiện điều này khiến anh run rẩy càng thêm kịch liệt, cô khẽ cười khúc khích, lại dùng lực vuốt ve phái nam trong lòng bàn tay, lúc lên lúc xuống.

Cứng như thể được làm bằng sắt, nhiệt độ bên trong nóng đến kinh người, thậm chí theo mỗi lần đùa giỡn của cô lại càng trở nên nóng rực.

Lâm Hán Đường được cô vuốt ve, vừa thoải mái vừa khổ sở. Kỹ thuật của cô thì còn phải xem xét lại, nhưng tần suất không theo quy luật, lúc nhanh lúc chậm, lại càng khiến lưng anh dần dần rời khỏi vách tường, thân thể cường tráng khẽ gập lại, tựa vào hõm vai cô, ác ý dán sát vào tai cô mà rêи ɾỉ thở dốc, khơi lên ngọn lửa du͙© vọиɠ.

Cô gái này, đừng mơ bắt anh phải một mình điên cuồng! Chuyện kế tiếp, là do cô tự chuốc lấy!

“Đổng Hoan, nắm chặt một chút…”

Anh mở miệng ngậm lấy vành tai trước mắt, thắt lưng khẽ đong đưa, phối hợp để phái nam ra vào trong tay cô, cũng không bị động để mặc cô đùa giỡn, bàn tay to nhéo lên bờ mông đầy đặn, phối hợp trêu đùa với tốc độc xoa nắn của cô.

Tiếng rêи ɾỉ bên tai khiến cô khẽ run lên, dựa theo bản năng mà vô thức nâng mông, để bờ mông đầy đặn lấp đầy hai bàn tay của anh, đón nhận từng cái xoa nắn thô lỗ của đàn ông, ngọn lửa le lói trong lòng đã bắt đầu điên cuồng bùng cháy, theo máu lan đến tận xương tủy, khiến cho ngọn lửa mang tên tìиɧ ɖu͙© lại càng giương nanh múa vuốt, cuồn cuộn bùng lên.

Lửa dục không thể dập tắt, càng lúc càng thiêu đốt cô gái, cũng cắn nuốt người đàn ông, giờ phút này lý trí cũng chẳng còn tác dụng, cô mỉm cười, nghiêng đầu cắn lên cằm anh.

Anh bị đau, bàn tay càng dùng sức bóp lấy bờ mông mềm mại.

Cô muốn chiếm đoạt anh! Chinh phục anh!

Anh muốn tiến vào trong cô! Phục tùng cô!

Lâm Hán Đường thô lỗ cởi quần jean và qυầи ɭóŧ của cô, Đổng Hoan cũng vặn eo để anh cởi quần cho mình, khi mông đẹp bị anh nâng lên một lần nữa, đồng thời cũng dùng lực bế cô lên, không đợi anh ra lệnh, đôi chân thon dài lập tức quấn chặt lên hông anh, hai tay vòng lên ôm lấy đầu anh.

“Hôn tôi!” Lâm Hán Đường khàn giọng ra lệnh, bước chân lảo đảo đi ra khỏi phòng vẽ tranh.

Đổng Hoan cười quyến rũ, trong mắt như có ánh lửa chập chờn, bờ môi khẽ mở, ngậm lấy đôi môi mỏng gần trong gang tấc, nhẹ nhàng gặm cắn hệt như một chú mèo nhỏ.

“Hôn tôi!” Anh lại ra lệnh một lần nữa, cũng không đợi cô làm theo mà đã mυ"ŧ lấy chiếc lưỡi non mềm của cô, điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng ẩm ướt nóng rực.

Lửa nóng vây quanh bọn họ, theo tiến độ của người đàn ông mà càng thêm bùng phát, như muốn nhấn chìm cả căn nhà vào trong biển lửa.

Lâm Hán Đường không rảnh để tìm phòng ngủ của cô, anh đi thẳng một mạch ra phòng khách, để hai người ngã ngồi trên chiếc thảm lông cừu mềm mại, sau đó giật ra cổ áo sơmi của cô.

Cúc áo văng lộn xộn trên thảm, để lộ ra áo lót màu tím mà thỉnh thoảng anh vẫn thường mơ thấy.

Nơi cổ họng phát ra một tiếng thở dốc đầy hưng phấn, anh thô lỗ gạt ra mớ quần áo gây cản trở, cúi người hôn lên xương quai xanh của cô, dần dần trượt lên bả vai xinh đẹp, rồi lại men theo dây áo lót viền tơ, hôn lên bầu ngực đầy đặn của cô.

Đổng Hoan quờ quạng cởi áo choàng tắm trên người anh, lợi dụng ưu thế đẩy anh ngã xuống đất, ngồi lên bụng anh, thở hổn hển, mỉm cười cao ngạo.

“A!” Cô đột nhiên hét lên.

Lâm Hán Đường cũng lợi dụng ưu thế, để cho phái nam căng cứng nhắm ngay hoa huy*t đã dính đầy chất mật, một tay giữ lấy eo cô, thừa dịp cô không chú ý mà đè xuống, đồng thời cũng ưỡn mông, tiến thẳng lên trên!

Anh thở hổn hển, khóe môi cong lên, hé ra nụ cười thắng lợi.

Đổng Hoan híp mắt, hoa huy*t bị phái nam lấp đầy cũng không cam lòng yếu thế,  hung hăng co rụt lại —— khiến Lâm Hán Đường thở gấp, bàn tay càng thêm siết chặt eo thon, một giây sau chợt đẩy mông lên, phái nam căng cứng bắt đầu ra vào trong cơ thể trơn ướt.

Tư vị ở trong cơ thể cô thật sự là tuyệt đến chết người! Khít chặt, ấm áp, ẩm ướt và mềm mại! Bức tường thịt gắt gao siết chặt vật lạ đang ngang ngược xâm lấn, điên cuồng ra vào, vừa hút vừa cắn như đang động dục, thưởng thức tư vị của nhau, Lâm Hán Đường lần đầu tiên nếm thử tìиɧ ɖu͙©, thoải mái đến thần trí mơ màng.

Hương cúc ngọt ngào hòa lẫn với một chút hương vị dâm mị.

Đổng Hoan cắn môi, bàn tay đặt trên lồng ngực săn chắc nắm chặt lại, bị anh xâm nhập đến ngón chân cũng cong lên.

Tư thế này, cộng thêm vật to lớn của anh, khiến mỗi lần anh đẩy lên đều tiến vào chỗ sâu nhất, đã lâu không có đàn ông khiến cô thật sự có chút khó khăn để tiếp nhận.

Đổng Hoan phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu, lại không chấp nhận yếu thế, run rẩy cởi áo sơmi, cũng cởi luôn áo ngực, nơi mềm mại xinh đẹp nhất của phụ nữ lập tức hiện ra trước mắt người đàn ông, theo từng đợt lên xuống mà run rẩy, thấy ánh mắt nổi giận nhìn chằm chằm vào mình thì lại đắc ý mỉm cười đầy quyến rũ.

Tay của cô từ trên khóe môi bị hôn sưng tấy trượt xuống dưới, nâng lên bầu ngực căng tròn, ngón trỏ lại mập mờ đảo quanh đầu nhũ hoa màu hồng nhạt, phát hiện anh thất thần mà trì hoãn động tác, cô theo đường cong từ bộ lông đen tuyền giữa hai chân mà nhoài lên, dừng ở trước nụ hoa màu nâu sẫm của anh, khẽ nhéo một cái, động tác vừa thong thả vừa mị hoặc.

Cuối cùng, nữ vương cúi người, mở miệng ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm trước ngực anh.

“A! Đổng Hoan…”

Lâm Hán Đường khẽ rên lên, một tay cởi đồ cột tóc của cô, xõa tung mái tóc dài suôn mượt, năm ngón tay đặt sau đầu cô, vừa giống như muốn kéo cô phù thủy đang giày vò mình ra, lại vừa giống như muốn áp cô đến gần mình hơn.

Anh cảm giác được nụ hoa của mình đang bị cô ngậm trong miệng, chiếc lưỡi non mềm đang liếʍ mυ"ŧ hạt đậu nhỏ, bờ môi đỏ mọng thỉnh thoảng lại cắn nhẹ nụ hoa, cảm giác sảng khoái mang theo chút đau đớn. Đến khi không thể chịu được nữa, anh dùng sức xoay người, áp đảo cô phù thủy nhỏ đang trêu chọc mình, phái nam nãy giờ vẫn bất động, lúc này lại rút ra rồi mạnh mẽ tiến vào trong cô.

Đổng Hoan rên lên, vặn vẹo thân thể, muốn trở về tư thế cũ, nhưng sao anh có thể cho phép? Thân thể cao to như núi đè ở trên người cô, lồng ngực ướt đẫm mồ hôi áp sát vào khuôn ngực mềm mại của cô, môi mỏng phủ lên môi cô, át đi tất cả âm thanh kháng nghị, bên dưới lại bắt đầu mạnh mẽ ra vào.

Âm thanh ra vào ướt át vang dội khắp cả phòng khách, tư vị tìиɧ ɖu͙© liên tục dâng trào, át đi hương vị ngọt ngào.

Đổng Hoan tiết ra rất nhiều ái dịch, theo từng động tác mà tràn ra bên ngoài cơ thể, dính đầy lên bắp đùi của cả hai người.

“A…”

Lâm Hán Đường cúi đầu, khẽ rêи ɾỉ bên tai cô, thỉnh thoảng đầu lưỡi lại liếʍ lên vành tai, thấy cô né tránh, anh lại giữ chặt cằm cô, buộc cô phải bộc lộ ra vùng mẫn cảm nhất của cơ thể.

“Cô giáo Đổng, không thích tôi hôn em sao? Hm?” Anh mυ"ŧ từ trên vành tai, dần dần trượt vào trong lỗ tai, đầu lưỡi duỗi ra khiêu khích.

“Ưm…” Đổng Hoan cắn môi, bàn tay nắm chặt tấm thảm lông.

“Kìm nén như vậy không tốt đâu, để tôi nghe tiếng của em nào…” Anh khàn giọng cười, ngón tay cạy mở hàm răng của cô, Đổng Hoan nhân cơ hội cắn một phát, anh lơ đễnh, khóe môi khẽ cong lên, đầu ngón tay đùa nghịch cùng lưỡi của cô.

“Ồ… Lại cắn tôi? Đây là thủ đoạn trả thù duy nhất mà em biết sao?” Anh thấp giọng cười, phái nam đang bị hoa huy*t cắn mυ"ŧ lại bắt đầu cử động, hơn nữa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.

Ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt bọn họ, đôi mắt xinh đẹp như phát sáng, mồ hôi từng giọt từng giọt trong suốt, lấm tấm trên làn da lúa mạch, càng tôn lên làn da trắng sữa non mịn của cô, khiến trong mắt đối phương, bọn họ thoạt nhìn càng thêm ngon miệng.

Trong lúc vận động kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể hai người dần dần tích tụ, cảm giác thoải mái khó nói nên lời từ nơi bọn họ kết hợp dần dần lan rộng, Đổng Hoan không nhịn được mà vòng chân quấn chặt lấy vòng eo cường tráng của anh, bên dưới cũng đong đưa, phối hợp theo từng động tác, hai tay vịn lên vai anh như đang níu lấy cọc gỗ giữa biển khơi, vì anh mà rộng mở, vì anh mà giải phóng.

Đã từng trải qua chuyện hoan ái, thế nhưng cô chưa từng đạt tới cảm giác như lúc này, nóng rực, sảng khoái.

Thân thể của cô như đang rít gào tuyên bố rằng mình thích hết tất cả mọi thứ thuộc về anh.

—— Màu lúa mạch cùng màu trắng nõn, săn chắc và mềm mại, xâm nhập và chiếm hữu, dùng tấm thảm trắng như tuyết làm nền, tạo thành một bức tranh đối lập mạnh mẽ mà tươi đẹp.

kɧoáı ©ảʍ tích tụ mỗi lúc một nhiều, cho đến khi tiến tới đỉnh điểm, mãnh liệt ập vào đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, bao phủ lấy cô, hai chân càng kẹp chặt hơn, đôi môi đỏ mọng mở ra, cắn lên bả vai ướt đẫm mồ hôi trước mắt, hoa huy*t trơn ướt mãnh liệt co rụt lại, điên cuồng cắn nuốt phái nam đang liên tục ra vào trong cơ thể mình.

“Đổng Hoan … Hoan …” Người đàn ông gầm lên bên tai cô, run rẩy để cho dịch lỏng trắng đục bắn hết vào bụng cô, hai tay ôm chặt lấy cô, dường như muốn đem cô khảm sâu vào trong thân thể.

Mãi đến khi kết thúc, Lâm Hán Đường mới ngã xuống trên người Đổng Hoan, sau một hồi thở dốc thì dùng sức đổi vị trí, để cho cô nằm sấp trên ngực mình, tránh để mình đè nặng cô.

Anh với tay kéo lấy chiếc áo choàng tắm phủ lên trên người cô, lòng bàn tay bên dưới lớp áo tắm lại dịu dàng vuốt ve sống lưng của cô, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu hôn lên mặt cô. Anh không biết có phải mọi người hoan ái đều như vậy hay không? Hưng phấn và mãnh liệt, như thể bọn họ đang cắn nuốt lẫn nhau, đồng thời cũng mở rộng để đón nhận đối phương.

Mồ hôi đầm đìa, thật sự mệt mỏi nhưng vô cùng sung sướиɠ, thậm chí còn có loại cảm giác tâm linh tương thông.

Nếu đây thật sự là hoan ái thì khó trách mọi người lại thích nó như vậy.

“Đổng Hoan, Đổng Hoan…” Anh mang theo vô vàn yêu thương hôn lên thái dương của cô, gạt đi mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên gò má, lại phát hiện cô quá mệt mỏi nên đã ngủ mất rồi.

Anh khẽ cười, thả lỏng toàn thân rồi ôm chặt lấy thân thể mềm mại, thỉnh thoảng lại thấp giọng nỉ non rồi hôn lên môi cô, dưới từng nụ hôn dịu dàng cùng những cái vuốt ve thân mật, Đổng Hoan từ trong cơn mơ màng lại bắt đầu hoảng hốt tỉnh lại.

Dưới ánh đèn nhu hòa, cô ngây ngốc nhìn tủ quần áo trước mặt, bởi vì sau lưng là một cơ thể nóng rực cùng với hơi thở đầy mạnh mẽ khiến cô nhớ tới cuộc triền miên mãnh liệt vừa rồi. Còn chưa kịp tự kiểm điểm vì hành vi lỗ mãng của mình thì lại bị người đàn ông phía sau hôn lên vành tai nhạy cảm khiến cô phải rụt vai lại.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói khàn khàn mang theo chút lười biếng của Lâm Hán Đường vang lên bên tai cô.

Đổng Hoan hé môi nhưng lại không nói được gì. Cô sống gần 29 năm, vốn tưởng rằng chỉ có lúc bị anh tỏ tình mới có thể khiến suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn, nhưng không ngờ, so với tình huống vừa rồi thì sự hỗn loạn khi đó cùng lắm cũng chỉ là một tảng băng ngầm mà thôi.
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc