Thời điểm Thẩm Viên từ trong mộng tỉnh lại, khoé miệng của anh còn mang theo một nụ cười thỏa mãn, anh nhìn quanh phòng ngủ tăm tối này một vòng, sau đó đẩy xe lăn đến gần mép giường.
Sau vài phút yên lặng, dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, Thẩm Viên nhanh chóng kéo tấm rèm cửa ra.
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, phòng ngủ đang tối tăm u ám bỗng chốc sáng lên, ánh mặt trời chói chang khiến Thẩm Viên nheo mắt lại, anh có thẻ nhìn thấy cả những hạt bụi nhỏ đang bay lơ lửng trong không khí.
Chuông cửa vang lên, là người đến để đưa bữa sáng.
Đã rất lâu rồi anh không bước chân ra ngoài, anh không muốn đối mặt với sự thật rằng mình không thể đi lại được nữa, anh cũng không muốn nhìn thấy những ánh mắt tò mò soi mói của người khác.
Mỗi ngày ba bữa đều ở lì trong nhà, nɠɵạı trừ công việc thì mấy ngày nay anh đã làm được chuyện gì thật sự ý nghĩa hay chưa?
Thẩm Viên lau sạch chiếc điện thoại di động của mình, dường như anh đang nghĩ đến một chuyện vui nào đó, khuôn mặt cũng phủ một tầng hạnh phúc.
Nhưng khi nhìn xuống đôi chân không hề hay biết gì kia của mình, tâm trạng của anh lại đi xuống một chút.
“Tiên sinh, bữa sáng của ngài đến rồi đây. Ngài muốn ăn ở trong phòng ngủ hay đến nhà ăn để ăn ạ?”
Mỗi ngày đều có một dì quản gia hiền lành tốt bụng đến chăm sóc cho Thẩm Viên, bà ấy là quản gia mới được Phó Nghị Luân tìm về để lo cho Thẩm Viên, cũng chính là người chịu trách nhiệm chuẩn bị ba bữa cơm của anh và quản lý biệt thự.
Thật ra trong biệt thự này vẫn còn rất nhiều nhân viên quét dọn vệ sinh, nhưng sau khi dọn dẹp vệ sinh xong bọn họ sẽ rời đi ngay lập tức, lúc đó mới có thể đảm bảo biệt thự được yên tĩnh suốt hai mươi tư giờ trong ngày.
Dì quản gia cũng có nghe được một vài chuyện liên quan đến Thẩm Viên.
Vừa nghe xong, trong lòng bà ấy không khỏi thở dài một tiếng, một người đàn ông ưu tú như vậy lại không thể đứng lên được nữa, chuyện này đả kích đến nhường nào cơ chứ!
Bà ấy chỉ có thể chăm sóc Thẩm Viên chu đáo hơn, mỗi bữa ăn đều được lựa chọn rất cẩn thận, đủ dinh dưỡng lại phù hợp với tình trạng thể chất hiện tại của Thẩm Viên.
Kể từ sau khi vụ tai nạn xe hơi kia xảy ra, Thẩm Viên đã chuyển đến biệt thự mới và sống cuộc sống cô độc một mình.
Anh sẽ kéo rèm cửa của phòng ngủ lại, sau đó ăn cơm luôn ở trong phòng ngủ, như vậy đỡ khỏi phải đẩy xe lăn đi mở cửa, sau đó lại phải đi qua một hành lang rất dài mới đến được nhà ăn.
Đúng ra thì nên nói anh may mắn còn rất nhiều tiền nên mới mua được một căn biệt thự thích hợp với bản thân mình, phải không?
Biệt thự chỉ có một tầng, nhưng diện tích rất lớn, bên ngoài có sân vườn rất đẹp, thay vì nói đây là một biệt thự thì không bằng nói nó là một trang viên.
Dù sao đi chăng nữa thì anh cũng không thể lên xuống dưới lầu được, không phải sao?
Đúng là nực cười, trước kia anh đã từng bày mưu tính kế giống như mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của mình, người đàn ông tự tin kiêu ngạo lúc đó đã biến thành một kẻ đáng thương không thể nào đứng dậy được nữa.
Thẩm Viên tự giam mình trong một căn phòng tối, mặc dù anh vẫn xử lý công việc, tích cực tìm kiếm sự thật đằng sau vụ tai nạn xe của mình như bình thường, nhưng không thể không phủ nhận, trái tim của anh đã mất hết toàn bộ sự sống và hy vọng.
Nhưng vào giờ phút này, đột nhiên anh có ý định muốn bước ra khỏi phòng ngủ tối tăm u ám này.
Cảm giác xúc động này đến bất ngờ như vậy cũng có liên quan đến Thẩm Khả Ái, sự xuất hiện của cô như một dòng suối đang chảy róc rách vào cuộc sống khô cằn của anh, đó chính là âm thanh của hy vọng.
Thẩm Viên không có ý định thay đổi lối sống hiện tại của mình, nhưng anh đã sẵn sàng, sẵn sàng bước ra để ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
“Cứ để bữa sáng ở trong nhà ăn là được, lát nữa tôi sẽ ra ngoài ăn.”
Thẩm Viên ở bên trong nói vọng ra.
Vừa nghe anh nói như vậy, dì quản gia đang đứng ngoài cửa chờ đợi câu trả lời cảm thấy rất kinh ngạc, mặc dù ngày nào bà ấy cũng hỏi câu đó, nhưng bà ấy không hề trông cậy việc Thẩm Viên sẽ đi ra ngoài ăn cơm, hay cho dù là bước ra khỏi cửa phòng ngủ đi chăng nữa, bởi vì bà ấy biết Thẩm Viên thật sự đã nản lòng và tuyệt vọng.
Nhưng hôm nay bà ấy lại nhận được một câu trả lời khác.
Câu trả lời này đang ngầm chứng minh trong lòng Thẩm Viên đã xuất hiện một chút hy vọng mong manh rồi sao?
Dì quản gia hy vọng là vậy, mặc dù mối quan hệ bà ấy và Thẩm Viên chỉ là chủ nhà với người làm thuê, nhưng bà ấy không muốn nhìn thấy một người trẻ tuổi hăng hái vì tàn tật mà bị biến chất.
Nói ra thì dễ nhưng làm thì lại rất khó, bà ấy chỉ có thể xem xét một cách chậm rãi.
Thông qua cánh cửa sổ, Thẩm Viên nhìn thấy dì quản gia đã leo lên xe đạp điện rời đi, lúc này anh mới đẩy xe lăn ra mở cửa.
Hiện tại, trong biệt thự chỉ có một mình Thẩm Viên.
Đi cùng với anh là tiếng xe lăn xẹt qua mặt đất, từ lúc ra ngoài đến giờ sắc mặt của anh vẫn chưa hề thay đổi, anh nhanh chóng đi vào nhà ăn.
Anh rất thích ba bữa ăn mà dì quản gia đã chuẩn bị cho mình, chỉ riêng bữa sáng đã có đến năm sáu món, anh thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, chẳng hạn như sữa đậu nành kết hợp cùng một số món ăn nhẹ, lúc này mấy thứ ở trên bàn rất đúng với sở thích của anh.
Sữa đậu nành ấm áp chui vào bụng, làm thoả mãn dạ dày trống rỗng vào buổi sáng sớm, xíu mại nhân tôm bóc vỏ thơm ngon, còn có xá xíu mềm mịn, chẳng mấy chốc bụng của anh đã no căng rồi.
Phần còn lại của đống lộn xộn này sẽ có người dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Viên đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất ở trong phòng khách, khi đứng ở nơi này anh có thể thưởng thức phong cảnh trong sân vườn, cùng với làn gió nhẹ ấm áp vào buổi sớm, ánh nắng chiếu lên tóc của anh, nhìn giống như phủ một tầng ánh sáng màu vàng.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.
Mọi người nên đi ra ngoài ngắm cảnh và hít thở không khí trong lành.