“Tân hôn vui vẻ, tuổi thanh xuân của tôi.” Tôi viết trên phong bì chúc phúc.
Ngày hôn lễ, tất cả đám con trai từng theo đuổi Thẩm Giai Nghi đều đến dự đông đủ, ngay cả cô giáo Chu Thục Chân đã lâu không gặp cũng tới, cùng nhau chứng kiến Thẩm Giai Nghi từ người con gái trở thành người vợ, giá cả thị trường trượt dốc thê thảm.
Đây quả thực là một buổi họp lớp hoành tráng, có đến một nửa số người là anh em hoạn nạn có nhau “cùng chung chí hướng” trên con đường tình duyên… toàn là đám tàn binh bại tướng chỉ biết ngắm nhìn đèn phía sau xe của Thẩm Giai Nghi. Chúng tôi cùng chụp chung một bức hình lưu niệm chứa đầy u oán.
Hứa Bác Thuần đang ở Mĩ, tôi vẽ lên tờ giấy bìa dựng đứng bộ mặt cậu ta với nụ cười rất ngốc nghếch, mỗi lần có món mới, mọi người đều hô lớn: “Hứa Bác Thuần! Có món mới món mới rồi!”. Chúng tôi cười vui vẻ, hưng phấn đến nỗi suýt lật bàn nổi loạn.
“Thật tình, cô cứ nghĩ là Kha Cảnh Đằng và Thẩm Giai Nghi sẽ là một cặp đó.” Cô Chu Thục Chân lắc đầu. “Uổng công em và Thẩm Giai Nghi còn đến nhà cô uống trà, thật vô dụng quá. Cả đám các em đều thật kém cỏi!”
“Cô à, thật ra thì Thẩm Giai Nghi từng tỏ tình với em rồi, chỉ là bạn ấy hét lên với em thôi, ha ha ha!” Tôi cười lớn.
“Báo cáo với cô! Kha Cảnh Đằng chỉ được cái mồm mép thôi, em mới thật sự là người đã theo đuổi được Thẩm Giai Nghi!” Liêu Anh Hoành rót rượu cho mọi người, hô hào cạn chén.
“Thôi đi, cậu tính lừa ai chứ! Cả tay còn chưa được cầm!” A Hòa bật lại không chút khách khí.
Cả bọn bắt đầu bàn tán lung tung, xem thử lát nữa nên trêu Thẩm Giai Nghi thế nào.
“Lát nữa đèn mờ xuống, chú rể bước vào hội trường, Trương Gia Huấn lén đưa chân gạt chú rể té trật chân đi!” Tôi vỗ vai Trương Gia Huấn bảo: “Dù sao đầu óc cậu cũng có vấn đề, có làm gì thì mọi người cũng sẽ thông cảm thôi mà!”
“Tớ chả thèm, lúc cuối giờ chụp chung ảnh với chú rể, lén đạp chân hắn ta là được rồi.” Trương Gia Huấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Như vậy chín chắn hơn.”
Chín chắn cái rắm ấy.
“Lát nữa đến đoạn bạn bè phát biểu, Liêu Anh Hoành nói mấy câu đi, cái nào bựa bựa một chút ấy!” A Hòa đề nghị.
“Vậy tao sẽ cầm micro, nghiêm mặt nói: “Tình yêu miễn cưỡng, sẽ, không, hạnh, phúc, đâu. Ha ha ha!” Liêu Anh Hoành vừa dứt lời, cả đám cười nghiêng cười ngả, ngay cả cô Chu Thục Chân cũng cười đến đau cả hông.
Một ý nghĩa lướt qua trong đầu, tôi chạy đi tìm chị Thẩm Thiên Ngọc, chị của Thẩm Giai Nghi đã từng thầm giúp đỡ tôi hồi trước, mượn một cây bút kỳ dị.
“Đừng nhúc nhích, chúng ta bày trò chơi ác nào.” Tôi vẽ lên trán của Liêu Anh Hoành một sợi gân xanh màu đen.
“Đến lượt tao giúp mày.” Liêu Anh Hoành cực kỳ vui vẻ, cũng vẽ giúp ta mấy sợi gân xanh vừa to vừa thô.
Hai người chúng tôi “mặt lộ rõ gân xanh”, đi tới đi lui một cách nghênh ngang trong hôn lễ, giương nanh múa vuốt giả bộ khó chịu lắm, làm chị Thẩm Thiên Ngọc mắng chúng tôi là lũ quỷ sứ chỉ chuyên bày trò trẻ con.
Đúng vậy, bọn em chính là lũ quỷ sứ, cho nên mới không tán đổ được em gái của chị, ha ha ha.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, đèn tắt đi, tiếng nhạc trang nghiêm bắt đầu cất lên.
Thẩm Giai Nghi mặc một bộ váy màu trắng trang nhã, chầm chậm đi ngang qua chỗ chúng tôi dưới ánh đèn chiếu rọi, dẩu môi, lén vẫy vẫy tay về phía chúng tôi.
Thật đẹp, ánh đèn chiếu kia thực là thừa thãi.
Đây chính là, cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Thẩm Giai Nghi xấu hổ cúi đầu bước tới trên bục, được chú Thẩm đích thân trao cho chú rể, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Chúng tôi lại cười đùa hi hi ha ha, bàn luận xem lát nữa sau lễ cưới sẽ chụp ảnh chung với Thẩm Giai Nghi và chú rể như thế nào.
“Kha Cảnh Đằng, mấy hôm trước tao đã gọi điện thoại hỏi Thẩm Giai Nghi rồi, cô ấy nói lúc đó có thể hôn cô dâu đó!” A Hòa dương dương đắc ý, cả bọn đều gật đầu đồng ý.
“Hôn cô dâu, có được lè lưỡi ra không? Liếm liếm liếm liếm…” Tôi đùa, lẽ lưỡi liếm lung tung trong không khí.
“Nếu chú rể mà không giận thì chúng ta mỗi người cũng hôn đi!” Lý Phong Danh chưa từng theo đuổi Thẩm Giai Nghi xoa chân xoa tay, nhìn Lại Ngạn Tường: “Mày chưa từng hôn con gái phải không? Vậy nụ hôn đầu tặng luôn cho Thẩm Giai Nghi đi!”
“Lúc đó chúng ta chơi oẳn tù tì đi, ai thắng được hôn đầu tiên!” Liêu Anh Hoành hô hào cổ vũ, không khí bắt đầu náo nhiệt.
Vậy mà tôi lại lặng lẽ im lặng. Dù tất cả mọi người đều hôn cô dâu, tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Tôi hi vọng, trong lòng Thẩm Giai Nghi, tôi vĩnh viễn là một người bạn đặc biệt nhất.
Tôi rất trẻ con, muốn Thẩm Giai Nghi vĩnh viễn ghi nhớ rằng, Kha Cảnh Đằng là người duy nhất không hôn cô ấy trong đám cưới. Dù chỉ là một chút đặc biệt nhỏ nhoi thôi, tôi cũng muốn trân trọng cẩn thận. Tôi không muốn chỉ là một dòng chú thích trong cuộc đời cô ấy, mà phải là rất nhiều rất nhiều hình ảnh có một không hai nữa.
Sau khi quyết định, tôi dõi theo cô dâu chú rể hôn nhau, trong tích tắc đột nhiên nghĩ đến một hình ảnh sôi nổi cực kỳ đặc biệt. Một cái kết đặc biệt, đủ khiến cho câu chuyện xưa của chúng tôi chuyển thể thành một bộ phim truyện.
Câu chuyện cũ mà tôi vạch ra từ rất lâu, rốt cuộc cũng có đáp án chính xác trong hôn lễ này.
Không có ai khóc, không có ai buồn, không có ai cố ý uống say mèm.
Chỉ có những lời chúc phúc và những trò nghịch ngợm
Một cơn thủy triều mang tên “tuổi trẻ” đã nhấn chìm tất cả chúng tôi.
Khi con sóng rút đi, cả đám chúng tôi ướt nhẹp đành cùng nhau ngồi trên bờ cát, ngắm nhìn cô gái chúng tôi yêu quý vẫy vẫy hai tay rồi hạnh phúc bước lên một chặng khác trên đường đời.
Cơn sóng tiếp theo, có lẽ sẽ cuốn trôi những dấu chân xinh đẹp của cô gái để lại trên bờ cát.
Nhưng chúng tôi vẫn còn đó.
Bóng dáng của cô gái đã khắc sâu vào trong lòng của chúng tôi, cũng vẫn còn đó.
***
Khách khứa đầy phòng lần lượt rời đi.
Bất giác, cả đám đang mỗi người một câu cười đùa, đột nhiên lặng đi.
Những người bạn thân thiết suốt mười lăm năm nay đều im lặng, không hẹn mà cùng nhìn ly rượu trong tay nhau.
“Mời, tuổi thanh xuân của chúng ta.” Tôi nâng chén.
Mọi người uống một hơi cạn sạch.
Dư vị vẫn chưa tan.
Sau này, nhờ một bộ phim Hàn Quốc tôi mới biết được: trong truyện cổ tích của Pháp, nếu mọi người đang ồn ào náo nhiệt mà đột nhiên im lặng, tức là có một thiên sứ vừa chậm rãi bay qua…
Tôi nói, thiên sứ đã bao giờ rời khỏi đâu?
“Lát nữa làm cái gì để ending đây?” Liêu Anh Hoành nấc nghẹn một cái.
“Đi đánh bóng chày đi.” Tôi duỗi cái lưng mỏi. “Chúng ta vẫn còn thừa sức mà, ra sân đánh bóng chày sẵn tiện gặp gỡ mấy em gái xinh đẹp cô đơn một mình đi!”
Cứ như vậy.
Buổi hoàng hôn tụ tập ấy, nhẹ nhàng đặt dấu chấm hết cho khúc hát cuối cùng thổ lộ tâm tình tuổi trẻ, trong tiếng vung chày bang bang.
Sau khi tận mắt chứng kiến cô gái mình từng yêu có được hạnh phúc đích thực, tôi quay lại bên chiếc máy tính quen thuộc, mở trình soạn thảo văn bản Microsoft Word ra và tạo một file văn bản mới, đồng thời chép ảnh trong máy ảnh sang máy tính.
Con trỏ chuột dừng lại ở hàng đầu tiên, bên dưới vẫn là khoảng trắng.
Cậu chuyện xưa đã có một kết thúc tốt đẹp, chỉ cần một khởi đầu đặc sắc.
Tôi tuy nhìn vào hình đám cưới, nhưng suy nghĩ lại quay trở về nhiều năm trước đây.
Có một thằng con trai, học hành thì lẹt đẹt mà lại quậy phá tưng bừng, bị thầy giáo ném cho một cô bé có khí chất ưu nhã quản lý…
Một người ngồi trước, một người ngồi sau.
Đằng sau áo của người con trai bắt đầu xuất hiện những vết mực màu xanh.
Vừa quay đầu lại, nụ cười của cô gái đã làm cậu con trai mê mẩn thần hồn suốt tám năm ròng, và ràng buộc suốt cả cuộc đời.
“Câu chuyện này cần một cái tên mang ý nghĩa phong phú, và như một đôi cánh mềm mại mới được.” Tôi cười cười.