Lúc tôi cầm trên tay 6000 tệ mà tôi đã kiếm được trong vòng nửa tháng, từng ngón tay của tôi nóng ran. Chúng ở trong tay tôi, rất nhẹ nhưng hình như chúng không nằm ở đó mà đang nằm trong tim tôi, nặng trĩu.
Mỗi tờ đều rất mỏng nhưng khi tôi gộp lại cũng được cả xấp. Cũng giống như tôi và anh: dù tình cảm có mỏng đến đâu nhưng chúng tôi cũng đã có từng ấy thời gian ở bên nhau.
Phòng hành chính như thường lệ cứ bước vào là thấy lạnh toát, cho dù bên ngoài có nóng nực đến đâu thì không khí bên trong lúc nào cũng lạnh đến run người.
Hai người phụ nữ có khuôn mặt lạnh tanh ngồi trong khu vực có tấm biển “Tài vụ” trước mặt. Một người đang soi gương, còn một người đang cầm bút nguệch ngoạc vài dòng linh tinh.
Người phụ nữ đang soi gương nghe thấy tiếng bước chân tôi đang tiến lại gần thì ngẩng đầu lên, hất mặt hỏi: “Nộp tiền gì?”
“Tiền học phí.”
“Tên, mã sinh viên.”
“Hứa Lật Dương, 0108xxx.” Mã sinh viên của anh tôi vẫn nhớ rất rõ. Số điện thoại của anh tôi cũng vẫn nhớ như in, tuy sau khi chúng tôi chia tay nhau, tôi không hề gọi lại.
“Là sinh viên nam, em đóng hộ à?” Người phụ nữ tò mò, ánh mắt sáng lên, trên mặt bắt đầu nở một nụ cười.
“Vâng” Tôi đưa tiền cho người phụ nữ. Cô ta đưa cho tôi tờ phiếu thu.
Vừa ra khỏi cửa, tôi đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người phụ nữ đó: “Trường ra quy định không cho thi cuối kì đúng là hiệu nghiệm. Mấy ngày hôm nay có rất nhiều học sinh đến đóng tiền.”
“Thì thế, làm gì có ai không có tiền đóng học cơ chứ. Bọn trẻ bây giờ…”
“Con bé lúc nãy còn đóng giúp cho một thằng con trai đấy!”
“Trời ạ, nó mà là con gái tôi, mang 6000 tệ ở nhà đi nộp tiền cho một thằng con trai thì tôi sẽ đánh chết nó. Lũ trẻ bây giờ đúng là chả coi tiền ra gì…”
Hành lang trống không, tôi nghe rõ tiếng bước chân mình vọng lại.
Đi đến trước hòm thư ở khu giảng đường, tôi bỏ phiếu thu vào hòm thư của thầy chủ nhiệm khoa Hứa Lật Dương. Nhìn thấy phiếu thu này, chắc thầy chủ nhiệm khoa sẽ rất vui mừng bởi vì hoàn thành chỉ tiêu của trường, cuối năm thầy lại có thưởng lớn rồi.
Hai ngày sau tôi nhận được một cú điện thoại.
Nhìn dãy số hiện lên, tôi bỗng thấy tim mình đập mạnh. Là Hứa Lật Dương. Do dự trong chốc lát, tôi vẫn quyết định nghe máy.
“Thuỷ Tha Tha, anh gọi điện là muốn hỏi em xem có phải em đã giúp anh đóng tiền học phí không?” Sau một năm nghe lại giọng anh, tay tôi đã có thể bình tĩnh mà giữ chặt lấy điện thoại.
Tôi không nói gì.
“Dù đúng hay không đúng thì anh cũng cảm ơn em. Em là…” Nghe giọng anh rất đau thương, tôi hình dung ra được vẻ mặt anh lúc đó.
Khi khuôn mặt anh dần hiện rõ trong đầu tôi, tôi nói: “Anh đừng nói gì nữa hết. Anh ở trong tôi đã chết lâu rồi. Mà người đã chết thì hãy nằm yên trong quan tài đi. Có được không? Được không hả?” Giọng tôi rất điềm tĩnh. Đầu dây bên kia im lặng. Sau một lúc, là tiếng cụp điện thoại nhanh và nặng nề.
Tấm rèm vội vàng đóng xuống.
Tôi không tìm thấy một cỗ quan tài nào đó để an táng cho thi thể tình yêu của tôi.
Nửa năm sau, tôi biết tin bố Hứa Lật Dương đã qua đời.
Cuộc đời của ông, nhanh chóng kết thúc.
Cát bụi lại về với cát bụi.
Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thực sự.
Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là tình yêu thực sự.
Anh sẽ mãi mãi không biết được em yêu anh biết nhường nào.
Em cũng không biết.
Cả hai chúng ta đã phản bội nhau, làm tổn thương lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau.
Thế nhưng trong thời đại này, ai dám nói tình yêu bị phản bội không phải là tình yêu thực sự?
Tháng 9 năm 2005, tôi đang làm việc ở một văn phòng trong một toà nhà văn phòng gần Quảng trường Hồng Sơn thì nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Trên tấm “bill” dán trên phong bì, chữ đã bị mờ đi rất nhiều, nhưng khi tôi đoán ra được ba chữ “Hứa Lật Dương” thì bỗng nhiên nước mắt trào ra.
Sau khi mở ra, tôi thấy một chiếc nhẫn kim cương nhỏ được gói trong một giấy viết thư màu hồng. Trên đó viết những dòng như sau:
Em còn nhớ không? Valentine năm đó anh đã hứa với em sau này kiếm được nhiều tiền thì việc đầu tiên là anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn kim cương của hiệu Tiffany. Đây là chiếc nhẫn anh đã dùng tiền lương hai tháng sau khi tốt nghiệp mua tặng em. Số tiền đó không đủ để mua nhẫn Tiffany nhưng sau này, anh chắc chắn sẽ mua tặng em. Anh mong em luôn hạnh phúc. Và cũng hi vọng em đã tìm được người con trai mua cho em chiếc nhẫn Tiffany.
Cảm giác nhói đau. Tôi cầm chiếc nhẫn vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, chạy đến cuối hành lang, đứng đó khóc nức nở.
Mọi chuyện đã qua bỗng hiện lên trước mắt tôi như thước phim tua nhanh. Ngày lễ Valentine năm đó, Hứa Lật Dương với chiếc ô, với mái tóc đen đội mưa, với đôi giày thể thao ướt sũng; dáng anh đuổi theo xe chạy trong mưa; 2000 tệ anh đặt vào tay tôi, bàn tay anh đã dắt tôi đến quầy bán nhẫn; chính anh đã đeo chiếc nhân bạch kim chúng tôi chọn vào tay tôi, và lúc đó anh đã nói: “Chỉ cần em không bao giờ xa anh!”