Hai vị đại nhân! Đại nhân nhà ta đã ở cửa trấn chờ các ngài đến.
Áo Khắc Đức nói với Khải Nhĩ Đặc, Bỉ Khố Đức.
Vẻ mặt Bỉ Khố Đức tươi cười như không có gì, nhưng Khải Nhĩ Đặc lại sầm mặt xuống.
“Tuy rằng có quan hệ hợp tác, nhưng mặc kệ nói thế nào mình cũng là cấp trên, một thiếu tá nho nhỏ như hắn lại dám chỉ ở cửa trấn nghênh tiếp, có phải quá ngạo khí không chứ?”
Thấy sắc mặt Khải Nhĩ Đặc không tốt, Áo Khắc Đức vội giải thích.
- Vốn là đại nhân nhà ta muốn ra tiếp hai vị đại nhân ngoài 10 km, chỉ là đại nhân nhà ta bị hình phạt 50 roi, các thân vệ chúng ta không đành lòng để đại nhân chịu tội, cố ép ngăn đại nhân nhà ta lại, cho nên đại nhân nhà ta chỉ có thể ở cửa trấn nghênh tiếp, xin 2 vị đại nhân thứ lỗi.
Khải Nhĩ Đặc hiếu kỳ hỏi:
- Thiếu tá Khang Tư chính là chủ nhân vùng này, có ai dám xử phạt hắn 50 roi chứ?
Áo Khắc Đức nhanh mồm mạnh miệng đem chuyện Khang Tư tự xử phạt mình nói ra, khiến Khải Nhĩ Đặc nhướng chân mày lên.
Tuy rằng hắn biết đây là thủ đoạn tốt thu phục nhân tâm, nhưng bản thân hắn tuyệt không làm được, ngẫm lại chịu phạt 10 roi cũng đã đánh cho thân thể mình nhừ tử, vậy mà Khang Tư lại dám chịu tới 50 roi!
Bị trọng thương như vậy còn đi tới cửa trấn nghênh tiếp mình? Đây chính là cấp cho mình đủ mặt mũi lắm rồi!
Nghĩ vậy, trên mặt Khải Nhĩ Đặc lập tức xuất hiện dáng cười. Hắn thật không hoài nghi hình phạt roi là làm cho ra vẻ: một khi làm giả trước mặt công chúng, không cần nói thu phục nhân tâm, tuyệt đối sẽ có hiệu quả phản ngược, hậu quả tạo thành so với không thu được nhân tâm còn hại hơn, người có chút đầu óc sẽ không làm như vậy.
Bỉ Khố Đức cảm khái không như Khải Nhĩ Đặc, lực chú ý của hắn lại đặt trên người Áo Khắc Đức đang giải thích.
Không ngờ một gã thân vệ thủ hạ của Thiếu tá nho nhỏ, lại có thể nói năng lưu loát như thế, chỉ nhìn ánh mắt người ta là biết cần phải nói những gì?
Giống như vừa rồi, Khải Nhĩ Đặc chỉ là sắc mặt khó coi một chút thôi, hắn liền biết nguyên nhân vì sao, hơn nữa lập tức có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Nếu như không phải có người dặn dò trước, mà là chính hắn tự quyết đoán tình hình, vậy đúng là đại nhân tài đây.
Bỉ Khố Đức cảm khái rồi nhịn không được hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi tên là gì? Ở trong thân vệ đảm nhiệm chức vụ gì?
Áo Khắc Đức vội vàng hành lễ trả lời:
- Tiểu nhân không dám chịu được đại nhân xưng hô như vậy, tiểu nhân Áo Khắc Đức, chỉ là một gã thân vệ bình thường thôi.
Vừa nghe Áo Khắc Đức chỉ là thân vệ bình thường, Bỉ Khố Đức lập tức hứng thú, hắn không tin tất cả thân vệ Khang Tư đều là người tài, hắn nhận định Khang Tư không có nhìn rõ nhân tài, cho nên lập tức mở lời mời chào.
- Áo Khắc Đức, tới tỉnh phủ ta đảm nhiệm chức phụ tá thế nào?
Áo Khắc Đức lắc đầu cười:
- Cảm tạ đại nhân quý mến, tiểu nhân xuất thân là nô bộc, được đại nhân nhà ta đề bạt làm thân vệ, ân nặng như vậy, không dám không báo.
Nghe được Áo Khắc Đức xuất thân là nô bộc, Bỉ Khố Đức biết mình làm trò hề rồi, loại thân vệ xuất thân nô bộc này, cùng cấp trên quan hệ chặt chẽ nhất, hầu như không có khả năng phản bội cấp trên.
Bỉ Khố Đức cũng không mở lời nữa, chỉ là trong lòng thầm thở dài Khang Tư có vận khí tốt như thế, tùy tiện mua một nô bộc đều là nhân tài như vậy.
Đương nhiên, Bỉ Khố Đức cũng thầm quyết định không đề cử gã Áo Khắc Đức này với Khang Tư, nhân tài như vậy ta không thể sử dụng, vậy thì cứ để cho hắn chìm nghỉm trong ao đi.
- Hạ quan cung nghênh hai vị đại nhân, hoan nghênh hai vị đại nhân tới nơi này thị sát.
Trên mặt Khang Tư đầy vẻ vui mừng hành lễ với Khải Nhĩ Đặc cùng Bỉ Khố Đức.
Hai người trả lễ xong, Bỉ Khố Đức nói vài lời khách sáo, còn Khải Nhĩ Đặc lại quét nhìn thần sắc Khang Tư, thấy sắc mặt Khang Tư chỉ là có điểm trắng bệch, cũng không có đau đớn lắm, trong mắt không khỏi xuất hiện thần thái nghi hoặc.
Chờ lúc Khang Tư xoay người đi vào trấn, hắn mới phát hiện lưng Khang Tư có vết vải băng bó, hơn nữa lại gần có thể ngửi thấy mùi thuốc, từ đó Khải Nhĩ Đặc mới bắt đầu mang theo nụ cười bắt đầu nói chuyện cùng Khang Tư.
Bên trong phủ lĩnh chủ, Ni Nhĩ và Cung Tá Đôn theo mọi người hành lễ với Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc, ngay từ đầu cho rằng hai người này là đầu mục thành trấn phụ cận, chờ từ trong nói chuyện phiếm biết được thân phận bọn họ, trong mắt hai tên này không ngừng lóe lên quang mang hưng phấn, khiến Âu Khắc lưu ý bọn hắn cau mày không thôi, sợ rằng bọn hắn nổi lên ý định tới ôm gốc đại thụ khác cũng không chừng.
- Khang Tư lão đệ, nghe nói ngươi thu được hơn 80 chiến thuyền, thế nào, có thể bán lại vài chiếc cho ca ca ta được không?
Bỉ Khố Đức vừa mở miệng liền thân thiết vô cùng.
Còn Khải Nhĩ Đặc vừa nghe vậy cũng vội vàng xen vào nói:
- Lão đệ, nhất định phải bán cho ta vài chiếc thuyền nữa!
Tuy rằng hai người Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc vừa gặp mặt, liền bảo Khang Tư xưng mình là lão ca, nhưng Khang Tư cứ tiếp tục xưng là đại nhân, hạ quan, khuyên qua một lần, bọn họ cũng chỉ đành xưng hô tùy ý.
- Gì? Hai vị đại nhân, làm thế nào đối với mấy chiếc thuyền đánh cá cũ nát của hạ quan cảm thấy hứng thú? Xưởng đóng tàu ở tỉnh thành tùy tiện làm một con thuyền, so ra cũng tốt hơn mấy chiếc thuyền đánh cá này mà.
Khang Tư nghi hoặc hỏi.
Một con thuyền đóng mới chịu tải 50 người cùng với 5 tấn hàng hóa, giá thành phẩm cũng chỉ có 1000 kim tệ mà thôi, hai tên rắn độc này sao lại nghĩ tới chuyện mua mấy chiếc thuyền đánh cá đổ nát của đám thổ phỉ kia chứ? Chẳng lẽ mượn chỗ này tặng kim tệ cho Khang Tư?
Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc nghe vậy, đột nhiên ngẩn người ra nhìn Khang Tư hồi lâu, Bỉ Khố Đức mới vỗ đầu.
- Quên mất! Khang Tư lão đệ mới đến không bao lâu! Ôi! Lão ca nói cho ngươi vậy, xưởng đóng tàu tỉnh Hải Tuyền căn bản là không thể nào chế tạo thuyền đi biển, xưởng đóng tàu xung quanh những bến cảng đó đều là dùng để sửa chữa thuyền! Bảo bọn họ đóng tàu biển, quả thật là trò cười!
Nói tới đây, Bỉ Khố Đức vẻ mặt kể khổ nói:
- Hơn nữa cũng đừng nghĩ lưu lại mấy lão sư phụ, mấy người thợ thuyền này chỉ cần có thể chế tạo thuyền biển xong, lập tức sẽ bị mấy cảng khẩu lớn khác chèo kéo đi mất.
- Hơn nữa Đế quốc cũng thích tập kết một chỗ thợ đóng tàu ưu tú toàn đế quốc, bởi vì như vậy có thể dễ dàng chế tạo lượng lớn đội thuyền cùng thuận tiện bảo trì. Cho nên dù là muốn dùng lệnh hành chính cũng không có cách nào lưu lại nhân tài được!
Bọn Khang Tư sửng sốt, bọn họ thật không ngờ là lại có chuyện như vậy, tỉnh Hải Tuyền bởi vì không có cảng nước sâu, ngay cả nhân viên đóng tàu cũng không lưu được?
- Vậy các thuyền của thương nhân thì thế nào?
Khang Tư vẫn còn rất nghi hoặc.
Dù là xưởng đóng tàu tỉnh Hải Tuyền không thể chế tạo thuyền biển, vậy cũng có thể đi các tỉnh khác mua mà, cần gì phải đi thu mua mấy chiếc thuyền nát chứ? Cho nên hỏi câu này có chứa ám chỉ.
- Trong 5 tỉnh duyên hải Đế quốc, xưởng đóng tàu có thể chế tạo thuyền biển, cũng chỉ có tỉnh Hải Vũ và tỉnh Hải Quảng. Tỉnh Hải Vũ không cần phải nói, chuyên môn chế tạo quân hạm cho Đế quốc, cho nên tỉnh Hải Quảng chính là chuyên môn chế tạo thương thuyền.
- Nhưng ngươi ngẫm lại xem, toàn Đế quốc nhiều thương nhân như vậy, nhiều quyền quý cần thuyền biển như vậy, chỉ có thể mua từ tỉnh Hải Quảng, mà xưởng đóng tàu có được mấy nhà như thế, trừ phi ngươi là đại quý tộc, không thì tiền có nhiều đi nữa cũng chỉ có thể xếp hàng chờ đợi mỏi mòn. Đừng thấy chúng ta là đại đầu quân chính một tỉnh, thế nhưng thuyền biển đã đặt sẵn từ 2-3 năm trước còn chưa xuất xưởng đấy.
Khải Nhĩ Đặc ở bên cạnh chen vào:
- Nếu không ngươi nghĩ chúng ta sao không tự mình làm, ngược lại phải tặng không một khoản lợi nhuận cho đối tác bên bán đảo Phi Ba sao? Chính là bởi không có thuyền ra biển được!
Bọn Khang Tư lại há hốc mồm lần nữa, chiếu theo lời như vậy, thuyền biển Đế quốc có lẽ là cực kỳ khan hiếm, đừng nhìn đám thuyền đánh cá đám thổ phỉ cũ nát, nhưng đều có năng lực đi biển, cho nên mấy chiếc thuyền nát kia đều là đồ hiếm đấy!
Vốn Âu Khắc đang muốn đề nghị Khang Tư đem mấy chiếc thuyền nát kia bán đi mua lại thuyền lớn liền thở dốc một hồi, may mà đề nghị này còn chưa nói ra, không thì chờ thuyền bán đi rồi có hối hận cũng không kịp.
Ni Nhĩ ở một bên không có phản ứng gì, còn Cung Tá Đôn lại quỳ gối trước người Khang Tư.
- Đại nhân, thuộc hạ đề nghị cướp một ít thợ đóng tàu trở về, như vậy chỉ cần bán thuyền, cũng có thể kiếm được một khoản tài chính lớn! Thuộc hạ xin đại nhân giao chuyện này cho thuộc hạ lo liệu, thuộc hạ nhất định sẽ không để đại nhân thất vọng!
Ni Nhĩ sửng sốt, nhưng cũng biết tên kia thừa cơ làm nặng thêm trọng lượng của mình, thầm mắng một tiếng, cũng nhảy ra quỳ xuống biểu thị nguyện ý vì Khang Tư chào mời thợ đóng tàu.
Bỉ Khố Đức trừng lớn mắt nói:
- Ách, Khang Tư lão đệ, hai vị này là người phương nào, sao lại cả gan làm loạn như thế?
Còn Khải Nhĩ Đặc lại cười lạnh nói:
- Cướp thợ đóng tàu? Chào mời thợ đóng tàu? Vậy mà các ngươi cũng nói được! Thợ đóng tàu lành nghề đều là bảo bối của xưởng đóng tàu, có cả một sư đoàn quân chính quy bảo vệ xưởng đóng tàu kia đấy!
Ni Nhĩ cùng Cung Tá Đôn không để ý đến hai đại đầu lĩnh tỉnh Hải Tuyền này, bọn họ nghĩ, một đại quan quân chính một tỉnh cũng phải tự thân tới địa phương hẻo lánh này bái phỏng một Thiếu tá nho nhỏ, từ đây cũng biết cái Thiếu tá này có bao nhiêu năng lực.
Âu Khắc thời khắc nào cũng đề phòng bọn họ tuyệt đối không tưởng tượng được, hành vi của đầu lĩnh quân chính tỉnh Hải Tuyền tự mình tới tìm Khang Tư thương thảo hoạt động buôn lậu, lại khiến hai tên vừa đầu nhập này tự mình quyết không hai lòng với Khang Tư.
Khang Tư cười giải thích:
- Thợ đóng tàu bọn họ nói cũng không phải là của Đế quốc, bọn họ không có lá gan vi phạm pháp luật Đế quốc đâu.
Khang Tư cũng là người khôn khéo, cũng không giải thích thân phận hai người Cung Tá Đôn.
- Không phải là thợ đóng tàu của Đế quốc? Chẳng lẽ là Tự do liên minh? Tự do liên minh lấy thương nghiệp lập quốc càng coi thợ thuyền là bảo bối nha!
Bỉ Khố Đức cau mày hỏi.
- Ha ha, đương nhiên không phải Tự do liên minh, bộ hạ một Thiếu tá nho nhỏ như ta, nào dám đắc tội một quốc gia được? Tuy rằng đó là địch quốc, nhưng cũng không có bản lãnh lớn như thế.
Khang Tư cười cười, nói ra đáp án.
- Bộ hạ ta nói thợ đóng tàu, là thợ đóng tàu trên bán đảo Phi Ba.
Thấy Cung Tá Đôn và Ni Nhĩ gật đầu không thôi, Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc đều nhảy dựng lên, giật mình nói:
- Thợ đóng tàu trên bán đảo Phi Ba? Lão đệ! Ngươi không biết phía đối tác chúng ta trên bán đảo Phi Ba là thế lực nào sao? Đây là chuyện đắc tội với đồng bọn đấy!
Khang Tư không nói gì, chỉ là nháy mắt hướng Cung Tá Đôn.
Cung Tá Đôn nhận được chỉ thị, lễ phép hành một lễ với hai người Bỉ Khố Đức:
- Hai vị đại nhân, thế lực trên bán đảo Phi Ba nhiều dạng, chỉ cần không hạ thủ với thợ đóng tàu phía đối tác, tin rằng vị đại nhân kia chỉ vui vẻ, mà sẽ không giận chó đánh mèo chúng ta.
Bỉ Khố Đức chớp chớp mắt mấy cái, hắn đương nhiên biết trên bán đảo Phi Ba có rất nhiều thợ đóng tàu, ban đầu còn nói phía đối tác xin vài thợ đóng tàu nữa, nhưng là đối phương cự tuyệt. Đối với thợ đóng tàu trọng yếu như thế nào, hắn thân là Tỉnh trưởng vùng duyên hải đương nhiên rõ ràng, cho nên cũng không tranh cãi nữa.
Nhưng yêu cầu mua thuyền của mình cũng bị từ chối, khiến Bỉ Khố Đức vẫn ghi hận trong lòng, bởi vì ngu ngốc cũng biết, tên kia muốn khống chế trạm trung chuyển trong tay. Bản thân mình không có thuyền biển, căn bản là không có cách nào vứt bỏ hắn trong nhóm buôn lậu của mình!
Vừa nghĩ đến có thể chế tạo thuyền biển, Bỉ Khố Đức đã nghĩ đến kim tệ cuồn cuộn không dứt tràn tới, tin rằng nếu như mình có thể khống chế cái xưởng đóng tàu này, chỗ dựa sau lưng đối với mình sẽ thêm vài phần kính trọng? Dù sao chỗ dựa kia có rất nhiều thủ hạ đều cần gấp thuyền biển mà, đây chính là cơ hội tốt thu mua nhân tâm.
Khác với Bỉ Khố Đức chìm đắm trong huyễn tưởng, Khải Nhĩ Đặc đầu óc không ngốc, vẻ mặt tươi cười mở miệng:
- Ha ha, Khang Tư lão đệ đúng thật là tốt, chỉ cần lão đệ mở miệng, lão ca ta lập tức điều hẳn một lữ đoàn tới nghe ngươi ra lệnh, chỉ cần thuyền biển làm ra, đừng quên cấp vài chiếc cho lão ca là được.
Nghe nói như thế thân hình Bỉ Khố Đức run mạnh, chết tiệt! Bản thân sao lại quên mất đây là lãnh địa của ai, còn dám mộng tưởng hão huyền khống chế cái xưởng đóng tàu còn chưa xuất hiện kia! Nghĩ vậy, hắn lập tức lật lại mặt cười.
- Lão ca ta không có binh lính sai phái, nhưng tài liệu đóng thuyền, lão ca ta còn có thể giúp lão đệ điều hành được, hơn nữa nhân viên quản lý các loại, chỉ cần lão đệ mở miệng, dù là đem xưởng đóng tàu tỉnh thành lôi đi phân nửa cũng không có vấn đề gì! Chỉ cần thuyền biển làm ra, chiếu cố lão ca một chút là được.
- Đương nhiên, hai vị đại nhân chiếu cố hạ quan như vậy, hạ quan tuyệt đối sẽ không quên hai vị đại nhân.
Khang Tư nói là như thế, nhưng trong lòng thầm buồn cười, mọi chuyện mới chỉ là cái bóng, bọn họ đã tới đây yêu cầu thuyền biển rồi?
Nhưng là từ chuyện bọn họ đồng ý cấp binh lính và tài liệu, chỉ vì có thể mua được thuyền biển, xem ra thuyền biển mang tới lợi ích đủ khiến người ta điên cuồng.
- Yên tâm, chúng ta tuyệt đối ra sức ủng hộ lão đệ. Được rồi, không biết có thể bán vài chiếc thuyền biển thu được cho chúng ta không?
Bỉ Khố Đức nói.
Khang Tư vừa mở miệng, Âu Khắc đã giành trước nói với Khang Tư:
- Đại nhân, thuộc hạ vừa đi xem mấy chiếc thuyền đánh cá kia, phát hiện chúng nó đều rách nát, cần phải sửa chữa tốt mới có thể sử dụng được.
Khang Tư biết rõ ý đồ Âu Khắc, cho nên làm mặt hơi khó nói:
- Hai vị đại nhân, các ngươi cũng nghe rồi đó, đem mấy chiếc thuyền nát kia ra bán, hạ quan không làm được chuyện như vậy. Không bằng chờ có thợ đóng tàu, chế tạo ra thuyền mới đưa cho hai vị đại nhân, thế nào?
Lúc không biết giá trị thuyền biển, đem thuyền bán cho bọn hắn cũng không có gì, nhưng sau khi biết được giá trị của chúng, đặc biệt biết trong tay hai vị này không có thuyền biển còn bán thuyền cho bọn chúng, đó chính là ngu ngốc.
Khang Tư không phải ngu ngốc, cho nên đương nhiên không bán.
Vẻ mặt Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc đều là phẫn nộ thêm chút khổ sở, bọn họ đương nhiên biết ý của Khang Tư, nhưng nhược điểm bị người ta nắm, hơn nữa đánh cũng không lại, không làm gì được, chỉ hối hận mình sao lại ngốc như thế, sao không bảo hắn bán thuyền trước rồi hãy nói cho hắn biết giá trị của thuyền biển chứ!
Chương 74: Chiêu mộ thợ đóng tàu (P2)
Hiện tại chỉ có thể mong rằng hắn sau khi có xưởng đóng tàu rồi, có thể bán vài chiếc thuyền cho mình.
- Việc này tạm thời bỏ đi, không biết đồng bọn hợp tác của chúng ta trên bán đảo Phi Ba, lúc nào mới đến?
Khang Tư hỏi.
Bỉ Khố Đức trả lời:
- Chúng ta trước khi đi đã phát bồ câu đưa tin, ước chừng 2 ngày sau gặp gỡ. Nhưng mà mong lão đệ đừng tức giận, bởi vì đến lúc đó chỉ có thân tín phía đối tác tới trao đổi với chúng ta.
Khang Tư kinh ngạc nói:
- Không phải chứ? Chúng ta đều tự thân xuất mã, đối phương lại chỉ phái một thân tín tới? Đây không phải quá coi thường người ta sao?
Đối với lời này của Khang Tư, Khải Nhĩ Đặc vẻ mặt đồng tình, còn Bỉ Khố Đức lại cười khổ nói:
- Đây cũng là chuyện không còn cách khác, phía đối tác chúng ta là thành chủ có rất nhiều kẻ đối đầu, tuyệt đối không có khả năng tự thân tới, bởi vì nếu như hắn không mang theo đại quân ra khỏi thành, sợ rằng sẽ bị bọn ám sát chen nhau tới tập kích. Chúng ta cũng thông cảm cho khó xử của đối phương vậy.
- Không biết hai vị đại nhân có thể cho hạ quan minh bạch không, lợi nhuận buôn lậu này chia thế nào?
Khang Tư hỏi.
Khải Nhĩ Đặc bĩu môi:
- Hàng hóa chúng ta bán ra, sau khi khấu trừ thành phẩm mỗi phương chiếm phân nửa.
- Không phải là ba người chia đều?
Khang Tư có điểm sửng sờ, hai tên rắn độc này lại nguyện ý đem lợi nhuận chia phân nửa?
Vẻ mặt Khải Nhĩ Đặc không cam lòng:
- Hừ, còn không phải nguyên nhân chúng ta không có thuyền biển sao? Ban đầu chúng ta đề nghị 3 phương chia đều, tên kia còn nói chỉ cần chúng ta có thể từ chỗ bọn họ vận chuyển hàng hóa đi, hắn có thể không cần lợi nhuận.
Bỉ Khố Đức càng cay cú kể lể:
- Lão đệ, ngươi đừng tưởng rằng đây rất công bằng. Dù sao đối phương phụ trách vận tải, nhưng ngươi phải biết, giá cả hàng hóa đều do tên kia tự mình định, quỷ mới biết hắn đặt giá là bao nhiêu! Nhưng ta dám nói chỉ cần định giá này, liền so với lợi nhuận hắn thu cao hơn mấy lần! Còn giá hàng bên chúng ta nhập, hắn lại biết rõ mười mươi, bán bao nhiêu chúng ta lại không biết, từ đó hàng hóa đem lại lợi nhuận bao nhiêu, còn không phải do hắn định đoạt sao!
- Ái chà! Đây không phải là hắn đầu tiên từ trong tay các ngươi kiếm một khoản tiền, chờ bán đi rồi, còn muốn chia một nửa lợi nhuận? Đây còn là đối tác sao?
Khang Tư giật mình nói.
- Đối tác? Hừ! Nói cho dễ nghe, ngay cả chúng ta lấy hàng đều phải đưa tiền mặt! Còn không phải khi dễ chúng ta không có thuyền biển, không có nguồn cung cấp! Tên kia khẳng định không chỉ có con đường bộ này để tiêu thụ hàng hóa, không thì hắn sao dám đối xử với chúng ta như thế!
Khải Nhĩ Đặc tức giận nói.
Khang Tư suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi Cung Tá Đôn:
- Hai người các ngươi biết nguồn cung cấp trên bán đảo Phi Ba chứ?
Khang Tư vừa nói lời này, Bỉ Khố Đức khôn khéo lập tức nhăn mày lại, hắn ý thức được Khang Tư chuẩn bị đổi một đối tác mới.
Khang Tư đương nhiên sẽ không tự đại đến mức chạy tới Tự do liên minh đi tìm nguồn cung cấp, vậy chẳng khác gì đi chịu chết. Cũng không phải bị Tự do liên minh phát hiện, mà là căn bản không có khả năng lướt qua bọn rắn độc trên bán đảo Phi Ba này.
Vùng thế lực duyên hải trên bán đảo Phi Ba, tuyệt đại bộ phận đều dựa vào con đường buôn lậu kiếm cơm, muốn thoát khỏi đám rắn độc này bóc lột, trực tiếp mua bán buôn lậu hai đầu, bọn họ tuyệt đối sẽ phái chiến thuyền vây công kẻ đánh vỡ chén cơm của chúng.
Đương nhiên, nếu có hạm đội cường đại làm chỗ dựa thì khác, nhưng mà mang theo hạm đội đi địch quốc nhập hàng? Kẻ ngu cũng không làm vậy. Cho nên Khang Tư rất rõ ràng, hoạt động buôn lậu này căn bản không thể vứt bỏ bán đảo Phi Ba, chỉ là đổi một đối tác cũng có thể được.
Cung Tá Đôn cùng Ni Nhĩ vội vàng quỳ xuống nói:
- Xin lỗi, đại nhân, phạm vi hoạt động của thuộc hạ đều ở thành Thanh Nguyệt, mà nguồn cung cấp vùng phụ cận thành Thanh Nguyệt đều bị thành chủ Thanh Nguyệt nắm trong tay. Nếu như đại nhân cần, thuộc hạ nguyện vì đại nhân dò hỏi các nguồn cung cấp ở nơi khác.
Bỉ Khố Đức thở dài một hơi, vừa rồi hắn còn mong tìm được nguồn cung cấp khác, xem ra vẫn phải chịu tên kia bóc lột thôi.
Nhưng phạm vi hoạt động hai người kia ở thành Thanh Nguyệt? Lẽ nào bọn họ là thổ phỉ? Nhìn hình dáng hình như là bộ hạ Khang Tư mà? Thổ phỉ vừa bị bắt sẽ không thuần phục Khang Tư nhanh như vậy chứ?
Khải Nhĩ Đặc lúc này mới hiểu ý câu hỏi kia của Khang Tư, đột nhiên vỗ tay nói:
- Ta nói Khang Tư lão đệ, ngươi không phải có mấy chục chiếc thuyền biển kia sao? Như vậy chúng ta có thể trực tiếp đi lấy hàng, bán đi rồi không cần chia phân nửa lợi nhuận cho tên kia nữa!
Lời này lập tức khiến Bỉ Khố Đức đang suy nghĩ miên man lập tức sáng mắt, tuy rằng trực tiếp lấy hàng khẳng định sẽ bị nói thách, nhưng không cần không công chia mất một nửa lợi nhuận, ngẫm lại cũng đáng, không khỏi lập tức nhìn phía Khang Tư gật đầu biểu thị tán thành.
Khang Tư cười nói:
- Cái này chờ cùng đối tác thương thảo rồi hãy quyết định, nếu đối phương 2 ngày sau mới đến, chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian 2 ngày này, mời Tỉnh trưởng đại nhân phái người đi điều một nhóm vật tư nhân công xây dựng xưởng đóng tàu, đương nhiên, công cụ và gỗ đóng thuyền cũng cần phiền hà đại nhân. Về phần tài chính, quản gia Âu Khắc của hạ quan sẽ trả tiền.
Âu Khắc tuy rằng rất muốn tham gia đàm phán buôn lậu sắp tới, nhưng nghĩ đến mình còn phải đi đế đô làm chứng minh khống bổ sung thân vệ cho đại nhân, đồng thời còn vì Khang Tư thử lo lót cửa sau cho mọi việc êm xuôi, chuyện cần làm rất nhiều. Hơn nữa có bọn rắn độc Bỉ Khố Đức ở đây, tin rằng đại nhân cũng không chịu thiệt, nên hắn cũng cam tâm tình nguyện lĩnh mệnh.
Đang lúc Bỉ Khố Đức ở đó vừa liên miệng nói không thành vấn đề, vừa phân phó thân tín, Khải Nhĩ Đặc xen vào nói:
- Bảo vệ trên lộ trình và công nhân, ta điều một lữ đoàn tới hỗ trợ thế nào?
Bỉ Khố Đức nghe Khải Nhĩ Đặc nói liền hoảng sợ, vội vàng giáo huấn:
- Điều một lữ đoàn? Ngươi muốn người khắp thiên hạ biết chúng ta làm gì sao hả?
Khải Nhĩ Đặc hiển nhiên cũng ý thức được hắn sai lầm, nhưng nghĩ đến chỉ mình không giúp gì được, sau này nhận hoa hồng thì thật không hay, không khỏi hỏi:
- Vậy ta điều bao nhiêu người tới?
Khang Tư cũng hoảng sợ, hơn vạn người điều tới đây, nên nhớ địa phương nhỏ này căn bản nuôi không nổi, hơn nữa binh lực một lữ đoàn tập kết chỗ này, tuyệt đối sẽ hấp dẫn sự chú ý của Tự do liên minh và bán đảo Phi Ba, đến lúc đó rước lấy chiến tranh thì phiền lớn, cho nên vội xua tay nói:
- Không cần điều người đến, dù sao tự tiện điều động sư đoàn cảnh giới sẽ làm người khác chú ý.
Bỉ Khố Đức biết Khải Nhĩ Đặc đang tìm chuyện làm, nhưng cùng kết phường với Khải Nhĩ Đặc, chỉ là cần cái chức vụ Sư đoàn trưởng cảnh giới kia, cũng không cần hắn làm cái gì, cho nên tức giận nói:
- Tác dụng của ngươi chính là chấn nhiếp, phòng ngừa đám tiểu quyền quý bản địa đánh chủ ý tới chúng ta!
Khải Nhĩ Đặc còn muốn nói gì, lúc này Khang Tư cũng đã rõ ý Khải Nhĩ Đặc, không khỏi cười nói:
- Không bằng như vậy đi, Sư đoàn trưởng đại nhân có thể vì dân binh hạ quan cung cấp một số binh khí và chiến mã được không? Bởi trong 1 năm kế tiếp, dân binh hạ quan sẽ hao tổn một lượng lớn trang bị.
- Chiến mã tối đa chỉ có thể cung cấp 100 con, nhưng binh khí ta có thể cam đoan, đó là ngươi muốn bao nhiêu cấp bấy nhiêu.
Khải Nhĩ Đặc hài lòng nở nụ cười, bởi vì hắn phát hiện bản thân cũng không phải kẻ ngồi không ăn rồi chia phần.
Lúc Khang Tư cảm tạ, Âu Khắc len lén bĩu môi.
Đây là khác nhau giữa trung ương cùng địa phương, đường đường một Sư đoàn trưởng, chỉ có thể cung cấp 100 con chiến mã, còn ở đại doanh đế đô, một Quan hậu cần nho nhỏ đều có thể bán riêng mấy trăm con chiến mã. Xem ra lần này đi đế đô phải mua hẳn một số chiến mã mới được. Ôi! Sớm biết thế này, lúc trước sẽ không bán đi nhiều tuấn mã đại thảo nguyên như vậy.
Thương lượng thỏa đáng xong, mọi người lập tức bận rộn công việc, Âu Khắc dẫn người mang theo một lượng lớn kim tệ, chạy đi tỉnh thành vung tay mua sắm một phen, còn về 1 vạn kim tệ lần trước Bỉ Khố Đức cho mượn, sớm bị Bỉ Khố Đức phất tay cho qua.
Có Tỉnh trưởng Bỉ Khố Đức này ra mặt, vật tư dễ dàng thu mua thỏa đáng, sau đó do đám thân vệ của Khải Nhĩ Đặc hộ tống trở về, Âu Khắc xong chuyện này đương nhiên lập tức chạy đi tới Đế đô.
Hắn biết rõ, lúc mình trở về, lãnh địa Khang Tư sẽ biến đổi khiến cho mình khiếp sợ.
Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ đương nhiên cũng mang theo thân tín của mình, lên thuyền đi tới bán đảo Phi Ba, nhiệm vụ Ni Nhĩ là tìm hiểu tình báo, thu mua thợ nghề, còn Cung Tá Đôn đồng thời thi hành nhiệm vụ của mình, còn cần chạy về gia tộc báo cáo tình huống, về phần gia tộc quyết định thế nào hắn còn chưa biết.
Uy Kiệt là thân vệ phụ trách tình báo, trong lúc bận rộn việc chính của mình, còn phải theo Tương Văn dẫn một đám dân binh đi mời chào thương đoàn tới khao thưởng dân binh.
Lưu Bân là thiết kế sư cùng chế đồ sư, tiếp tục mang theo dân binh thân vệ áp giải tù binh xây dựng bến tàu, đồng thời còn bắt đầu thiết kế xây dựng xưởng đóng tàu.
Lôi Đặc, Lôi Khải thân thể tốt, đã chịu 20 roi còn có thể hoạt động được, bắt đầu huấn luyện dân binh, xem hình dáng bọn họ, thân vệ chiến đấu toàn quân bị diệt đã đem lại đả kích rất lớn.
Còn các thân vệ quan văn, chỉ huy dân binh áp giải tù binh thổ phỉ bắt đầu khai khẩn ruộng đồng cùng xây dựng thành trấn, dù sao tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành.
Thân vệ mà Bỉ Khố Đức muốn mời chào - Áo Khắc Đức, không biết vì sao, không đảm nhiệm các công tác này, mà luôn đi theo bên người Khang Tư tiếp chuyện Khải Nhĩ Đặc và Bỉ Khố Đức, khiến cho Bỉ Khố Đức luôn chú ý Khang Tư xem hắn có phát hiện người này là một nhân tài hay không.
Về phần hắc lang không có nhiệm vụ, cũng không biết nó mấy ngày nay đi chỗ nào, dù sao cũng thường xuyên không thấy bóng dáng, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không thấy nó xuất hiện.
Nhưng không ai lo lắng nó, dù sao hắc lang to bằng con ngựa nhỏ, ở trong rừng núi này căn bản là vô địch.
Thời gian 2 ngày trôi qua rất nhanh, lãnh địa của Khang Tư ngoại trừ hơn một mảnh ruộng lúa đang khai khẩn, bến tàu thêm vài căn nhà gỗ, bề mặt thôn trấn càng thêm kiên cố ra, cũng không có gì biến hóa. Dù sao hiện tại mới 2 ngày, sợ rằng Âu Khắc mới đến được tỉnh thành mà thôi.
Phái ra nhiều công nhân viên như thế, chỉ có Ni Nhĩ sớm có tin hồi báo nhất.
Phủ lĩnh chủ, một nam tử trung niên bộ dáng hung hãn quỳ trước mặt Khang Tư, dùng thần sắc có chút nịnh nọt nói:
- Đại nhân, Ni Nhĩ đầu mục phái tiểu nhân trở về bẩm báo đại nhân, hắn ở lãnh địa thành Thanh Nguyệt mời chào được 3 tên thợ đóng tàu, do đại nhân có nghiêm lệnh không được mời chào thợ đóng tàu của thành chủ Thanh Nguyệt, cho nên 3 gã thợ này đều là sư phụ xưởng đóng tàu tư nhân về hưu. Đầu mục nói tuy rằng bọn họ tuổi già, nhưng tay nghề cũng không tệ lắm, mong đại nhân có thể vừa ý. Hiện giờ đầu mục đã rời thành Thanh Nguyệt, tiếp tục vì đại nhân chào mời thợ đóng tàu.
- Chỉ có 3 thợ này? Những người khác đều là gia quyến bọn hắn sao?
Khang Tư đánh giá 3 lão đầu tóc sắp trắng cả, khuôn mặt già nua, phía sau bọn họ còn quỳ 5-6 người cả trai lẫn gái, trong đó thậm chí còn có trẻ con.
Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc ngồi ở một bên cau mày không thôi, mấy lão già kia dẫn theo nhiều miệng ăn như thế làm gì? Nếu như không phải chỗ này là lãnh địa Khang Tư, không tới phiên bọn họ nhiều chuyện, sợ rằng đã sớm mắng ầm lên rồi.
- Đúng vậy, đại nhân. Còn không mau ra mắt đại nhân?
Nam tử kia quay về sau quát.
- Tham kiến chủ...
Nghe như thế, nam tử kia ho khan một tiếng, khiến bọn họ lập tức đổi giọng:
- Tham kiến đại nhân.
3 lão đầu cùng gia quyến bọn họ hiển nhiên đã được nhắc nhở qua, đối với xưng hô như vậy, bọn họ rất không quen, bởi dựa theo tập tục trên bán đảo Phi Ba, người mời chào bọn họ chính là chủ công của bọn họ.
- Các ngươi am hiểu cái gì?
Khang Tư hỏi.
- Hồi bẩm đại nhân, lão... lão hủ am hiểu thiết đặt kết cấu khung tàu.
- Lão hủ am hiểu chế tác buồm.
- Lão hủ am hiểu chế tác bánh lái.
3 lão đầu theo thứ tự trả lời.
Khải Nhĩ Đặc vẻ mặt còn khinh bỉ thầm nhủ:
- Nhìn mấy bộ xương già các ngươi ngay cả búa cũng cầm không nói, còn am hiểu cái gì chứ.
Còn Bỉ Khố Đức vẻ mặt lại khiếp sợ, mẹ nó, 3 lão già này đúng là một bộ mà! Am hiểu đều là kỹ năng không thể thiếu nhất để tạo một con thuyền.
Tuy rằng Khang Tư không hiểu kỹ năng đóng thuyền, nhưng biết không có chút bản lãnh, Ni Nhĩ sẽ không dám đưa bọn họ tới, hơn nữa Khang Tư cũng không quan tâm niên kỷ bọn họ, dù sao bọn họ tuy rằng tự thân không thể ra tay, nhưng có thể dạy đồ đệ mà, cho nên Khang Tư gật đầu thoả mãn:
- Ni Nhĩ đáp ứng tiền lương các ngươi là bao nhiêu?
3 lão đầu khuôn mặt hơi đỏ một chút, có chút xấu hổ nói:
- Ni Nhĩ đại nhân đáp ứng tiền lương chúng ta gấp 3 lần.
- Gấp 3? Vậy tiền lương các ngươi là bao nhiêu?
Khang Tư tiếp tục hỏi.
- 150 tiền đồng.
3 lão già có chút khẩn trương, tiền lương này ở trên bán đảo Phi Ba tính là rất cao rồi, cho nên trong lòng sợ Khang Tư không thể trả được giá gấp 3.
- Tiền đồng?
Khang Tư trong lòng giật mình, tiếp theo có chút không xác định nhìn về phía Bỉ Khố Đức bên cạnh.
Hắn không rõ tỷ giá trên bán đảo Phi Ba, có phải cũng giống như Đế quốc Áo Đặc Mạn không. Nếu như đúng vậy, thế thì tiền công đúng là quá rẻ mạt rồi.
Bỉ Khố Đức cũng nhảy dựng lên, hắn cũng biết rõ tỷ giá trên bán đảo Phi Ba, đồng thời cũng biết tiền lương thợ thuyền Đế quốc là bao nhiêu.
Hắn ghé sát tai Khang Tư nói thầm:
- Thành chủ Thanh Nguyệt nói cho ta biết, bán đảo Phi Ba cùng bên chúng ta tỷ giá như nhau, thật sự là kiếm lời rồi, mau trả lời đáp ứng hắn!
Khang Tư bị đáp án này lại càng hoảng sợ, tiền công này thật là rẻ tới đáng thương, hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức nói:
- Ta cho các ngươi 1 tháng tiền lương 10 kim tệ, mong rằng các ngươi tận tâm làm việc cho ta.
3 lão già cùng gia quyến, cùng với nam tử kia hai mắt tỏa sáng, 3 lão lập tức vội bảo người nhà dập đầu thuần phục.
Sau khi 3 lão già được thân vệ dẫn đi, Khang Tư vẻ mặt tươi cười tiện tay từ một cái rương bên cạnh lấy ra 1 túi tiền ném cho nam tử kia:
- Tốt, khổ cực rồi, đây là thưởng cho ngươi, nói cho Ni Nhĩ, nỗ lực nhiều hơn, trở về ta sẽ trọng thưởng hắn.
Ni Nhĩ rời đi vì để biểu lộ lòng trung hoặc có lẽ cũng vì mình, len lén ám chỉ Khang Tư, các thổ phỉ bọn hắn thích được ban thưởng tiền tài, cho nên Khang Tư đã chuẩn bị sẵn mấy túi tiền, bên trong kim tệ nhiều ít bao nhiêu, vậy phải xem người báo tin tức có trọng yếu hay không.
Kỳ thật cũng không cần người khác nhắc nhở, Khang Tư dẫn binh cũng biết, “làm tốt thì lập tức được thưởng, làm hỏng lập tức bị phạt”, là một cách để chỉ huy quân đội.
- Vâng, cảm tạ đại nhân ban thưởng!
Nam tử nâng túi tiền mò thử, trong lòng đại hỉ: “Không có lỗ tròn, không phải tiền đồng, vừa tròn vừa dày như vậy, khẳng định là ngân tệ của Đế quốc!”