Nếu như lúc này có người thấy được tình cảnh bên trong sơn cốc, khẳng định sẽ dựng hết lông tóc, bởi vì lúc này cả sơn cốc đều có vẻ hết sức quái dị.
Gần ngàn tên thổ phỉ, cả người trần như nhộng xếp hàng dài đứng thẳng trong sơn cốc, mấy trăm người thần bí toàn thân khoác áo đen đứng đối diện các tráng hán này như kiểm tra thân thể bọn họ.
Còn ở phía trước đám nam nhân trần truồng kia, một người mặc áo đen chắp tay sau lưng đứng đó, còn bên cạnh lại có một người áo đen khom lưng, người áo đen chắp tay dùng giọng nói trầm thấp hỏi:
- Tổn thất bao nhiêu?
- Hồi bẩm đại nhân, thử chiến tổn thất một trăm hai mươi ba người.
Người áo đen khom lưng cung kính nói.
- Một trăm người, giết hết hơn hai trăm con khỉ cùng bốn năm trăm con gà đất liền tổn thất hơn một trăm? Quân đội như vậy căn bản không đáng để chúng ta chờ mong.
Người áo đen chắp tay nói.
Thân thể người áo đen khom lưng run rẩy một chút, sau đó dùng giọng hết sức gấp gáp hoảng sợ nói:
- Đại nhân, đây chỉ là giai đoạn thực nghiệm, khi tiến vào giai đoạn tiếp theo, khẳng định sẽ càng thêm ưu tú hơn.
Người áo đen chắp tay trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Ưu tú hơn thế nào?
Thấy thượng cấp không trở mặt tại chỗ, người áo đen khom lưng có chút mừng rỡ nói:
- Hình dáng bề ngoài sẽ giống như người bình thường, nhưng mà sẽ có năng lực phản ứng, năng lực tác chiến của chiến sĩ ưu tú nhất, hơn nữa thân thể sẽ mang theo một mùi hương thoang thoảng, dung mạo cũng sẽ trở nên dễ nhìn hơn.
- Hơn nữa chỗ quan trọng nhất là, thân thể bọn họ sẽ có một mùi hương thoang thoảng làm cho toàn thân ác ma run rẩy, phản ứng càng thêm trì độn, lại còn không dám công kích, có thể đảm bảo khi chiến đấu với ác ma sẽ ở trên ưu thế tuyệt đối!
- Đây có gì là ưu tú, bản thân Quân đoàn thiên sứ đã có những năng lực này... Hả? Chờ chút, ngươi nói trên người bọn chúng sẽ có một mùi hương thoang thoảng, hơn nữa mùi này có thể khiến ác ma bó tay chịu trói?
Người áo đen chắp tay đột nhiên giật mình nói.
Người áo đen khom lưng có chút đắc ý nói:
- Đúng vậy, đại nhân, chỉ cần điểm này đủ để cho Quân đoàn thiên sứ của chúng ta có thể càng thêm phát huy hình tượng quang minh xuất hiện trước mắt người đời.
- Ừ, nếu như ngươi khẳng định làm được điểm này, ta sẽ kể công cho ngươi.
Người áo đen chắp tay gật đầu, trong giọng nói cũng có một tia thích thú thỏa mãn.
Người áo đen khom lưng đương nhiên là người thành tinh, một chút tâm tình dao động của cấp trên đều nhìn hết vào mắt, lập tức gật đầu thưa dạ, sau đó len lén đưa lên một cái túi nhỏ gì đó.
Có lẽ là cấp trên này tiếp thu thứ như vậy nhiều lắm, động tác nhanh nhẹn tự nhiên thu vào lòng, ngữ khí lập tức trở nên hiền lành:
- Nghe nói Nam tông khống chế ác ma đang chuẩn bị hoạt động tại Hải Cầm Loan, ngươi cũng biết Tam trưởng lão đối với Nam tông này có mối hận tận xương mà.
Người áo đen khom lưng đầu tiên là vui vẻ:
- Tam trưởng lão?
Thế nhưng lập tức lại cả kinh, sau có chút hoảng hốt hỏi:
- Đại nhân, Nam tông lại dám sử dụng ác ma trên bán đảo Phi Ba? Lẽ nào bọn họ lại dám vi phạm minh ước sao? Ngũ đại Mật giáo chúng ta từ sau lần trăm vạn ác ma dễ dàng bị lửa thiêu sạch, không phải đã ước định không được sai khiến ác ma lôi kéo tín đồ trên bán đảo Phi Ba nữa mà?
Người áo đen cười lạnh nói:
- Hừ, lần trước là Bắc tông gây ra chuyện tốt, hơn nữa cái Lôi gia chết tiệt kia cũng quá lợi lại, không ngờ một ngọn lửa liền thiêu hủy nhiều ác ma như thế!
- Đáng hận nhất là bọn chúng còn quản lý tất cả các tài liệu chế tạo ác ma, khiến cho Ngũ đại Mật giáo đều trở nên thiếu thốn nguyên liệu, để làm giảm lòng đề phòng của mấy lĩnh chủ này, năm tông chúng ta mới làm ra minh ước, nhưng mà hiện giờ thu thập đầy đủ vật tư, đương nhiên sẽ có người không nhịn được nhảy ra đón gió trước!
- Vậy lần này xuất động Quân đoàn thiên sứ...
Người áo đen khom lưng hơi rụt rè hỏi.
- Hừ, lần này xuất động Quân đoàn thiên sứ, một là thử xem Quân đoàn thiên sứ hiệu quả thế nào, hai là để các Mật tông khác hiểu rõ, Đông tông chúng ta cũng không phải dễ chơi như vậy! Để cho bọn họ hiểu rõ, Đông tông chúng ta luôn luôn là Mật giáo đứng đầu thiên hạ!
Nói đến những lời này, người áo đen chắp tay đã có một bộ dáng ngạo khí ngất trời.
- Đại nhân rất đúng! Đông tông chúng ta luôn là Mật giáo đứng đầu, không thì Quân đoàn thiên sứ này sao chỉ có Đông tông chúng ta chế tạo ra sớm nhất chứ!
Người áo đen khom lưng vội vàng vỗ mông ngựa.
- Ừm, chuyện này cứ định như thế, ngươi điều chỉnh tốt Quân đoàn thiên sứ, đưa bọn họ ẩn nấp ở Hải Cầm Loan, ta sẽ chuẩn bị chế tạo cho Quân đoàn thiên sứ áo giáp và binh khí phù hợp với xưng hào thiên sứ, nhất định phải đánh ra danh tiếng cho Đông tông chúng ta!
- Rõ!
Người áo đen không chút chần chờ nhận lệnh.
Lôi gia ở bán đảo Phi Ba, lúc trước bởi vì Khang Tư dẫn theo đại bộ đội chạy tới Đế quốc, tuy rằng các thế lực xung quanh đều biết, nhưng đối phương là mở rộng thế lực sang Đế quốc, mà không phải là chạy trốn tới Đế quốc, thế lực Lôi gia càng thêm cường đại hơn, thế lực xung quanh ai dám trêu chọc chứ.
Vì nguyên nhân đó, tuy rằng có chút cảm giác như Lôi gia đóng cửa biệt lập, nhưng mà không ai lại dám coi thường Lôi gia, đợi lúc mấy thế lực trên bán đảo Phi Ba biết được gia chủ Lôi gia ở Đế quốc chiếm được năm tỉnh, trở thành Đông Nam Đại Đô đốc, lập tức càng thêm nịnh bợ.
Gặp phải tranh cãi, chỉ cần Lôi gia phái người nói một câu, hai bên bất hòa lập tức thu binh trở về, có thể nói Lôi gia ở trong thời kỳ này ngang với bá chủ khu vực xung quanh.
Trong lúc Lôi gia xưng hô bá chủ, gia thần lưu thủ Lôi gia mỗi người đều phong cảnh vô hạn, đi tới đâu đều được người người kính ngưỡng, một ít gia thần suy nghĩ tương đối nhạy bén thậm chí còn chuyên môn làm người hòa giải cho các thế lực khác, dù sao thì làm con dân Lôi gia đi ra ngoài cũng đều vênh vang tự đắc.
Tuy nhiên ngày vui chẳng tồn tại mãi, thời kì trời phạt không cần phải nói nữa, mọi người đều rút trong nhà không dám động đậy, nhưng trời phạt qua đi, anh em kết nghĩa với đương chủ Lôi gia mang theo một nhóm lớn binh lính rời bán đảo Phi Ba, lúc đó các thế lực xung quanh còn tưởng rằng Lôi gia chuẩn bị tiếp tục mở rộng ranh giới ở Đế quốc nữa.
Chờ lúc truyền tới tin tức ở bên kia Đế quốc, đương chủ Lôi gia Đông Nam Đại Đô đốc bị vòi rồng cuốn đi, các thế lực xung quanh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, có lẽ nghĩa đệ đương chủ Lôi gia này muốn đi tranh đoạt chức vị Đông Nam Đại Đô đốc đây mà.
Người có chút đầu óc liền tính toán, Lôi gia đã không còn bao nhiêu binh lực nữa, Lôi gia không còn binh lực lại mất đi chỗ dựa vào, đúng là một khối thịt béo siêu cấp mà.
Không nói gia tộc có hiềm khích với Lôi gia, dù là các gia tộc vẫn bảo trì quan hệ tốt cũng đặt ánh mắt tham lam vào Lôi gia.
Trước hết mấy gia tộc có thù cũ với Lôi gia là người đầu tiên không nhịn được phái binh tới đánh địa bàn Lôi gia, tuy rằng bộ đội trấn giữ Lôi gia đánh đuổi quân địch ra ngoài, nhưng lần chiến đấu này để cho các gia tộc xung quanh nhìn ra được Lôi gia đã suy yếu.
Bởi vì Lôi gia phải hao hết sức chín trâu hai hổ mới đánh đuổi được quân địch, hơn nữa kế tiếp Lôi gia còn không có năng lực trả thù đối phương.
Có được kết quả này, những gia tộc đã sớm nhìn chằm chằm bốn phía lập tức điều binh khiển tướng chen nhau tràn tới.
Đối mặt với đàn sói dữ, quân đội Lôi gia hơi chút cường tráng đều đã chuyển tới Đế quốc, không còn có lực chống đỡ nữa.
Lãnh địa Lôi gia hầu như có thể lấy mắt thường kịch liệt thu rút lại, nếu như không phải mấy người gia thần lưu thủ Lôi gia quyết định thật nhanh vứt bỏ các lãnh địa khác, rút tất cả các binh lực về đóng ở thành Thanh Nguyệt, sợ rằng Lôi gia cứ vậy liền diệt vong.
Nhưng mà coi như vận may của Lôi gia đã đến, ngay lúc Lôi gia tiến hành đánh trận liều chết với quân địch ở thành Thanh Nguyệt, ngoài cảng Thanh Nguyệt đột nhiên xuất hiện một quần chiến hạm chi chít, mà lá cờ Bạch Mạn Mân Côi đón gió tung bay, để cho sĩ khí Lôi gia đại chấn, còn quân địch công thành lại cuống quýt rút quân.
Cái hạm đội tới chỗ Lôi gia này, chính là bọn người Liễu Thanh Dương nghe lệnh tới bán đảo Phi Ba, có hạm đội cấp cao dừng ngoài khơi bán đảo Phi Ba ngang với vô địch này làm hậu thuẫn, hơn nữa được đội lục chiến tinh nhuệ hỗ trợ, Lôi gia gần như điên cuồng thu hồi địa bàn trước kia, sau đó không buông tha đánh vào cả địa bàn quân địch xâm lấn.
Nhưng mà lần này Lôi gia lại không chiếm lĩnh địa bàn đối phương như các lần trước, mà là huy động đông đảo dân phu, chẳng những dọn trống kho hàng của các quân đội xâm lấn, còn bắt cướp hơn phân nửa nhân khẩu ở trong lãnh địa của bọn họ, sau đó Lôi gia mới bưng túi đầy thắng lợi trở về địa bàn của mình không đi ra nữa.
Cử động của Lôi gia tuy rằng khiến các gia tộc xung quanh không hiểu, nhưng trong lòng đau đớn tổn thất của mình cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ít nhất đối phương không có ý tiêu diệt mình, chỉ cần mình còn có thể ngồi yên vị trí này, tiền tài cùng con dân tổn thất sớm muộn cũng sẽ khôi phục lại.
Tuy nhiên gặp phải một hàng xóm thực lực bản thân cường hãn nhưng không có dã tâm như vậy, coi như cũng không tệ, nói không chừng khi mình bị hàng xóm khi dễ còn có thể tìm hàng xóm này hỗ trợ nữa.
Các gia tộc xung quanh bị ép bất đắc dĩ, bởi vì hiện giờ binh lính thủ hạ của bọn họ đều bị đánh tan, không có chỗ dựa nào, nếu mấy thế lực đối địch xung quanh mình xuất binh, vậy chính mình đúng là không may, mấy tên này sẽ không hảo tâm như Lôi gia, chỉ đoạt tiền không cướp địa bàn.
Theo cách nghĩ này, mấy gia tộc xung quanh không để ý mới vừa đánh Lôi gia xong, lập tức phái sứ giả đi tới Lôi gia cầu kết minh.
Tuy rằng Lôi gia rất muốn cho mấy tên gia tộc thấy hời thì chạy tới biết tay một chút, nhưng một là thiếu người, hai là hạm đội một lần nữa mang tới mệnh lệnh đương chủ đã xuất hiện trở lại, cũng không phải không muốn mở rộng địa bàn, nếu đương chủ đã không thèm để ý tới, thân là gia thần phụ thuộc cũng lười đi mở rộng địa bàn.
Cho nên gia thần lưu thủ Lôi gia nhận hối lộ một đống tiền tài, lập tức đồng ý những gia tộc không lâu trước còn là địch nhân này trở thành gia tộc phụ thuộc Lôi gia.
Điều ước vừa đưa ra, vốn mấy thế lực đã muốn rục rịch chỉ có thể lặng lẽ im xuống, đoàn chiến hạm vô địch kia thật khiến cho bọn họ đánh mất lòng tin, bởi vì đó đại biểu cho viện quân cùng vật tư tài phú cuồn cuộn không ngừng, chỉ cần đoàn chiến hạm còn tồn tại, vậy căn bản đừng nghĩ tới chuyện tận diệt Lôi gia.
Nếu không cách nào tận diệt được Lôi gia, như vậy hà tất phải đi trêu chọc cái thế lực vô hại này? Vì vậy vùng đất phụ cận Lôi gia lại khôi phục hòa bình một lần nữa.
Thiên Thủ các thành Thanh Nguyệt, trong đại sảnh có thể coi là cơ cấu quyền lực tối cao Lôi gia, trọng thần lưu thủ Lôi gia cùng mấy người chủ quan hạm đội đang tụ hội giao lưu tình cảm đồng thời thương thảo sự vụ.
Rượu vào lời ra, Cung Tá Đôn giả vờ mượn men say nói:
- Liễu đại nhân, ngài nói vì sao Điện hạ còn muốn chiếm mảnh đầm lầy kia chứ? Không nói muốn chiếm đầm lấy kia cần đánh thông năm vùng lãnh địa, dù là chiếm được vùng đầm lầy rồi thì có thể làm gì?
- Vì một khối ao đầm chỉ có thể sản xuất đầu hỏa ra thì cái gì cũng không có, chúng ta cần phải đầu tư rất nhiều nhân lực vật lực, lại còn sửa đổi hình tượng mở rộng bên ngoài như trước kia, cái này có phải quá mức được không bằng mất hay không chứ?
Gia thần lưu thủ Lôi gia đối với việc Khang Tư đương chủ đi ra ngoài nhiều năm, đột nhiên phái người trở về nhắn lệnh, đã không còn lòng cung kính như trước kia nữa.
Dù sao đối với các gia thần lưu thủ quản lý Lôi gia từ mấy năm qua, chẳng những sự vụ lớn nhỏ cần bọn họ giải quyết, còn phải đưa tích súc của Lôi gia cuồn cuộn không ngừng chuyển sang Đế quốc trợ giúp hành động quân phiệt của Khang Tư, muốn nói bọn họ đối với cái đương chủ Khang Tư chẳng nghe chẳng hỏi tới này không có ý kiến mới là lạ.
Nếu như không phải các gia thần tầng trung tầng dưới cùng dân chúng xung quanh luôn trung thành tận tâm với Khang Tư tượng trưng cho Lôi gia này, nếu như không phải các thế lực xung quanh nhìn trên chỗ Khang Tư là Đông Nam Đại Đô đốc, không dám xâm phạm Lôi gia, sợ rằng mấy người Cung Tá Đôn sau khi Áo Kha Nhĩ rời bán đảo Phi Ba cũng đã náo loạn đòi độc lập.
Mà nhẫn nại này lúc địch nhân xâm nhập đến thành Thanh Nguyệt chủ thành Lôi gia thì hoàn toàn biến mất, bởi vì bọn họ nghĩ mình đã không cần phải cống hiến cho Lôi gia đã không còn đương chủ tồn tại nữa.
Nếu như không phải mọi người đều bị đánh tới bốc hỏa, đầu hàng khẳng định sẽ không có kết quả tốt, sợ rằng vừa tuyên bố đầu hàng liền lập tức gặp chuyện ngay.
Những gia thần vốn không dám làm lúc này đã hạ xuống quyết tâm, chờ vượt qua nguy cơ lần này, mình sẽ lập tức độc lập! Chỉ là kế hoạch không cản nổi biến hóa, hạm đội khổng lồ treo lá cờ Bạch Mạn Mân Côi xuất hiện, để cho để cho bọn họ ngạc nhiên lại thêm có chút cảm khái.
Cuối cùng viện quân cũng tới, nhưng mà ý nghĩ thoát ly Lôi gia của mình lại không cách nào thực hiện được, như vậy không biết là nên cảm kích hay là căm ghét những viện quân đã tới này.
Sau khi tiếp xúc với viện quân, gia thần lưu thủ mới biết được Khang Tư xuất hiện trở lại, hơn nữa lại còn chiếm phân nửa Tuyết quốc, đối với đương chủ Lôi gia có thói quen đông gõ một búa tây đánh một gậy này, chúng gia thần chỉ có thể cười khổ không nói gì được.
Nếu như đương chủ này tập trung toàn bộ tinh lực ở Lôi gia, tin tưởng rằng bán đảo Phi Ba đã được hắn thống nhất lâu rồi, dù là đặt ở Đế quốc, vậy ít nhất hơn phân nửa Đế quốc đã rơi vào tay hắn.
Chẳng qua lại không có cách nào khuyến cáo được, bởi vì Khang Tư lưu lạc tha hương cũng không phải là hắn muốn, chỉ có thể nói ý trời không cho Điện hạ nhà mình trở thành hoàng giả thực hiện đại nghiệp thống nhất.
Tuy nhiên cũng để cho đám gia thần này biết Điện hạ nhà mình có được gia nghiệp khổng lồ, dựa vào một gốc đại thụ như vậy, cũng khá hơn là mình chạy ra ngoài độc lập.
Kỳ thật ngoại trừ nguyên nhân tìm một chỗ dựa vào ra, còn có một cái chính là vận số của Khang Tư.
Bị vòi rồng cuốn đi chẳng những không chết, ngược lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi liền chiếm hơn phân nửa Tuyết quốc, một cái thứ người nghịch thiên tới đỉnh như vậy không phải thứ người phổ thông như mình có thể chống đối, là địch với hắn đều sẽ kinh hồn bạt vía, vẫn nên ngoan ngoãn làm thủ hạ là được rồi, ít nhất thì vinh hoa phú quý không ít.
Bởi vậy đám gia thần cải biến tâm tính, cho nên mới nhiệt tình chiêu đãi đám sĩ quan hạm đội như thế.
Đối với lời nói của Cung Tá Đôn có chút chỉ trích Khang Tư hạ lệnh lung tung này, Liễu Thanh Dương căn bản không lưu ý tới.
Hắn cũng không phải hạng người tử trung, hơn nữa hiện giờ Khang Tư không có ở gần đây, ở đây bất luận là gia thần Lôi gia hay là sĩ quan hải quân, quan hệ với Khang Tư đều có chút xa cách, nếu như không phải lo nghĩ tới thanh danh, lại không có căn cứ địa, hơn nữa rất có thể không khống chế được thủ hạ cùng với mật vệ uy hiếp, Liễu Thanh Dương sẽ không để ý cái gì phản bội hay không.
Nhưng mà nếu Khang Tư có thể để cho người ta biết hắn tồn tại, xem chừng trong hệ thống Khang Tư sẽ không có mấy người nghĩ tới loại chuyện phản bội này.
Bởi vì thứ nhất là hệ thống Khang Tư phát triển không ngừng, một mảnh tiền đồ sáng sủa, hai là Khang Tư này không phải người có thói quen độc tài nắm quyền lớn, mệnh lệnh hạ xuống đều cho một mục tiêu phải hoàn thành, về phần hoàn thành như thế nào thì do ngươi tự nghĩ biện pháp, cho nên làm thủ hạ của hắn rất thoải mái, quyền tự chủ rất lớn, còn tốt hơn nhiều so với mấy thế lực hạn chế ngươi làm gì thì ngươi chỉ có thể làm đó.
Chỉ là bởi vì Khang Tư thật sự là quá loạn xạ, chỗ này thành lập một cái địa bàn, sau đó lại chạy đi một nơi khác lập ra một địa bàn nữa, quanh năm đi loạn khắp nơi, khiến cho thần tử đều có thói quen coi Khang Tư không tồn tại, không có thủ lĩnh, người bên đưới đương nhiên nảy ra ý nghĩ tự lập.
Tuy nhiên nếu hiện giờ Khang Tư đã xuất hiện, lại còn đánh ra một khối lãnh địa lớn, như vậy tiếp tục nghe lệnh cũng không phải không được, chỉ là đối với Khang Tư đã không còn lòng kính sợ nữa.
Cho nên Liễu Thanh Dương rất tùy ý nói:
- Ai biết được, dù sao Điện hạ chúng ta dường như thích đông chiếm một khối tây đánh một mảnh, nói không chừng Điện hạ muốn đánh thông đầm lầy, là để bán đảo Phi Ba có thể nối tiếp với đại lục đó mà.
- Đánh thông đầm lầy? Đầu óc Điện hạ nở đậu hay sao? Cái này không phải chỉ riêng đầm lầy, đó là đầm lầy mà khí độc trải khắp nơi đó! Chỉ là đầm lầy, tùy tiện gom mấy chiếc thuyền nhỏ là có thể nối liền với đại lục, như vậy bán đảo Phi Ba đã sớm không biết trở thành lãnh địa của quốc gia nào rồi!
Cung Tá Binh vẻ mặt khinh thường nói.
- Sao dám nói lời như thế? Đối với Điện hạ phải tôn kính một chút!
Cung Tá Đôn lập tức quát lớn, mặc dù người ở đương trường, bao gồm cả hệ thân tín của Khang Tư trước kia - Tổng trưởng tình báo Lôi gia Uy Kiệt, đều không thèm để ý.
Từ khi Khang Tư không dẫn Uy Kiệt theo bên người, mặc kệ cho hắn qua ngày, lòng tôn sùng của hắn với Khang Tư liền tan biến hơn phân nửa, nhìn hắn hiện giờ nghe nói như vậy lại coi như căn bản không có chuyện gì thì biết.
Tuy rằng là như thế, nhưng những lời hạ thấp Khang Tư cũng không thể tùy ý nói ra, hiện giờ Khang Tư mạnh mẽ trở về càng không thể nói lung tung, ai biết được có người mượn cớ đó trèo lên hay không?
Không có Khang Tư tồn tại, mấy cái chức vị trọng thần Lôi gia đều là củ khoai lang bỏng tay, ai cũng không chịu nhận, có Khang Tư tồn tại, mấy chức vụ này là vị trí đứng trên cao nhất, phía dưới có không biết bao nhiêu ánh mắt người khác đang nhìn chằm chằm cái ghế dưới mông mình kìa.
Cung Tá Binh nghe thúc phụ trách mắng, ngây ra một lúc, trước đây thúc phụ cũng không ít lần oán giận Khang Tư không phải một chủ công anh minh, sao mà lần này...
Nhưng mà nhìn thấy bọn Liễu Thanh Dương còn đó, cho rằng không muốn để các bộ môn khác nói nhà mình có ý kiến với cấp trên trực tiếp, cũng không dám lên tiếng nữa.
- Ha ha, nghe nói Điện hạ đã lưu lại một thời gian trên đầm lầy ở rừng Mạn Đặc Tư, cho chúng ta một mệnh lệnh như vậy khẳng định là có nguyên nhân, nói không chừng Điện hạ có năng lực này, dù sao chúng ta cũng không ai biết được Điện hạ còn đại sát chiêu gì mà?
Liễu Thanh Dương cười nói.
Nghe một lời không xác định như thế, bọn người Cung Tá Đôn ngây ra một lúc đều thở dài.
Mấy người bọn họ có thể nói là lão thành gia tộc, nhưng Lôi gia ở trong hệ thống Khang Tư chỉ là một khối nhỏ yếu nhất, quyền được biết của bọn họ thậm chí còn không bằng một gã thân vệ ở bên người Khang Tư, có thể nói căn bản không rõ tình huống của Điện hạ nhà mình, đây là loại bi ai cỡ nào, thoạt nhìn thì mình ngồi ở trên cao, kỳ thật trong hệ thống, mình ngay cả tầng thứ hai ở bên ngoài cũng không bằng, càng không cần nói hạch tâm nữa.
Nhìn các gia thần Lôi gia có chút nản lòng thoái chí, Liễu Thanh Dương xác thực có đồng cảm, đừng xem hắn treo cái thân phận Tổng trưởng hải quân, hơn nữa hải quân Khang Tư ở thời khắc này, có thể nói ngoại trừ hải quân Duy Nhĩ Đặc ra thì là cường đại nhất vùng biển này rồi.
Thế nhưng hắn cũng rõ, chính mình ở trong hệ thống Khang Tư còn cách nhân viên hạch tâm một tầng nữa, ngẫm lại đường đường Tổng trưởng hải quân thiên hạ đệ nhị ở trong hệ thống Khang Tư ngay cả hạch tâm cũng không phải, cái này nói lên cái gì? Là nói Khang Tư vốn không để mấy người mình ở trong mắt!
Liễu Thanh Dương không nhịn được bắt đầu có chút phẫn hận, Khang Tư dựa vào cái gì không để mấy người mình ở trong mắt? Tổng trưởng hải quân còn không thể gia nhập vào hạch tâm? Ai mới có thể tiến vào hạch tâm chứ! Lẽ nào Khang Tư có được lực lượng càng cường đại hơn mình?
Ý nghĩ này vừa toát ra, Liễu Thanh Dương đột nhiên cả kinh, đúng vậy, Khang Tư dựa vào không để mấy người đại thần chiếm quyền vị trọng yếu này ở trong lòng, căn bản mặc kệ những người này có thể phản bội hay không, ngay cả chuyện kéo vào gần tầng hạch tâm để thu mua lòng người cũng không làm.
Giống như mình được bổ nhiệm làm Tổng trưởng hải quân, lúc nào triệu tập mình tham dự bàn chuyện mật? Dù là họp cũng là Hội nghị quân chính tất cả các đại thần đều tham gia.
Mà cách làm như vậy, dù là quân chủ ngu ngốc cũng sẽ không làm, nhưng Khang Tư như tùy ý để mấy đại thần mình tự sinh tự diệt, căn bản là không hề để ý tới, hắn dựa vào cái gì?
Đáp án này không cần phải nói, đương nhiên là dựa vào lực lượng của hắn còn cường đại hơn cả các đại thần này cộng lại, không thì ai sẽ thờ ơ đại thần như thế?
Vì sao chuyện rõ ràng như vậy mình lại không hề suy nghĩ tới? Theo lý từ khi mình trở thành Tổng trưởng nhưng vẫn không tiến vào hạch tâm, phải nên ý thức được chứ! Chính mình lại quên điểm ấy, xem ra là do Khang Tư không hề quản lý, khiến cho mình xuất hiện ảo giác.
Đã hiểu rõ thế lực Khang Tư có khả năng không phải đơn giản như mình biết được, Liễu Thanh Dương lập tức sửa giọng:
- Kỳ thật nếu đây là mệnh lệnh Điện hạ đưa ra, như vậy chúng ta là thuộc hạ, toàn tâm toàn ý hoàn thành, làm cho hoàn mỹ chính là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của chúng ta, cũng không cần nghiên cứu có hợp lý hay không, dù có không hợp cũng phải tính cho hợp, các người nói sao?
Nghe Liễu Thanh Dương nói như vậy, mọi người đều trợn mắt há mồm, vừa rồi tuy rằng Liễu Thanh Dương không nói xấu Khang Tư, nhưng nói tới Khang Tư thì loại ngữ khí không thèm để ý thậm chí có chút coi nhẹ thì ai cũng cảm giác được, làm thế nào đột nhiên chuyển biến thành trung thần cố chấp một lòng cống hiến không hỏi nguyên do?
Mấy gia thần Cung Tá Đôn đã là thần tử, loại kỹ năng phán đoán lòng người đã thành bản năng, vừa thấy Tổng trưởng hải quân Liễu Thanh Dương này chuyển biến, lập tức tự hỏi nguyên nhân.
Mỗi người năng lực bất đồng, hao tốn thời gian cũng khác nhau liền hiễu được vì sao Liễu Thanh Dương chuyển biến.
Quan trọng là một câu kia: Ai biết Điện hạ còn đại sát chiêu gì! "
Mấy người Cung Tá Đôn là thần tử Lôi gia, nói lại thật là đáng thương, bọn họ nhận biết Khang Tư đa phần là ở vị trí đương chủ một gia tộc, dù là Khang Tư đã ngồi trên vị trí Đại Đô đốc năm tỉnh Đông Nam, cái nhận thức này vẫn dừng ở chỗ cũ, cùng lắm là nhiều thêm một cái cảm thán chủ công nhà mình không hổ là người nắm vững chiến tranh.
Nhưng hiện giờ cảm giác được Liễu Thanh Dương thay đổi, lại liên tưởng đến Điện hạ nhà mình không phí chút sức nào liền chiếm phân nửa Tuyết quốc, lại còn chiếm toàn bộ rừng rậm Mạn Đặc Tư, hiện giờ đang hoạt động trong bụng Đế quốc, những gia thần Lôi gia này chợt giật mình, có phải là mình đã qua coi thường Khang Tư này hay không!
Một cái quân vương bình thường có thể ở bất kỳ nơi nào cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đánh ra một mảnh cơ nghiệp được hay sao? Hơn nữa chỗ quan trọng nhất là, dù cho cơ nghiệp này một thời gian dài không để ý tới, cũng vẫn sẽ theo quỹ đạo dự định sẵn mà tự động phát triển, cái này ngay cả quân chủ kiệt xuất nhất cũng không thể làm được.
Đổi lại một người khác, quân chủ rời đi lâu như thế, đại thần bên dưới đã sớm chia cắt nuốt sạch khối cơ nghiệp này rồi, nào còn có thể chờ quân chủ trở về, ngoại trừ cơ nghiệp càng lớn mạnh hơn, những cái khác đều không có phát sinh biến hóa!
Nhưng cái chuyện thái quá này lại xảy ra trước mắt mình.
Khang Tư rời Lôi gia đi Đế quốc phát triển thì không quay về bán đảo Phi Ba nữa, lúc này không có dị tâm còn có thể nói là bởi Khang Tư vẫn là người nắm giữ Lôi gia.
Nhưng đợi khi Khang Tư bị vòi rồng cuốn đi, bản thân mấy người này lại cũng không tự lập hoặc chia cắt Lôi gia, mãi cho đến khi quân địch đánh tới Lôi gia, cũng là lúc cùng đường tận lối, mấy người này mới nảy ra ý nghĩ tự lập.
Lúc này nảy ra ý nghĩ đó mà nói là dã tâm, không bằng nói là oán hận, oán hận bởi vì Khang Tư vứt bỏ mấy người này ở đây không quan tâm tới!
Xem chừng chính là bởi dạng này, cho nên khi hạm đội Khang Tư tới đây tiếp viện, cái ý nghĩ này lập tức biến mất không còn.
Vì sao lại như vậy? Bản thân mình cũng là người có dã tâm, vì tranh quyền đoạt lợi, âm mưu phản bội quỷ kế đa đoan không ít lần, vì sao chưa từng suy nghĩ tới chuyện phản bội Khang Tư?
Là bởi vì có mật vệ tồn tại?
Hẳn có một bộ phận là nguyên nhân này, nói thật nếu bất chấp giá nào, mạng của mình cũng không cần, nào còn để ý mật vệ nguy hiểm chứ.
Là bởi vì hệ thống Khang Tư rực rỡ vô hạn? Hẳn cũng là một phần nguyên nhân, dù sao ai cũng muốn gia nhập một thế lực có tiền đồ vô hạn mà.
Có lẽ còn có một chút là nguyên nhân do Khang Tư làm cho người ta không nhìn thấu được, quân chủ như vậy dù là không làm gì cũng khiến người ta sợ hãi, càng đừng nói như một quân chủ như Khang Tư chuyên đi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng còn lập ra mấy cái cơ nghiệp lớn.
Có những cảm ngộ này, bọn người Cung Tá Đôn không khỏi thở dài.
Nếu không thể cũng không dám thoát ly hệ thống Khang Tư, như vậy cứ ở trong cái hệ thống này đợi tiếp đi, một đời mình bởi đủ loại nguyên nhân mà mất đi cơ hội tiến vào hạch tâm hệ thống Khang Tư, như vậy cũng chỉ có thể cố gắng tiến vào một tầng gần với hạch tâm nhất, vì con cháu mình tranh thủ khởi điểm cao hơn.
Trong những người này, hối hận nhất chính là Uy Kiệt - một trong năm người theo hầu Khang Tư sớm nhất, Âu Khắc đã năm mươi tuổi hai chân đã bước vào quan tài rồi, cứ như vậy qua ngày ngược lại rất tiêu dao.
Còn hai kẻ ngốc sinh đôi Lôi Đặc, Lôi Khải này càng không cần nói, là một thứ có ăn có uống có đánh trận thì mặc kệ mọi chuyện, có lẽ nói hai người bọn họ bất luận đối với ai cũng đều vô tâm vô phế.
Về phần Tương Văn đại tỷ, tuyệt đối là phong cảnh vô hạn, tuyệt đối hạch tâm trong hạch tâm hệ thống Khang Tư!
Vốn là mình cũng có thể đi vào hạch tâm trong hạch tâm mà, ai ngờ tới khi mình độc quản bộ môn tình báo xuất hiện rung động đây chứ. Tuy rằng Điện hạ không có trách cứ, nhưng nhìn Tương Văn đại tỷ đã không liên hệ với mình nữa, thì biết bản thân mình đã bị cấm chỉ tiến vào hạch tâm rồi.
Ài, quên đi, chính mình hiện giờ có quyền, có tiền, nữ nhân con cái cũng có, tất cả hiện tại đều là thứ mình không thể tưởng tượng lúc còn là nô bộc, cũng sẽ không cần phải cầu xa gì, chỉ cầu cho con cái lớn lên, Điện hạ có thể nhìn tình cảm ngày xưa quan tâm vài phần là được.
Nghĩ tới mình mới hơn hai mươi tuổi đã phải suy nghĩ cho con mình, thật là khó tránh vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ mà!
Nếu tâm tính đám gia thần đã chuyển biến, như vậy chuyện kế tiếp dễ làm, mọi người vừa uống vừa trò chuyện vừa phân phối công tác, chỉ chốc lát liền thu thập xong tình báo, chiêu mộ tân binh, huấn luyện quân đội, thu mua nhân thủ... Các loại sự tình có liên quan tới đầm lầy đều được phân phối xuống dưới.
Không nói Khang Tư ở cách đó khá xa, dù chính là Liễu Thanh Dương ở hiện trường cũng không ngờ tới, bởi vì một câu cảm xúc hắn nói ra, có thể khiến gia thần Lôi gia hoàn toàn đánh tan ý nghĩ tự lập trong đầu, do đó tránh khỏi khả năng Lôi gia tan vỡ.
Về phần chuyện Lôi gia vì hoàn thành mệnh lệnh của Khang Tư chiếm lấy đầm lầy mà trở nên phấn chấn, do đó khiến cho các nơi đều ghé mắt vào, sẽ không nói tiếp, quay lại chỗ Hải Cầm Loan bán đảo Phi Ba.
Hải Cầm Loan cách cảng Thanh Nguyệt ba bốn trăm cây số, đối với cảng Thanh Nguyệt mà nói không xa cũng không gần, hơn nữa một đoạn đường này đều là địa hình gồ ghề, nếu đi qua mấy trăm cây số này, không có thời gian nửa tháng căn bản không thể hoàn thành.
Mà Hải Cầm Loan ở trên bán đảo Phi Ba cũng rất có tiếng, bởi vì hơn phân nửa muối ăn trên bán đảo Phi Ba đều chuyển ra từ nơi này.
Cho nên một địa phương đại biểu tài nguyên cuồn cuộn như vậy, đương nhiên là chỗ các gia tộc thế lực gần đó tranh đoạt sống chết.
Lẽ ra Lôi gia có được hạm đội vô địch sẽ không có khả năng buông tha địa phương này, thế nhưng không biết là bởi không thèm để ý lợi nhuận trong đó, hay là không muốn thuyền biển mắc cạn ở chỗ này, hoặc có lẽ không muốn liên can vào cái ngành muối cạnh tranh phức tạp, dù sao hạm đội Lôi gia chỉ đi qua bên ngoài cũng không có chú ý đánh vào Hải Cầm Loan.
Nhưng mà từ khi muối biển Hải Cầm Loan xuất hiện, chưa từng có một gia tộc nào có thể độc bá khu này, lúc ít nhất cũng là hai gia tộc chia cắt, tối đa không cần phải nhắc, hơn mười gia tộc chiếm một đoạn ngắn, mà hiện giờ Hải Cầm Loan đang ở thời kỳ ít nhất, cũng là thời kỳ an ổn nhất, chỉ có hai gia tộc tồn tại.
Mà hiện giờ người hai gia tộc này đang mang tất cả gia thần binh lính tất cả trên dưới dồn lại giằng co ở Hải Cầm Loan, hai bên mặc dù có chút khắc chế, nhưng đều trừng mắt đối phương lửa giận tận trời nóng lòng muốn thử.
Mà ở ngoài binh lính gia thần xử lý ra, còn có diêm phu tính bằng vạn chia làm hai trận doanh mắng to, nhìn bộ dạng bọn họ, đều hận không thể giết được đối phương.
Nhìn tràng cảnh cả một dải đất Hải Cầm Loan chen chật như nêm cối, có thể nói dân chúng hai nhà hầu như đã đến đủ, có thể để cho người trên dưới hai gia tộc đồng lòng đối kháng, ngoại trừ lợi ích muối ra thì không có nguyên nhân khác nữa.
Ngay khi sứ giả hai bên càng nói càng tức giận, vào thời điểm đương chủ hai bên ở hậu phương cũng bắt đầu không nhịn được đứng lên chuẩn bị ra lệnh thủ hạ tiến công, ngoài khơi bãi cát đột nhiên nổi sóng lớn, đồng thời truyền đến từng tiếng rào rào.
Mọi người ở đây đưa mắt ra ngoài khơi, đều giật mình nhìn ngoài khơi không gió mà nổi sống, mà khi mọi người còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, sau một trận tiếng rào rạt của một vật thoát khỏi mặt nước, mọi người trợn mắt há mồm nhìn một đám người rậm rạp nhân số không kém bên phía mình phủ kín ngoài khơi.
- Có mai phục!
Vô số người kêu to, dù cho ai thấy lại có nhiều người như vậy ẩn nấp dưới đáy biển, đều sẽ hét to lên, hơn nữa đều cho rằng chuyện này là thủ đoạn do đối phương bố trí, cho nên tất cả đều rút đao chỉ thẳng, chuẩn bị làm thế nào cũng phải kéo theo một mạng.
Nhưng mà theo những người ẩn nấp này chậm rãi đi từ trong nước lên bờ cát, người bên trên lập tức trừng to mắt, sau đó như bị người ta chọc cho một đao cùng nhau hét lên: