Khang Tư đi ra không kiêu ngạo cũng không tự ti hỏi:
- Tại hạ chính là Khang Tư! Chẳng hay Nam tước đại nhân có gì phân phó?
Gã kỵ sĩ cau chân mày lại, hiển nhiên không hài lòng với thái độ của Khang Tư, nhưng hắn cũng không phải thuộc loại nhân vật cuồng vọng quá mức, hắn nhìn thấy rõ vẻ mặt bất mãn của đám thủ hạ dưới tay Khang Tư, nếu mình dám cả gan yêu cầu Khang Tư quỳ xuống lĩnh chiếu chỉ, chỉ sợ sẽ bị những người này giết chết ngay tại chỗ.
Tuy rằng không dám cứng rắn yêu cầu lễ tiết, nhưng gã kỵ sĩ vẫn lộ vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Khang Tư một cái, ném ra một cuộn da dê, rất là cao ngạo nói:
- Nam tước đại nhân mệnh lệnh cho ngươi thực hiện nghĩa vụ phái binh tham gia chiến đấu, sử dụng binh đoàn địa phương phải lên đường ngay. Đương nhiên, Nam tước đại nhân đối với mọi người rất khoan hồng độ lượng, đồng ý chuẩn cấp cho các ngươi tiền thưởng và trợ cấp bằng như quân chính quy, đồng thời vẫn còn giữ đãi ngộ của đoàn lính đánh thuê. Cho nên trong vòng bảy ngày phải tới tòa thành Cáp Nhĩ chờ đợi mệnh lệnh, một khi không tới đúng hạn sẽ chiếu theo quân quy xử phạt.
Gã kỵ sĩ nói xong mệnh lệnh liền quay đầu giục ngựa rời đi.
Theo bọn họ nghĩ rằng: tuy nơi dùng chân của đoàn lính đánh thuê mình là được Nam tước Cáp Nhĩ bổ nhiệm, nhưng tuyệt đối không phải là thủ hạ của Nam tước Cáp Nhĩ.
Nam tước Cáp Nhĩ hiện tại không ngờ dám dùng giọng điệu đối đãi như thủ hạ đến hạ đạt mệnh lệnh, thật đúng là hắn không thèm nhìn đoàn lính đánh thuê mình ở trong mắt!
Khang Tư mở ra cuộn da dê, vừa nhìn lướt qua liền thu hồi lại, nội dung bên trong không có gì khác, chỉ là Nam tước đại nhân vừa cưỡng bức vừa dùng lợi dụ bảo đoàn lính đánh thuê mau chóng xuất binh trợ giúp hắn tác chiến.
Nhưng đoàn lính đánh thuê của Khang Tư này không tới trăm người, ở cấp bậc như vậy giữa cuộc chiến của Bá tước lĩnh cùng Nam tước lĩnh có thể làm ra được tác dụng gì chứ?
Phải biết rằng, trên chiến trường tùy tiện liền có thể phái ra hàng vạn binh sĩ một lúc.
- Chủ thượng! Chúng ta phải xuất binh sao?
Giáp Nhất nhìn thấy Khang Tư đang ngẩn người suy nghĩ, mà bộ dáng lính đánh thuê quanh thân lại lộ vẻ mặt lo lắng, hắn không khỏi lớn tiếng dò hỏi.
- Đương nhiên phải xuất binh! Bằng không danh dự đoàn lính đánh thuê chúng ta sẽ tiêu tan.
Mặc dù có một số lính đánh thuê luyến tiếc thiên đại phú quý khi tiêu diệt bang Tuyết Lang, nhưng sau khi bị mấy tên khôn lanh rỉ tai nói thầm vài câu đều gật đầu tán thành.
Bọn họ tuy rằng rất bất mãn Nam tước Cáp Nhĩ dùng giọng điệu ra lệnh bắt mình phục tùng như thủ hạ, cũng phi thường khát vọng hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt bang Tuyết Lang. Tuy nhiên bọn họ cũng hiểu rõ nhiệm vụ tiêu diệt bang Tuyết Lang này, tốt nhất là không nên trêu chọc tới: đó chính là đoàn đạo tặc có thực lực tung hoành lãnh địa Bá tước bao lâu nay đấy.
Về phần cự tuyệt yêu cầu của Nam tước Cáp Nhĩ? Bọn họ không dám nghĩ tới.
Có ba nguyên nhân đánh động mọi người: một là lính đánh thuê phải tiếp nhận nhiệm vụ kiếm tiền; hai là không muốn đắc tội với Nam tước Cáp Nhĩ để đánh mất danh dự lính đánh thuê; ba là muốn lấy cái mạng nhỏ của mình để thử nghiệm một chút, xem Khang Tư có đồng ý thực hiện đãi ngộ của lính đánh thuê hay không.
Khang Tư không có trách cứ hành vi quá đáng của Hạ Lợi, trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh:
- Chuẩn bị vật tư, hướng trong khu tráng đinh chúng ta cai quản tuyên bố lệnh mộ binh xuất chinh, chiêu mộ tráng phu tùy tòng gấp ba lần danh ngạch đoàn lính đánh thuê, đãi ngộ bằng một nửa cấp lính đánh thuê.
Khang Tư tuy rằng không rõ ràng lắm ý nghĩ thực sự của bọn người trước mặt, nhưng cũng nhận định giống như bọn họ hẳn là phải xuất binh. Ngoại trừ không thể vứt bỏ danh dự, hơn nữa đây chính là cơ hội dương danh lá cờ của đoàn lính đánh thuê mình nên cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
- Rõ!
Đám người Giáp Nhất lập tức lĩnh mệnh, công tác cụ thể không cần Khang Tư phân phó, bọn họ tự nhiên sẽ làm thỏa đáng.
Vì thế, ở thời điểm Khang Tư thoải mái ung dung lật xem sách vở, thủ hạ của hắn chạy đầy đường hướng người qua đường hô to tuyên cáo lệnh chiêu mộ của Khang Tư, có người ở ngoài cửa chính triển khai tư thế chuẩn bị chọn lựa tráng phu thích hợp, có tên triệu tập thành viên đoàn lính đánh thuê chuẩn bị xuất chinh. Chỉ trong nháy mắt người đến người đi náo nhiệt ầm ĩ.
Tình hình nhốn nháo ở khu dân đen, trước tiên bị thế lực trấn Thanh Hương biết được.
Đối với chuyện Khang Tư đứng về phe Nam tước Cáp Nhĩ, cũng không có người nào thắc mắc, Khang Tư tới nơi này đóng quân đúng là do Nam tước Cáp Nhĩ bổ nhiệm, thời điểm trọng yếu này nếu ngược lại vứt bỏ Nam tước Cáp Nhĩ qua một bên, thanh danh của Khang Tư khẳng định sẽ lập tức tụt xuống thành kẻ xấu xa ghê tởm, người có chút đầu óc đều sẽ không làm như vậy.
Các thế lực ở trấn Thanh Hương chưa từng chú ý nhiều tới Khang Tư, bọn họ mới vừa phân phối xong địa bàn cho thế lực mới phát này, lại bắt đầu tập trung nghị luận tiếp.
Nam tước Cáp Nhĩ đối kháng với Bá tước Bỉ Khắc, kết cục không ngoài là thắng, bại, hòa: ba loại biến hóa.
Có thế lực đặc biệt kỳ vọng Nam tước Cáp Nhĩ thắng lợi, vội vàng bắt đầu chuẩn bị công tác viện trợ, thậm chí chạy tới bái phỏng Khang Tư đưa ra viện trợ.
Thế lực chờ mong Nam tước Cáp Nhĩ bại, thì bắt đầu suy nghĩ làm thế nào phối hợp hành động với Bá tước Bỉ Khắc.
Chỉ có một số thế lực mang lòng u ám bắt đầu chú ý tới hai bên, trong lòng đầy hy vọng chỉ mong sao hai bên quý tộc này đánh nhau lưỡng bại câu thương.
Không trách các thế lực trấn Thanh Hương nhiệt tình với cuộc chiến giữa hai quý tộc này như thế, ai kêu hai quý tộc này: một bên là lĩnh chủ hợp pháp của trấn Thanh Hương, một bên là lĩnh chủ cấp trên trực tiếp quản hạt khu này, người nào cũng có thể dẫn tới thay đổi lớn cho trấn Thanh Hương đây.
Cứ như vậy, đoàn lính đánh thuê Khang Tư sau khi chiêu mộ dịch phu đến thời hạn, cũng nhận được từ các thế lực khác tài trợ một lượng lớn lương thảo, mấy chục chiếc xe trượt tuyết do tuyết khuyển kéo cùng với mấy chiếc xe ngựa cỡ lớn.
Tuy nhiên áo giáp cùng binh khí thì không có, ai cũng không ngốc trợ giúp miễn phí võ trang hơn ba trăm dịch phu cường tráng cho Khang Tư.
Tuy rằng theo quy củ dựa theo công ước của Tuyết quốc có là thành viên hợp pháp của đoàn lính đánh thuê mới có thể mang theo binh khí tiến vào thành trấn, nhưng hiện tại là chiến tranh, quy củ này coi như vô dụng vì tất cả mọi người chỉ ước gì tất cả tráng đinh đều được võ trang.
Ai mà biết Khang Tư có thể ở bên ngoài nhân cơ hội tăng lên cấp bậc đoàn lính đánh thuê hay không, sau đó mang theo lực lượng vũ trang mở rộng gấp bốn lần trở về? Cho nên vũ khí tuyệt đối nằm trong phạm vi không thể giúp đỡ.
Đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi sau khi tiến hành biên chế đơn giản, một đoàn người cứ như vậy ngang nhiên treo cờ hiệu lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi trên xe trượt tuyết cùng xe ngựa ung dung rời khỏi trấn Thanh Hương, tiến quân tới thành Cáp Nhĩ Nam tước nhận nhiệm vụ.
Bông tuyết vẫn tiếp tục rơi xuống, tuy nhiên bầu trời không còn u ám như trước kia nữa, mơ hồ có tia sáng chiếu rọi, xem ra phỏng chừng thiên tai kéo dài bao ngày nay đã sắp chấm dứt.
Nhìn đến cảnh tượng trước mắt, Khang Tư không khỏi trầm tư suy nghĩ, Tuyết quốc bên này bởi vì nhiều năm sinh hoạt trên mặt tuyết, cho nên dưới thời tiết liên tục tuyết rơi cùng rét lạnh đối với người Tuyết quốc mà nói, thiên tai vừa qua chỉ là thời gian tuyết rơi dài thêm một chút, lương thực có hơi khó khăn một chút, ngoài ra cũng không có vấn đề khó khăn gì lớn.
Sau thời gian trời phạt, ở các địa phương ngoài Tuyết quốc tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng thời tiết lại âm u mưa gió liên miên cả ngày không dứt. Thời tiết như vậy đối với các địa phương dựa vào trồng trọt để sinh tồn mà nói, cũng là những ngày rất gian nan, ít nhất vụ mùa năm nay không cần nghĩ tới chuyện thu hoạch.
Nói cách khác, một cái tai họa mất mùa đói khát sắp đến.
Áp lực thiếu thốn lương thực thật rất lớn! Vì sinh tồn, chỉ sợ các quốc gia đó nếu không xảy ra nội loạn thì đối ngoại cũng phát động chiến tranh để cướp lấy lương thực.
Tin rằng thời điểm tai hoạ trời phạt này biến mất, cũng chính là lúc nổi lên loạn lạc khắp thiên hạ.
Như vậy xem ra khi chiến tranh toàn diện bùng nổ, nếu như Tuyết quốc có thể tránh được nội loạn, gần như vùng đất này sẽ nằm trong thế bất bại, nhưng sử dụng người Tuyết quốc này chỉ sợ không thích hợp với cuộc sống ở đất liền cùng vùng duyên hải ấm áp.
Tuy nhiên nếu xâm nhập đại thảo nguyên vẫn có thể được, ít nhất đại thảo nguyên cũng có hơn phân nửa thời gian nằm trong mùa tuyết rơi.
Cứ như vậy, Khang Tư miên man suy nghĩ suốt chặng đường mãi đến ngoài tòa thành Cáp Nhĩ Nam tước, hắn bừng tĩnh. Nhìn thấy bốn phía tòa thành chi chít lều trại, ít nhất có mấy chục loại cờ hiệu đoàn lính đánh thuê khác nhau, tung bay trên nóc các lều trại đó.
Tính theo số lượng lều trại, nơi này ít nhất bố trí hơn ba nghìn lính đánh thuê, mà con số này thông thường cũng là danh ngạch quân nhân chức nghiệp cực hạn mà Nam tước lĩnh có thể nuôi dưỡng.
Nói như vậy vì không có quý tộc nào lại cho phép nhiều lính đánh thuê như vậy xuất hiện trên lãnh địa của mình.
Lần này sở dĩ xuất hiện ngoại lệ như vậy, lý do rất đơn giản: Nam tước Cáp Nhĩ sắp khai chiến. Mà Bá tước Bỉ Khắc bên kia phỏng chừng còn muốn khoa trương hơn so với nơi này.
Ở thời điểm nhìn thấy nhiều phần tử võ trang như vậy, Khang Tư hoàn toàn không cảm thấy có cái gì cần cảnh giác, thời điểm đánh giặc ở Tuyết quốc sử dụng một lượng lớn đoàn lính đánh thuê như vậy là lệ thường.
Quý tộc không được lòng dân lại càng thích sử dụng lính đánh thuê.
Lính đánh thuê chỉ cần có tiền, thật không quản tới ngươi có là người khi nam hiếp nữ thương thiên hại lý hay không? Hơn nữa lính đánh thuê rất có đạo đức nghề nghiệp, hoàn toàn dựa theo hiệp ước mà làm việc. Làm tốt thì chẳng những tiền thưởng nhiều thậm chí có thể trở thành quý tộc! Bởi vậy tất cả đều trung thành với chủ thuê, mà chủ thuê cũng vì thế nên không cần lo lắng lính đánh thuê sẽ phản bội trước trận chiến.
- Các ngươi là đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi cấp ba?
Một gã trung niên bộ dáng nhân viên văn thư đầu tiên là nhìn lướt qua lá cờ trên đỉnh đầu Khang Tư, sau đó hỏi Khang Tư.
Sau khi gã trung niên nhận được trả lời xác định, lật xem qua tờ văn kiện trong tay, gật gật đầu chỉ vào một người hầu bên cạnh nói:
- Không có muộn! Các ngươi đi theo người này, hắn sẽ chỉ định doanh địa cho các ngươi và dẫn các ngươi đi lĩnh lương thực. Nhớ kỹ các thứ lều trại linh tinh tự mình phụ trách, hơn nữa tòa thành chỉ phụ trách lương thực cho thành viên nằm trong danh ngạch của quý đoàn.
Không ai phản đối chuyện này, đều ngoan ngoãn đi theo gã người hầu rời đi.
Gã người hầu dẫn mọi người đi vào một khu đất trống kế bên tòa thành. Khang Tư ra lệnh một tiếng, đám dịch phu lập tức bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời.
Trừ một số lính đánh thuê đi theo gã người hầu lĩnh lương thực, đám lính đánh thuê còn lại đều do các đội trưởng dẫn dắt, tập trung cùng một chỗ nghỉ ngơi.
Đoàn lính đánh thuê Khang Tư này tiến vào khu đóng quân, các đoàn lính đánh thuê chung quanh chỉ là mắt nhắm mắt mở liếc nhìn một cái rồi thôi. Các đoàn lính đánh thuê chủ yếu lấy tác chiến thay quý tộc mà sống, đoàn lính đánh thuê cấp bốn cấp năm thật sự là rất thường gặp.
Nhưng khi nhìn đến đám mới tới này đột nhiên phân ra mấy trăm người bắt đầu bận rộn hạ trại, trăm người còn lại chỉnh tề tụ tập cùng một chỗ sửa sang lại binh khí của mình, hoàn toàn dững dưng chỉ khoanh tay đứng nhìn đám đồng bạn đang bận rộn, cả đám không khỏi đều rất sửng sốt.
Đoàn lính đánh thuê đương nhiên cũng có đám quyền quý không cần phải làm gì, nhưng đây đều là một số ít vài đoàn trưởng, đội trưởng, căn bản không có khả năng có nhiều quyền quý như vậy.
Chờ đến lúc bọn hắn quan sát cẩn thận, phát hiện chỉ có những tên khoanh tay đứng nhìn mới có đeo huy hiệu lính đánh thuê, tất cả đều thật hít một ngụm hơi lạnh.
Đoàn lính đánh thuê này không ngờ lại thuê gấp mấy lần nhân số danh ngạch lính đánh thuê để làm tạp dịch?
Khi nhìn đến đám tạp dịch này đã bố trí xong doanh trại, không đợi lương thực của tòa thành chuyển đến, tự lấy ra lương thực nồi củi lửa đủ loại chuẩn bị nấu nướng ngay trên mặt tuyết. Sau đó từng thứ từng thứ một mang đến cho đám lính đánh thuê hưởng dụng, tất cả mọi người đều cực kỳ hâm mộ đến cắn răng.
Nhìn đến cảnh này, lính đánh thuê bình thường đều không nghĩ tới gì khác, chỉ là hâm mộ đố kỵ đến hai mắt đỏ bừng, mà các nhân vật đoàn trưởng lính đánh thuê khác, thì lập tức mang theo người thân tín của mình đi tới bái phỏng Khang Tư.
Khang Tư đương nhiên sẽ không từ chối người ở xa tới, lập tức cùng bọn họ chuyện trò thân mật.
Các đoàn trưởng lính đánh thuê tuy rằng cảm thấy cái tên Khang Tư thực xa lạ, nhưng khi biết đoàn lính đánh thuê này mới thành lập không tới mấy tháng đã được Nam tước Cáp Nhĩ ủy nhiệm đóng quân ở trấn Thanh Hương, tất cả đều cùng một lúc có cảm giác chợt hiểu ra. Khó trách một đoàn lính đánh thuê cấp ba nho nhỏ như thế, lại dám chiêu mộ mấy trăm tên tạp dịch theo đội xuất chinh.
Khang Tư cũng từ trong miệng bọn họ biết rằng: hiện tại bao gồm chính mình ở bên trong, đã có mười hai đoàn lính đánh thuê tụ tập ở nơi này, nhân số vượt hơn năm nghìn người, phỏng chừng sau mấy ngày nữa còn có người tấp nập tới.
Bởi vì này lần Nam tước Cáp Nhĩ xuất cả vốn ra: tiền đặt cọc mỗi đoàn lính đánh thuê tới một ngàn kim tệ, lấy đội trăm người quân địch làm mức thưởng khởi điểm, đánh tan một đội phần thưởng một trăm kim tệ, công phá một tòa thành dựa theo tòa thành lớn nhỏ phần thưởng là một vạn tới năm vạn kim tệ!
Nghe đến tiền thưởng như thế, chính Khang Tư cũng suýt chút nữa táp phải lưỡi, càng đừng nói lính đánh thuê khác, khó trách trong khoảng thời gian ngắn đã tụ tập nhiều đoàn lính đánh thuê như vậy.
Khang Tư tò mò hỏi:
- Vậy Bá tước Bỉ Khắc bên kia thì đưa ra mức thưởng thế nào?
Một gã đoàn trưởng lính đánh thuê cười lớn nói:
- Ha ha! Mọi người đều biết thành Bỉ Khắc là mỏ vàng của Bá tước Bỉ Khắc, đáng tiếc mỏ vàng này chẳng những không nằm trong tay khống chế của Bá tước Bỉ Khắc, hơn nữa Nam tước Cáp Nhĩ còn cố sức dòm ngó mỏ vàng này, bằng không một Nam tước dựa vào cái gì tạo phản với Bá tước chứ?
- Bá tước Bỉ Khắc bên kia tiền thưởng chỉ có giết một người một quả kim tệ, tuy nhiên mức thưởng một tòa thành chính là năm vạn kim tệ, chỉ có điều Nam tước Cáp Nhĩ chỉ có một tòa thành, so với mấy chục tòa thành dưới quyền quản hạt của Bá tước Bỉ Khắc, tổng tiền thưởng ít thật đáng thương vậy.
- Vậy chẳng phải là nói, tất cả đoàn lính đánh thuê ở Bá tước lĩnh Bỉ Khắc, đều bị Nam tước Cáp Nhĩ chiêu mộ hết rồi sao?
Khang Tư nhíu mày hỏi.
Người đoàn trưởng lính đánh thuê khác xen vào nói:
- Đâu có khả năng thế! Bá tước Bỉ Khắc dù sao cũng là một Bá tước! Tuy rằng cấp không tới mấy kim tệ, nhưng lại có thể cấp tước vị. Lần này Bá tước Bỉ Khắc trực tiếp tung ra tước vị treo giải thưởng gồm một cái Nam tước lĩnh, sáu cái Huân tước lĩnh, sáu cái Kỵ sĩ lĩnh. Theo ta biết ít nhất có mấy đoàn lính đánh thuê cấp sáu động tâm, cho nên đến lúc đó chỉ sợ đánh tới tan tành mây khói chính là các đoàn lính đánh thuê chúng ta đây.
Một đoàn trưởng lính đánh thuê nói ra nghi vấn Khang Tư còn chưa kịp hỏi:
- Đúng vậy! Nếu không phải những người chúng ta đều tự mình hiểu lấy, hiểu rằng tước vị này không phải đoàn lính đánh thuê cấp bậc cỡ chúng ta có thể tranh đoạt, sợ là chúng ta cũng sẽ đi tiếp nhận chiêu mộ của Bá tước Bỉ Khắc rồi.
Chuyện kế tiếp, chỉ là nói chuyện phiếm một chút chuyện riêng của các đoàn lính đánh thuê. Ngay lúc trời chiều, thời điểm các đoàn lính đánh thuê đều bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, lại có ba đoàn lính đánh thuê tiến vào nơi dùng chân, có một đoàn lính đánh thuê giống như Khang Tư, chỉ có một trăm người tới, còn hai đoàn lính đánh thuê kia đều có ba trăm người tới.
Ngay lúc mọi người đang định tiếp đón ba đồng nghiệp mới tới, Nam tước Cáp Nhĩ phái người tiến đến thông báo tất cả đoàn trưởng lính đánh thuê đi vào tòa thành dùng bữa tối, đồng thời có thể mang theo một gã thân tín hộ tống.
Vốn nghe phần đầu câu nói mọi người còn không nghĩ gì, nhưng khi nghe có thể mang theo thân tín, tất cả đoàn trưởng lính đánh thuê đều biến sắc, trở nên ngưng trọng cả lên.
Bọn họ biết rất rõ ràng, có thể mang theo thân tín tham gia tiệc tối quý tộc mời thế này, chính là dấu hiệu chứng tỏ sau khi ăn xong sẽ bàn bạc nhiệm vụ tác chiến.
Đoàn người tiến vào tòa thành, sau khi giao binh khí cho thị vệ, tiến vào chỗ đại sảnh Khang Tư nhận ủy thác lúc trước. Giờ phút này trong đại sảnh không trống rỗng giống như lần trước, mà bày một cái bàn lớn dài mười mấy thước rộng hai thước, trên bàn đã bày đầy thức ăn, gà nướng vịt quay thịt nướng rượu mạch đủ loại.
Nhìn đến các thức ăn đó, các đoàn trưởng lính đánh thuê và thân tín đều nuốt nước miếng. Bọn họ tuy rằng là người có quyền thế nhất trong đoàn lính đánh thuê, nhưng cũng không thể xa xỉ đến hưởng thụ mỹ thực như vậy, cho nên ở thời điểm những chiếc ghế được tạp dịch kéo ra, bọn họ lập tức ngồi lên.
Tuy nhiên các đoàn trưởng lính đánh thuê ít nhất biết quy củ: chủ nhân chưa tới, không thể ăn trước, bằng không thật đúng là khiến đám tạp dịch này khinh bỉ đến tận cùng.
Các đoàn trưởng lính đánh thuê cũng không có hành hạ bao tử thời gian bao lâu, Nam tước Cáp Nhĩ mang theo vài kẻ thủ hạ thân tín đồng thời cũng là thân phận Huân tước cùng Kỵ sĩ đi đến. Gã Áo Đặc Hàn cũng ở trong số đó.
Sau một hồi khách sáo, song phương ngồi xuống lập tức ăn uống thả cửa.
Nhìn đến Nam tước Cáp Nhĩ cũng là một bộ dáng háu ăn như quỷ đói đầu thai, Khang Tư không khỏi có điểm hoài nghi văn hóa ẩm thực của giới quý tộc Tuyết quốc trước mặt, có phải vẫn còn duy trì như thời đại chư hầu cát cứ ở Liên minh Duy Nhĩ Đặc hay không.
Sau một phen thịt vụn văng tứ tung, bọt rượu bay khắp nơi, đám tạp dịch dọn sạch các tàn dư tửu hậu. Lúc này Nam tước Cáp Nhĩ mới lau sơ miệng tằng hắng một tiếng, nhóm đoàn trưởng lính đánh thuê vốn uống rượu mặt mày đỏ bừng, lập tức đều ngậm miệng lẳng lặng đợi phân phó nhiệm vụ chiến tranh sắp tới.
Nam tước Cáp Nhĩ nhìn lướt qua mọi người một vòng sau đó mới cười nói:
- Dưới tình huống vì cảm kích đoàn lính đánh thuê các vị trợ giúp bản tước, bản tước quyết định duy trì mức thưởng không thay đổi, đồng thời học theo một chút mức thưởng của Bá tước Bỉ Khắc, tiến cao hơn một bước so với Bỉ Khắc Bá tước.
Nghe nói như thế lổ tai mọi người đều dựng thẳng lên, Nam tước Cáp Nhĩ không ngờ cũng cấp ra tước vị ban thưởng sao? Nhưng lại không sửa đổi mức thưởng cũ?
Điều này chẳng phải là nói vừa có thể kiếm tiền vừa có thể kiếm được tước vị đây! Mình thực rất sáng suốt, đã sớm tiếp nhận chiêu mộ của Nam tước Cáp Nhĩ, có thể tốt hơn nhiều so với các đoàn lính đánh thuê lớn được Bá tước Bỉ Khắc chiêu mộ.
Nhìn đến những cặp mắt sáng rực của mọi người nhìn mình chờ đợi, Nam tước Cáp Nhĩ rất dõng dạc nói:
- Bản tước chuẩn bị xuất ra tước vị làm phần thưởng gồm ba cái Nam tước lĩnh, mười hai cái Huân tước lĩnh, mười hai cái Kỵ sĩ lĩnh! Chỉ cần bất kỳ thủ lãnh tổ chức nào hoàn thành công hãm thành Bỉ Khắc, bắt sống Bá tước Bỉ Khắc, tiêu diệt kỵ sĩ đoàn Bỉ Khắc ba cái nhiệm vụ này, đều nhận được ban thưởng cho tước vị Nam tước lĩnh!
Vốn nghe đến ban thưởng ba tước vị Nam tước, tất cả đều sáng rỡ hai mắt, nhưng khi nghe đến điều kiện để nhận được phần thưởng ban cho, tất cả ngược lại đều hít một hơi khí lạnh.
Ba nhiệm vụ này cũng không phải những đoàn lính đánh thuê mình ngay cả một ngàn quân cũng không tới có thể làm được, xem ra vẫn là tự mình hiểu lấy, không cần vọng tưởng tới ba cái tước vị Nam tước này nữa.
Mà Khang Tư cũng không đặt chú ý vào mặt này. Hắn chú ý tới lời Cáp Nhĩ Nam tước nói “Bất kỳ tổ chức nào”, từ lời này có thể hiểu rằng: không chỉ riêng là đoàn lính đánh thuê, dù là thương đoàn võ trang thậm chí đoàn cường đạo, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ liền được ban thưởng. Xem ra Nam tước Cáp Nhĩ định bụng thu mua toàn bộ võ trang không chính thức của Bá tước lĩnh Bỉ Khắc lại đây.
- Nam tước đại nhân! Tại hạ mạo muội hỏi một chút, không biết phải làm sao mới có thể được ban thưởng tước vị Huân tước cùng Kỵ sĩ vậy?
Một đoàn trưởng lính đánh thuê không kìm được đứng lên thi lễ hỏi.
Lời này vừa thốt ra, đám đoàn trưởng lính đánh thuê đã dồn chủ ý vào mục tiêu này lập tức đều sôi nổi phụ họa theo.
Nam tước Cáp Nhĩ cười nói:
- Rất đơn giản! Huân tước thì chỉ cần công phá một tòa thành dưới trướng Bá tước Bỉ Khắc là được, mà Kỵ sĩ thì tiêu diệt một đội ngàn người dưới trướng Bá tước Bỉ Khắc là được. Đương nhiên, tiền thưởng cũng giống như lúc trước không thay đổi.
- Nam tước đại nhân! Vậy, nếu chúng ta công phá hai tòa thành hoặc là tiêu diệt hai đội ngàn người...
Một gã đoàn trưởng lính đánh thuê nói còn chưa nói dứt lời, Cáp Nhĩ Nam tước liền cười lớn nói:
- Cái này còn cần phải nói sao? Đương nhiên là thưởng cho các ngươi hai cái tước vị! Bản tước thật rất công chính, ngươi lập được bao nhiêu công huân tước vị, ta liền ban thưởng bấy nhiêu tước vị cho ngươi!
Mọi người tại đây toàn bộ đều ồ lên, một đoàn lính đánh thuê không ngờ lại có thể có được hơn hai cái tước vị?
Nếu chính mình kiếm được ba tước vị Kỵ sĩ, lãnh được một khối lãnh địa, làm một tên Nam tước nho nhỏ cũng là có thể! Các lính đánh thuê toàn trường đầy hưng phấn, ngoại trừ Khang Tư và Giáp Nhất, hoàn toàn không có người nào chú ý tới trên mặt các Kỵ sĩ Huân tước phía sau Nam tước Cáp Nhĩ chợt lóe lên vẻ cười chế giễu.
Nhìn thấy cảnh đó, Khang Tư cũng không khỏi mắc cười.
Tòa thành dù có nhỏ, đội ngàn người dù có yếu đến mấy đi nữa, cũng không phải những đoàn lính đánh thuê này có thể một mình công phá và tiêu diệt được. Có thể nói nếu không phải quá may mắn, phỏng chừng những đoàn lính đánh thuê mình đây không có mấy đoàn có thể nhận được tước vị.
Tin rằng Nam tước Cáp Nhĩ có thể bỏ ra mức thưởng nhiều tước vị như vậy, hẳn là cấp cho như lời hắn nói: “bất kỳ tổ chức nào”, mặt nội tình này đúng thật là ngổn ngang trăm mối.
Tuy nhiên Khang Tư không thèm để ý tới chuyện này, dù sao đoàn lính đánh thuê mình cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời còn phải bảo đảm an toàn cho chính mình, còn phải từ hai cơ sở thượng tầng này tuyên dương lá cờ Bạch Mạn Mân Côi ra ngoài.
Bởi vậy đối với ích lợi của đám quý tộc, cùng lính đánh thuê đó Khang Tư hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, cho nên hắn không hề quan tâm tới vì sao bọn họ sử dụng những tước vị đó bày ra âm mưu quỷ kế đùa bỡn.
Nam tước Cáp Nhĩ đứng dậy nói:
- Tốt lắm! Mức thưởng đã nói xong, kế tiếp chính là bố trí nhiệm vụ xuất chinh ngày mai: Bốn đoàn lính đánh thuê Lợi Á An các ngươi, ta giao kế hoạch nhiệm vụ cho các ngươi là tấn công Khải An. Theo tin tình báo, Khải An có ba tòa thành nhỏ bố trí theo hình tháp, quân địch còn có ước chừng hai đội ngàn người, nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn thừa sức, thì cứ tiếp tục tấn công tới phía trước, thẳng đến thành Bỉ Khắc mới thôi.
Bốn đoàn lính đánh thuê Lợi Á An được chỉ định, nghe đến nhiệm vụ như thế không khỏi đều lộ thần sắc vui mừng đứng dậy thi lễ lĩnh mệnh, người bên cạnh đều lộ vẻ mặt đố kỵ nhìn bọn họ.
Người quen thuộc với Bá tước lĩnh Bỉ Khắc đều biết rõ: bốn đoàn lính đánh thuê Lợi Á An này trên suốt lộ tuyến toàn bộ đều là thành nhỏ, hơn nữa cũng không có nhiều binh sĩ. Bốn đoàn lính đánh thuê tổng cộng tới hơn ba ngàn người, khẳng định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cứ như vậy tước vị chắc chắn nắm trong tay rồi.
Nam tước Cáp Nhĩ tiếp theo lại bố trí vài cái nhiệm vụ, ở đây trừ quân đội của Nam tước và đoàn lính đánh thuê Khang Tư, các đoàn lính đánh thuê khác đều được phân nhiệm vụ.
Giờ khắc này biết rõ rồi, các đoàn lính đánh thuê mới kinh ngạc phát hiện: những người mình tiếp nhận nhiệm vụ coi như đều rất thoải mái, mục tiêu cần tấn công đều là một số thành trì nhỏ, quân địch cũng chỉ có ngàn người.
Nam tước Cáp Nhĩ mãi đến lúc này, mới quay sang đoàn lính đánh thuê Khang Tư từ đầu tới giờ lẳng lặng chờ lệnh, cuối cùng vẫn chưa nhận được nhiệm vụ nào, nói:
- Đoàn trưởng Khang Tư đoàn Bạch Mạn Mân Côi! Bởi vì quý đoàn cùng bản tước có hiệp nghị ủy thác nơi dừng chân, cho nên lần này sẽ làm phiền quý đoàn cùng hành động chung với quân đội của bản tước.
Các đoàn lính đánh thuê khác nghe vậy không khỏi dâng lên tâm tình đố kỵ.
Bởi vì, điều này chẳng khác nào sử dụng đoàn lính đánh thuê Khang Tư như quân đội của Nam tước, tất cả đãi ngộ tiếp tế tiếp viện đều cùng cấp như quân đội của Nam tước. Nói cách khác một phần công lao sẽ được tăng lên thành mười phần!
Khang Tư gật gật đầu không nói gì, lẳng lặng chờ đợi câu nói kế tiếp của Nam tước Cáp Nhĩ.
- Lần này quý đoàn đảm nhiệm tiên phong cánh hữu của bản quân, nhiệm vụ là cảnh giới, chỉ cần trước khi quý đoàn tiếp chiến cùng quân địch thì báo cho bản trận cánh hữu của bản quân biết tình hình thì coi như hoàn thành nhiệm vụ. Về phần công huân có thể được tính giống như các đoàn lính đánh thuê khác. Thế nào, có ý kiến gì không?
Dựa theo quy tắc, quân đội của Nam tước Cáp Nhĩ chính là đi theo lộ trình gian nan nhất, trên đường phải đối mặt không phải là thành trì lớn thì là tòa thành trung, quân địch cũng tới hơn mấy ngàn người trở lên. Nói cách khác Khang Tư thân là quân tiên phong cánh hữu, cũng giống nhau phải chịu đựng áp lực rất lớn.
Việc phân phối này đương nhiên các đoàn lính đánh thuê khác trầm trồ khen ngợi, tuy nhiên ngược lại Khang Tư cũng xem như không có gì quan trọng, dù sao ăn cơm của người ta thì phải làm việc cho người ta. Lính đánh thuê chính là phải bán mạng, chỉ cần không phải cố ý hãm hại là được rồi.
- Cảm tạ đại nhân coi trọng bản đoàn! Nhưng không biết tiếp tế tiếp viện cùng chiến lợi phẩm tính toán như thế nào?
Tuy rằng Nam tước Cáp Nhĩ ra mệnh lệnh chung chung trên đãi ngộ cũng tốt không còn gì bằng, nhưng cũng vì thế, mới phải hỏi ở trước mặt nhiều người như vậy cho rõ ràng.
Đây chính là liên quan đến vấn đề lợi ích của thủ hạ dưới tay mình, Khang Tư đối với người trong nhà từ trước đến giờ vẫn luôn chiếu cố như vậy.
- Dựa theo đãi ngộ của bản quân để tính toán.
Nam tước Cáp Nhĩ nghe xong đứng lên ung dung nói một câu, lại nói rõ đoàn lính đánh thuê Khang Tư có đủ tiếp tế tiếp viện giống như quân chính quy.
Đặc biệt quan trọng là... chiến lợi phẩm đạt được, đó là điểm khác nhau lớn nhất giữa lính đánh thuê và quân đội. Lính đánh thuê là được người ta thuê tới tác chiến, chiến lợi phẩm lấy được tất cả đều thuộc về chủ thuê, còn quân đội thì có quyền chia nhau chiến lợi phẩm với quân chủ.
Nói trắng ra thì lính đánh thuê giống như là con nhà người khác đến giúp việc trong nhà, khi làm việc thì ăn uống bao nhiêu cũng được, nhưng lấy thứ gì đó trong nhà lại không được.
Còn quân đội lại là con cái trong nhà mình, muốn lấy cái gì cũng được, không cần hỏi đến.
Dưới ánh mắt đố kỵ của các vị trưởng đoàn lính đánh thuê, Khang Tư tiếp nhận nhiệm vụ, tiếp theo bồi tiếp các cấp trưởng quan của quân đội bản quân Nam tước.
Khiến Khang Tư có điểm không ngờ chính là: Kỵ sĩ Áo Đặc Hàn, cũng chính là đại thiếu gia của thương đội Bỉ Tuyết, trở thành quan chỉ huy của hữu quân quân đội Nam tước, trở thành người chỉ huy trực tiếp của Khang Tư.
Thông báo nhiệm vụ xong, các Kỵ sĩ cùng các đoàn trưởng lính đánh thuê khách sáo với nhau vài câu, sau đó mọi người liền rời khỏi tòa thành, trở về chuẩn bị các việc cần thiết trước khi xuất chinh.
Sáng sớm hôm sau, trong tòa thành truyền ra tiếng kèn hiệu, quân đội của Nam tước trong thành nội bắt đầu ra ngoài thành tập kết.
Đoàn lính đánh thuê ngoài thành thì đoàn trưởng đã sớm thôi thúc, sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, hiện đang vận chuyển vật tư chiến đấu tòa thành cung cấp.
Nam tước Cáp Nhĩ ở trên ban công tường thành, hướng về phía lính đánh thuê và binh sĩ bản quân, thật dối trá biểu lộ tình cảnh chính mình bị Bá tước Bỉ Khắc ức hiếp đã không thể nhịn được nữa, cuối cùng phải vì chính nghĩa dẫn dắt bắt đầu hành động hạ bệ Bá tước Bỉ Khắc xuống.
Bọn binh sĩ rất kích động phụ họa lời nói của Nam tước Cáp Nhĩ, trong khi đó đám lính đánh thuê thì ngáp dài ngáp vắn gào to mấy tiếng hữu khí vô lực. Cuối cùng Nam tước Cáp Nhĩ ra lệnh một tiếng, quân đội xuất phát.
Sau khi lực lượng vũ trang đều sôi nổi rời đi, Nam tước Cáp Nhĩ nhân vật chính lập tức triệu tập tá điền cường tráng tiến vào tòa thành. Có thể nói, hiện tại chỉ chờ xem tòa thành của Nam tước và Bá tước ai bị công phá trước.