Cô Độc Chiến Thần 1

Chương 173: Sinh tử chưa biết

Trước Sau

break
Khang Tư quét mắt một vòng nhìn mọi người, chào trả lễ, sau đó mỉm cười đi tới hướng hàng ngũ các quan.

Liễu Thanh Dương tiến lên một bước định giới thiệu cho Khang Tư, mà đám người Tá Phu thì hơi khom mình cúi đầu, chuẩn bị gặp mặt kẻ thắng lợi, nhưng vào lúc này dị biến nổi lên.

Một Hắc y nhân che mặt đột nhiên hiện ra tại trước mặt Khang Tư, đồng thời rất nhanh rút ra binh khí đâm về phía Khang Tư.

Bởi vì quá mức đột ngột, Khang Tư thậm chí hoàn toàn không có đoán trước thích khách bất ngờ xuất hiện, hắn rất sửng sốt. Nhìn thấy lưỡi dao sắc bén lóe hàn quang sắp đâm trúng bụng mình, Khang Tư theo bản năng vặn mình lách qua một bên, tuy nhiên bởi vì quá mức nhanh chóng, không thể hoàn toàn tránh thoát, lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào hông Khang Tư.

Chuyện xảy ra gần như chỉ trong nháy mắt.

Mọi người chỉ nhìn thấy từ trống không đột nhiên xuất hiện một người áo đen, rồi một đao liền đâm xuyên qua mình Khang Tư, tiếng kinh hô vừa mới lên tới yết hầu liền ngừng lại, tất cả mọi người chỉ ngây ngốc đứng nhìn từ sau lưng Khang Tư đột nhiên ló ra lưỡi dao sắc bén đẫm máu.

- Chủ thượng!

Tương Văn ném cái ô xuống, rút binh khí công kích tên thích khách. Cùng lúc đó, mười mấy Hắc y nhân che mặt cũng như nhau đồng thời đột nhiên từ khoảng không hiện ra tấn công tên thích khách.

Tên thích khách hoàn toàn không thèm để ý tới những người này, cổ tay hắn xoay chuyển, xem ý đồ của hắn hẳn là xoay ngang chuôi đao để cắt thân mình Khang Tư thành hai nửa.

Tuy nhiên Khang Tư cũng không phải dễ đối phó, trong khoảnh khắc lưỡi đao đâm vào hông, ngay lập tức hắn vừa rút đao ra vừa tung chân đá tên thích khách một cước. Một cước này chẳng những đá tên thích khách bay tung ra xa, cũng kéo theo lưỡi dao sắc bén kia ra khỏi thân thể của mình.

Ngay lúc đó Khang Tư cũng đã rút đao khỏi vỏ đuổi theo chém vào tên thích khách bị một đá còn đang bay lơ lửng.

Ánh mắt mọi người cũng chưa chuyển lại đây, sự tình liền đã xảy ra biến hóa. Vốn trong lòng mọi người nhìn thấy Khang Tư bị đâm mà hoảng sợ, nhưng khi thấy Khang Tư đuổi theo thích khách chém giết, mọi người đều hô to một tiếng tiến lên tham gia, kẻ có binh khí rút binh khí, người không có binh khí thì chộp lấy cây gỗ chân ghế các loại, bao vây tấn công tên thích khách.

Nếu Khang Tư bị đâm ngã xuống đất, phản ứng của đám bộ hạ Khang Tư thì không rõ ràng lắm, nhưng đám sĩ quan hạm đội đế quốc đó khẳng định sẽ đứng ở một bên khoanh tay nhìn.

Nhưng hiện tại Khang Tư vẫn mạnh như rồng như hổ, vậy trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để mua nhân tình để khoe thành tích, sao lại không ào lên khoe tài bán chút nhân tình một phen chứ? Cho nên cả đám sĩ quan đầu hàng, bao gồm cả bốn gã hạm đội trưởng Tá Phu trong đó, đều xăn tay áo nhảy vào cuộc.

Bọn họ tuy rằng địa vị cao không cần khoe thành tích như vậy, nhưng ai dám cam đoan Khang Tư sẽ không hoài nghi tên thích khách này có liên quan với bọn họ? Giờ phút này đúng là cơ hội để đánh tan hiềm nghi, không thấy bộ dáng của Sâm Đặc mập mạp làm ra vẻ không muốn sống xông lên rồi sao?

Mưa vẫn rơi nặng hạt, quần áo đã sớm ướt đẫm, gió lạnh thổi qua khiến toàn thân bọn họ đều rét lạnh run rẩy không thôi, tuy nhiên cũng không có người nào để ý tới.

Tất cả mọi người đều nhào tới thành một đoàn lớn tiếng gào thét, mỗi người làm như đều hận không thể lập tức xông lên vây quanh chém chết tên thích khách.

Thế nhưng dưới đao quang kiếm ảnh mãnh liệt của tên thích khách khiến bọn họ theo bản năng lui về phía sau. Trận chiến sinh tử tại tràng quả thực quá mức kích liệt.

Mọi người vây quanh ở bốn phía rất khiếp sợ nhìn Khang Tư cùng tên thích khách đánh nhau chết sống, bọn họ hiển nhiên không thể tưởng được bản thân Khang Tư lại có vũ lực dũng mãnh đến thế.

Càng khiến bọn họ giật mình kinh sợ chính là tên thích khách kia.

Theo lý theo thói quen của thích khách đánh một kích không trúng lập tức bỏ chạy xa ngàn dậm mới đúng, nhưng tên thích khách này chẳng những cùng Khang Tư đánh đến trời long đất lở, bị Khang Tư tấn công tối tăm mày mặt không ngờ còn có thể thừa dịp phản kích lại mấy chiêu, quả thực khiến người ta nghĩ rằng tên thích khách này là xuất thân con nhà thượng võ đỉnh cao đây, bằng không đâu có thích khách nào bị người ta ào tới bao vây còn có thể chuyên tâm đánh nhau chết sống như vậy?

Khang Tư tránh thoát một chiêu chém tới của tên thích khách, thuận thế vớt một đao chặt đứt cánh tay của hắn, mà đám mật vệ vô cùng phẫn nộ đang cảnh giới ở bên cạnh lập tức cùng ùa tới vung đao chém tên thích khách thành mãnh vụn, thấy một màn như vậy, các sĩ quan xung quanh lập tức hoan hô ầm lên.

Tương Văn mặc kệ không thèm nhìn tên thích khách, vội phóng tới xem xét vết thương trên hông Khang Tư, Khang Tư ném đao xuống, thở nhẹ thoải mái cười nói:

- Không có việc gì, lưỡi dao không có độc.

Mà Tương Văn thì mặc kệ có độc không có độc, lập tức lấy ra một cái lọ, quệt ra một chút cao sền sệt đen tuyền bôi lên miệng vết thương của Khang Tư, sau đó xé ống tay áo băng bó lại thật gọn gàn.

Trận chiến đấu từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt cũng chỉ mấy phút thời gian, lúc này đám kỵ binh đã kịp phản ứng vội vàng vây quanh cách ly đám sĩ quan đầu hàng, bộ dáng mỗi tên như hổ rình mồi.

Nhóm sĩ quan đầu hàng vì không muốn bị hiểu lầm, cuống quít vứt bỏ các thứ vũ khí trong tay, tụ tập cùng một chỗ.

Tá Phu nhíu mày nói khẽ với Ái Đức Đặc bên cạnh:

- Nhìn thấy không, bị thích khách đâm trúng mà còn ác chiến một hồi, chẳng những hắn không có lộ vẻ phẫn nộ hay mệt nhọc, ngược lại trông vẻ mặt của hắn dường như được hưởng thụ!

Ái Đức Đặc nghe nói không khỏi quan sát kỹ lại, vừa nhìn thấy khiến hắn toát mồ hôi lạnh đầy mình: Khang Tư kia dường như trải qua một hồi hoạt động trông thực thoải mái, thần thái đầy vẻ thỏa mãn, không ngờ hắn lấy chiến đấu như vậy để hưởng thụ? Thật sự là khiến người ta khiếp sợ.

Khang Tư nhìn thấy Tương Văn băng bó xong, liền hướng về phía đám sĩ quan đầu hàng gật gật đầu cười, khi hắn đang chuẩn bị cất tiếng nói cái gì, toàn cảnh đột nhiên yên tĩnh một cách lạ thường.

Nhìn ánh mắt của mọi người, Khang Tư cùng Tương Văn đều biết sự tình lại biến chuyển, hai người lập tức nhảy tới phía trước xoay người rút đao nhìn lại, vừa trông thấy cảnh tượng phía trước lập tức hai người đều trợn tròn mắt.

Chỉ thấy tên thích khách bị phân thây kia, chân tay của hắn không ngờ rất nhanh kết hợp lại, chỉ trong nháy mắt một tên thích khách hoàn hảo không khác gì lúc trước lại hiện ra tại trước mặt mọi người!

Nhìn đến tròng mắt đỏ bừng của tên thích khách, Tương Văn kinh sợ kêu lên:

- Ác ma mật vệ!

Tương Văn hết sức khiếp sợ, hắn không nghĩ tới mấy ngày hôm trước tin tức mới truyền đến, ác ma mật vệ đối tượng để Khang Tư luyện tập bị cứu đi rồi, hôm nay ác ma mật vệ này liền chạy tới ám sát. Kẻ ác độc phía sau ác ma này căm hận chủ thượng nhà mình tới mức như vậy sao?

Những người khác còn không biết sao lại thế này, nhưng đám mật vệ thì biết rõ sự tồn tại của ác ma mật vệ, bọn họ thực ra đều đã từng cùng luyện tập mật thuật qua ác ma này. Chỉ có điều hiện giờ ác ma mật vệ này bị thương cũng lại chảy ra máu đỏ tươi giống y như nhân loại, bằng không cũng không cầm cự mãi đến giờ phút này bọn họ mới biết được đây là ác ma mật vệ.

Tuy nhiên lần trước ác ma mật vệ kia không đổ máu, lần này lại đổ máu, hẳn không phải là cùng một tên, nhưng nếu vậy có hai ác ma mật vệ tồn tại sao? Điều này không có khả năng?

Ở thời điểm mật vệ cẩn thận vây quanh tên ác ma mật vệ, trong mắt ác ma mật vệ này chợt lóe lên tia sáng đỏ, tiếp theo đột nhiên vang lên một thanh âm giống như hai tảng đá cọ xát vào nhau phát ra tiếng:

- Không thể hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, thi hành nhiệm vụ thứ hai.

Trong lúc mọi người còn đang giật mình bất ngờ vì ác ma lại có thể phát ra tiếng nói, tên ác ma mật vệ đột nhiên ẩn thân, đám mật vệ bên cạnh định ẩn thân theo đã không kịp, chỉ có thể điên cuồng vũ động binh khí chuẩn bị chặn lại, đáng tiếc cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì khi ác ma mật vệ xuất hiện lại lần nữa, hắn đã ở giữa đám sĩ quan đầu hàng. Đám hàng quan còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ác ma mật vệ đã vung lên lưỡi đao bén ngót chém giết người chung quanh hắn.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, phần chân tay bị chém dứt văng bắn khắp nơi, máu tươi lập tức nhiễm đỏ một khoảnh đất.

- Tản ra! Bao vây!

Khang Tư vừa gầm lên, vừa cử đao đánh về phía ác ma mật vệ.

- Chủ thượng!

Tương Văn hô to một tiếng, cuống quít đuổi sát theo sau.

Đám kỵ binh vây quanh hàng quan lập tức tản rộng ra để hàng quan dễ dàng né tránh. Tuy nhiên vòng vây bao quanh, chẳng những không tan rã ngược lại càng thêm nghiêm mật, đồng thời tiếng kèn triệu tập viện quân cũng được thổi lên.

Trong vòng vây các sĩ quan quân đội Khang Tư đã sớm kết hợp với mật vệ cùng truy đuổi tên ác ma mật vệ.

Chỉ thấy tên ác ma mật vệ căn bản không dừng lại ở một chỗ, vừa chém giết vừa chạy tứ tung. Hơn nữa mỗi khi đối phương có thể ngăn chặn hắn một kích, ngay sau đó hắn lập tức đổi mục tiêu mới, hoàn toàn không làm sao đuổi theo kịp.

Người có con mắt sáng suốt vừa thấy chiêu số của ác ma mật vệ, thêm một câu hắn vừa rồi tự nói cái gì thi hành nhiệm vụ thứ hai, lập tức liền đoán được nhiệm vụ thứ hai này là gì: “Chính là dùng chiêu đồ sát kẻ yếu để gây chấn động trong địa giới của Khang Tư!”

Con bà nó! Tên thích khách này thật đúng là tàn ác quá mạng!

Không nói người dân thường, cho dù là binh sĩ bình thường cũng không cách nào ngăn được một kích của tên thích khách này, hơn nữa tên thích khách lại có được năng lực xuất quỷ nhập thần. Chỉ cần hắn không dừng lại, không bị vây kín, vậy thì khắp lĩnh địa Khang Tư trừ một số rất ít vài nhân vật hùng mạnh, bất cứ người nào cũng đều như con gà con để mặc cho hắn muốn chém muốn giết tùy ý!

Chết tiệt! Vì để ổn định lãnh địa, vì an toàn của chính mình, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát khỏi vòng vây!

Tên ác ma mật vệ thỉnh thoảng ẩn thân một lần, tuy nhiên đám mật vệ sớm có chuẩn bị ngay lập tức có hai ba người ẩn thân theo, sau đó thời điểm ác ma mật vệ kia hiện thân trở lại, mọi người mới phát hiện hắn bị hai ba gã mật vệ chặn lại bao vây chung quanh.

Tuy nhiên khi các mật vệ khác ào tới, tên ác ma mật vệ đã kịp ẩn đến chỗ khác, dù sao hắn cũng đã quyết định chủ ý, tuyệt đối không dừng lại ở một chỗ hơn năm giây, khiến cho các mật vệ chỉ có thể bất đắc dĩ nhanh chóng ẩn thân theo sau.

Bất luận là sĩ quan Khang Tư hay nhóm sĩ quan đầu hàng đều bàng hoàng khiếp sợ tên thích khách không phải là người này, đâu có người nào từng thấy qua tình trạng chiến đấu thoắt ẩn thoắt hiện như vậy?

Tuy rằng bọn họ kinh hãi teo cả gan ruột, bởi vì thỉnh thoảng liền có một đồng nghiệp bị tên thích khách chém ngã trước mắt, nhưng bọn họ cũng biết rõ chỉ cần ngăn chặn được một kích thì có thể giữ được tính mạng, cho nên tất cả đều tập trung cảnh giác cao độ tay cầm đao kiếm côn bổng dồn hết sức chú ý quanh mình.

Khác với các sĩ quan đều căng thẳng nhìn quanh quất, nhóm mật vệ đều rất bình tĩnh, cố liều chết không để tên khốn đó chạy ra khỏi vòng vây, chờ đến khi viện quân tới tên ác ma mật vệ này nhất định phải thúc thủ chịu trói.

Sớm đã có kỵ binh nhận lệnh đi lấy lưới đánh cá tới.

Đây là vùng bến cảng, lưới đánh cá khắp nơi đều có, tin tưởng duy trì không bao lâu là có thể hoàn toàn phá được mật thuật của tên ác ma.

Khang Tư cũng chặn đánh ác ma mật vệ này vài lần, nhưng không giống như lúc nãy, lần này ác ma mật vệ cũng không thèm để ý tới Khang Tư, chỉ cần Khang Tư vừa tiếp được một kích của hắn, lập tức hắn lại chuyển mục tiêu khác, cảnh này khiến Khang Tư chỉ có thể truy đuổi theo sát nút sau tên ác ma mật vệ.

Tuy nhiên điều này cũng khiến Tương Văn đang lo lắng không thôi liền thở phào nhẹ nhõm, nếu tên ác ma mật vệ bất tử này không quấn lấy chủ thượng nhà mình, vậy có thể bảo đảm an toàn cho chủ thượng rồi.

Có ý nghĩ như vậy, Tương Văn vô ý thức giảm nhẹ sự chú ý với Khang Tư, mà dồn hết sức chú ý vào việc chặn đường tên ác ma mật vệ.

Do vì tên ác ma mật vệ công kích loạn tứ tung xông bên trái đánh bên phải, vì thế vòng vây hoàn toàn không thể nào cố định được, mà tùy theo ác ma di chuyển đến đâu thì di động theo đó.

Không biết là ác ma cố ý hay là vô tình, cả vòng vây dần dần di chuyển về hướng bờ biển, có người chú ý tới điểm ấy đều nhao nhao kêu to lên.

Đám mật vệ tại tràng càng cố sức chặn đường tên ác ma mật vệ, các kỵ binh cũng phản ứng theo bản năng đè ép hắn quay về trong đất liền.

Tuy nhiên tình huống rất nhanh đã được khống chế, bởi vì có một đám thuỷ binh đông vô số kể nghe cảnh báo chạy tới nơi, lập tức vây quanh tăng thêm vòng người dầy đặc tới mức khiến người ta nhìn thấy mà ớn lạnh cả da đầu.

Kỵ binh cầm lưới đánh cá cũng chen nhau tiến vào, đồng thời “xoát xoát” đột nhiên xuất hiện tại bên trong vòng vây mấy trăm gã mật vệ, càng khiến mọi người cảm thấy an tâm lại.

Tên ác ma dường như cũng phát giác tình huống không đúng, càng thêm thường xuyên tiến hành ẩn thân xung kích, đáng tiếc đều phí công vô ích, mấy trăm tên mật vệ đủ để thoải mái chặn đường của hắn.

Ở thời điểm hơn mười tấm lưới đánh cá được bung ra, đúng lúc chuẩn bị phủ chụp lấy tên ác ma mật vệ, đột nhiên từ ngoài mặt biển xa xa xuất hiện một vòng xoáy, có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang cuốn vào bờ.

Vòng xoáy càng lúc càng lớn, tiếp theo, hình thành một cơn lốc xoáy cao mấy chục thước, phần đáy chỉ thấy rộng chừng mấy thước. Cứ như vậy cái gọi là long quyển phong cỡ nhỏ đột ngột xuất hiện.

Tuy rằng long quyển phong này so sánh với long quyển phong ghi lại trong sử sách, chỉ có thể xem như mô hình nho nhỏ, nhưng uy lực thật đúng là dọa người: cũng không vì hình thể của nó quá nhỏ mà không phải là long quyển phong, các vật thể trong phạm vi uy lực của nó cuốn qua, toàn bộ đều bị nó cuốn theo, dần dần hình thành một lực công kích khủng khiếp.

Cảm nhận được sức gió mãnh liệt kia, còn thêm vào tiếng hô to tiếng kêu gào sợ hãi, tất cả những người đang bao vây tên ác ma mật vệ không kìm được quay đầu nhìn lại.

Vừa thấy cảnh uy lực của thiên nhiên đó mọi người đều choáng váng, mặt biển phía sau mình không ngờ tự nhiên bỗng dưng xuất hiện long quyển phong? Hơn nữa còn đang chậm rãi cuốn về phía mình?

Nhìn thấy những chiếc thuyền, phòng ốc, đám người nằm trên đường cuốn tới của long quyển phong, không có một chút năng lực phản kháng nào tất cả đều bị cuốn lên bầu trời, mọi người thoáng sửng sốt một chút, sau đó “vù” một tiếng không ngờ lại tán loạn!

Bất kể quân kỷ, bất kể mệnh lệnh gì đều không thể bức bách binh sĩ ở thời điểm đối mặt với thiên tai khủng khiếp như vậy. Ai có thể giữ được trấn định trước uy lực của thiên nhiên, từ sĩ quan đến binh sĩ mọi người lập tức tản chạy khắp bốn phía.

Vào lúc này trong đầu bọn họ hoàn toàn không có ý tưởng gì khác ngoài một ý niệm: đó là có thể bỏ chạy càng xa càng tốt, kẻ ngu ngốc cũng biết bị long quyển phong cuốn vào trong nó thì sẽ bị hậu quả như thế nào!

Nguyên vốn vòng vây dày đặc lập tức tan vỡ, còn lại là một cảnh hỗn loạn. Tên ác ma mật vệ kia phỏng chừng vẫn còn giữ lại chút thần trí, dường như hắn cũng phát hiện sắp rơi vào nguy hiểm, nên không tiếp tục chém giết người chung quanh nữa.

Đồng thời đám mật vệ cũng bị thiên tai dọa cho hoảng sợ, bản năng của nhân loại áp chế trùm lên chức năng của mật vệ, vì thế người nào không phải ngẩn người thì tự mình bỏ chạy tứ tán, không còn tiếp tục đuổi giết ác ma mật vệ nữa. Vì thế tên ác ma mật vệ rất ung dung thu đao lại.

Tên ác ma liếc mắt nhìn Khang Tư một cái, bộ dáng dường như chuẩn bị dùng mật thuật ẩn thân rời đi.

Tương Văn tuy rằng rất bất mãn đám mật vệ của mình, lại thấy dáng vẻ có điểm khiêu khích của tên ác ma mật vệ hắn càng thêm phẫn nộ, nhưng vào lúc này hắn cũng chẳng còn tâm tư để ý những chuyện đó.

Nhiệm vụ trước mặt chính là hộ tống Khang Tư bình yên rời đi, tuy rằng ác ma mật vệ thoát khỏi sau này sẽ mang đến nhiều tai họa, nhưng đâu có thể lưu lại nơi này để chịu chết.

Tuy nhiên đúng lúc Tương Văn định kéo Khang Tư bỏ chạy, lại đột nhiên phát hiện tay mình nắm vào khoảng không.

Định thần nhìn lại, Tương Văn vừa nhìn thấy gan ruột như muốn đứt ra từng khúc, không ngờ Khang Tư lại bứt ra đánh về phía cái bóng hình đang mờ dần kia, bóng hình tên ác ma dùng mật thuật sắp tiến vào trạng thái ẩn thân.

Khang Tư không nghĩ tới chuyện gì khác, hiện tại trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ không thể để tên ác ma mật vệ này chạy thoát, bằng không hắn thật có thể giết sạch toàn bộ sĩ quan cùng quan văn của Khang Tư lĩnh.

Không có quan viên làm sao có thể cai quản lãnh địa lớn như vậy? Chỉ sợ tổn thất sau này tạo thành bởi tai họa đó sẽ lớn hơn gấp mấy lần!

Cho nên Khang Tư nhìn thấy tên ác ma mật vệ sắp biến đi, hắn theo phản xạ phóng tới tiếp tục công kích.

Còn như vì cái gì Khang Tư không ra mệnh lệnh mà tự mình động thủ?

Một là hiện trường đang hỗn loạn, mệnh lệnh của hắn sẽ không có mấy người có thể nghe được, hoặc là phải nói không có mấy người sẽ phục tòng mệnh lệnh vào lúc nguy cấp này; hai là vừa rồi Khang Tư động thủ tấn công tên ác ma mật vệ đã khôi phục lại thói quen trước kia: kích thích mãnh liệt tâm tình của hắn, mọi sự hắn muốn chính mình động thủ, hoàn toàn không nghĩ tới ra lệnh cho thủ hạ ra tay.

Tuy nhiên hành động của Khang Tư làm cho hai gã mật vệ cách tên ác ma mật vệ gần nhất, không hề nghĩ ngợi liền phản xạ theo bản năng ngừng động tác rút lui, phóng mình tới tiếp sức Khang Tư.

Không biết vì tên ác ma không có chủ ý hay là phản ứng chậm, không ngờ cứ như vậy bị Khang Tư ôm chặt lấy. Đúng lúc hắn định phản kháng hai gã mật vệ đã nhào tới, ba người cùng ôm chặt khiến tên ác ma nhất thời không thể nhúc nhích.

Mà giờ phút này Tương Văn đã bổ nhào tới được một nửa lộ trình, vươn tay định kéo Khang Tư ra, đáng tiếc một cơn gió to từ phía sau thổi tới, mạnh mẽ tới mức sức người không thể chống cự, hắn chỉ có thể phát ra một tiếng hét thảm, ngay lập tức bị thổi bay qua một bên.

May mà Tương Văn chỉ bị sức gió ven cạnh thổi bay ra, còn không có bị cuốn vào long quyển phong, bằng không hắn đã sớm biến mất.

Khang Tư cùng hai gã mật vệ lúc này mới phát hiện tình huống không đúng, định buông tay, mà giờ phút này hai mắt tên ác ma cũng rực đỏ chuẩn bị giãy dụa.

Nếu thuận lợi có thể tên ác ma đã tránh thoát vòng ôm của mấy người Khang Tư.

Nhưng đúng lúc này, một tấm lưới đánh cá bị gió thổi bay tới, thật đáng chết lại bao trùm bốn người lại, đồng thời long quyển phong xoay tròn mạnh mẽ cuốn tới ba người và một tên ác ma. Ở thời điểm bọn họ kinh hoàng cố sức giãy dụa, long quyển phong không khách khí cuốn bọn họ vào trong vòng xoáy bốc lên không trung.

- Chủ thượng!

Thấy một màn này khóe mắt Tương Văn như muốn nứt ra, hắn thét to một tiếng, liền vùng vẫy muốn nhào vào dòng xoáy long quyển phong. Đáng tiếc, dường như long quyển phong này không thích Tương Văn cho lắm, phần đáy long quyển phong trên mặt đất không ngờ rất nhanh rời khỏi mặt đất, hơn nữa tốc độ cực nhanh kéo lên trên.

Khi Tương Văn cố đi tới nơi, long quyển phong đã cuốn lên trời cao tới mười mấy thước, sau đó cứ như vậy đột nhiên đổi hướng bay về phương bắc.

Vốn Tương Văn còn như một người điên cố sức chạy đuổi theo long quyển phong, nhưng hiện tại đang mùa mưa gió bão táp thời tiết âm u, long quyển phong chẳng mấy lúc thoải mái hòa vào bầu trời u ám, người trên mặt đất hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng long quyển phong đâu nữa.

Kết quả, khiến Tương Văn chỉ có thể lòng nguội lạnh như tro tàn quỳ sụp xuống đất, cực kỳ bi thương ngửa mặt nhìn bầu trời u ám.

Đám quan binh bỏ chạy ở chung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn long quyển phong này bất thình lình xuất hiện lại đột nhiên biến mất, phần lớn mọi người bởi vì chỉ lo bỏ chạy trối chết nên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong số đó cũng có người nhìn thấy cảnh Khang Tư bị long quyển phong cuốn đi.

Trong lúc bọn họ vô ý thức thì thào nói, mọi người tại đây rất nhanh biết được tin tức này. Khi tin Khang Tư bị long quyển phong cuốn đi lan truyền ra, gần như tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía: Cây trụ cột tinh thần của chính mình không ngờ cứ như vậy biến mất? Mục tiêu phục vụ của chính mình cứ như vậy không còn?

Mà duy nhất không có thất hồn lạc phách chính là đám sĩ quan đầu hàng, đặc biệt là bọn Tá Phu bốn người.

Bọn họ thật không nghĩ tới sự tình lại giống bi hài kịch như thế, đối tượng bản thân mình phải nguyện trung thành lại bỗng dưng biến mất? Đây là trời cao phù hộ hay là đám quan quyền mình sắp chầu trời?

Nhưng chính mình hiện tại vẫn ở trong tay quân Khang Tư, vẫn như cũ không có cơ hội xoay chuyển tình thế, nghĩ đến đây đám người Tá Phu vốn có ý nổi dậy chỉ có thể lại thở dài u sầu.

Bọn binh sĩ và một số sĩ quan đang mờ mịt không biết làm gì, bởi vì bọn họ mất đi người chủ tin cậy, bởi vì bao nỗ lực của bọn họ rốt cuộc cũng không được thừa nhận nữa.

Còn phần lớn sĩ quan thì ưu tư lo lắng: mất đi Đại Đô đốc, Khang Tư lại không có người thừa kế, tương lai thế lực này rồi sẽ đi về đâu? Đám sĩ quan mình tụ tập ở dưới cờ của Khang Tư nên lựa chọn hướng nào cho mình đây?

Còn một số ít sĩ quan lại bắt đầu suy nghĩ mình có nên lập tức triệu tập đội ngũ làm quân phiệt cát cứ một phương hay không?

Tuy rằng ý tưởng của mọi người khác nhau, nhưng đều cùng có chung một ý niệm trong đầu đó chính là----

“Khang Tư lĩnh sắp tan rã chia năm xẻ bảy rồi đây!”

Ngay lúc đa số mọi người đều quên đi tai họa vừa rồi, quên đi thủ lĩnh thế lực của mình biến mất, tất cả đều đang miên man suy nghĩ. Vào thời điểm toàn bộ bầu không khí tại hiện trường có điểm quái dị, thì Tương Văn bị bầu không khí này làm thức tỉnh. Hai mắt đỏ bừng hắn quét nhìn một vòng mọi người xung quanh, sau đó đứng bật dậy chặn lại một con chiến mã đang chạy loạn, tung mình lên lưng ngựa.

Mọi người đã sớm dồn sự chú ý tới Tương Văn, lập tức đều tập trung ánh mắt vào người hắn.

- Hệ thống mật vệ nghe lệnh!

Chỉ thấy Tương Văn rút binh khí quát lớn:

- Ta lấy thân phận Tổng trường Mật vệ ra lệnh! Giám thị nhất cử nhất động của toàn quân trên dưới, sĩ quan cấp Liên đội trưởng trở lên cùng với các quan văn cấp quận huyện! Nếu phát hiện kẻ có lòng dạ phản loạn, dám cả gan phản bội Khang Tư đại nhân: giết chết tại chỗ không cần xét xử!

Mấy trăm tên mật vệ tại đây vì tránh né long quyển phong mà có hơi chật vật, khi nghe câu mở đầu của Tương Văn, liền đứng nghiêm lại. Chờ nghe xong toàn bộ mệnh lệnh, không có người nào chần chừ, lập tức cùng hô lên:

- Tuân lệnh!

Sau đó cả tập thể đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nghe như thế thấy như thế trong lòng các sĩ quan dâng lên từng cơn ớn lạnh.

Không ngờ Tương Văn lại trắng trợn cho theo dõi đối tượng tới cấp bậc Liên đội trưởng trở lên, mọi người không kìm nổi càng thêm khiếp sợ, cũng thầm cảnh cáo chính mình phải cẩn thận trong lời nói và hành động mới tốt.

Từ trước tới nay mọi người đều biết Khang Tư có hệ thống mật vệ cùng cấp với đặc vụ, cũng biết bên người sĩ quan cao cấp khẳng định có người của hệ thống mật vệ theo dõi.

Trước kia bọn họ tuy rằng nghe nhiều lời đồn đãi, nhưng không để ý nhiều tới sự tồn tại của mật vệ, bọn họ cho rằng đây chỉ là chuyện phóng đại, nhưng hiện tại tất cả đều tận mắt chứng kiến năng lực xuất quỷ nhập thần của mật vệ kia.

Mật vệ như vậy nếu muốn tiêu diệt mình, quả thật là chuyện quá dễ dàng, chỉ cần cầm một thanh kiếm sắc bén ẩn núp phía sau mình là xong, có thể không cẩn thận làm việc được sao?

Tương Văn không hề quan tâm trong lòng đám sĩ quan đó nghĩ như thế nào, lại vung binh khí lên quát:

- Hệ thống Nội vệ nghe lệnh! Ta lấy thân phận Tổng trưởng nội vệ ra lệnh! Truyền lệnh tất cả sĩ quan cấp tá trở lên, quan văn cấp quận huyện trở lên, lập tức triệu tập tới phủ Đại Đô đốc hội nghị! Đồng thời nhắn truyền mệnh lệnh của ta với hệ thống mật vệ xuống!

Các kỵ binh tại hiện trường lập tức lĩnh mệnh, giục chiến mã ầm ầm chạy đi khắp hướng.

- Thiếu tướng Liễu Thanh Dương! Mời ngài áp giải hàng tướng giam lại, sau đó dẫn sĩ quan hải quân cấp tá trở lên đi tới phủ Đại Đô đốc tham dự hội nghị.

Tương Văn hướng Liễu Thanh Dương nói.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tương Văn, cảm nhận được trong đó luồng sát ý điên cuồng đến cơ hồ không áp chế được, Liễu Thanh Dương lập tức gật đầu vâng dạ. Hắn biết rõ chỉ cần mình nói ra chữ không, hoặc là hơi kháng nghị một chút Tương Văn không có quyền lực triệu tập hội nghị, thì mỹ nhân đang vì Khang Tư biến mất mà sắp điên cuồng này, sẽ là người trước tiên chém rơi đầu của mình.

Tuy nhiên thật kỳ lạ là Liễu Thanh Dương không có cảm giác tức giận chút nào.

Hắn thực biết rõ Tương Văn vì muốn duy trì đoàn thể quân Khang Tư này, thì chỉ có thể tiến hành khống chế cùng áp chế như vậy thôi, bằng không tin tức Khang Tư biến mất một khi truyền rộng ra ngoài, quân Khang Tư không có người thừa kế sẽ lập tức sụp đổ mất.

Về phần ai sẽ thay thế địa vị của Khang Tư, cũng không phải người mới đầu nhập không tới mấy năm như hắn, lại chỉ là một tướng quân Tổng trưởng Hải quân có thể nhúng tay vào được. Phỏng chừng hội nghị lần này sẽ rất ầm ĩ đây!

Tuy rằng long quyển phong xuất hiện khiến người ta khiếp sợ, tuy rằng thời tiết mưa to gió lớn làm cho người ta khó ra khỏi cửa nhà, nhưng không biết sao lại thế này: tin tức Khang Tư bị long quyển phong cuốn đi vẫn cực kỳ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ địa giới Khang Tư, hơn nữa cực kỳ kinh người là còn truyền tới chỗ sư đoàn thứ nhất đang chinh chiến ở tỉnh Hải Bình.

Tất cả sĩ quan cấp tá trở lên cùng với quan văn cấp quận huyện nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời, lập tức chạy tới phủ Đại Đô đốc.

Tuy rằng trong lòng bọn họ đều có ý kiến, nhưng mệnh lệnh của Tương Văn cho mật vệ theo dõi cũng đồng thời báo cho bọn họ được biết.

Giờ phút này trong quân Khang Tư, sĩ quan cấp Tá cùng quan văn cấp quận huyện trở lên đều là đối tượng bị giám sát chặt chẽ. Nếu dám cả gan kháng cự mệnh lệnh, đầu người sẽ lập tức rơi xuống đất! Bọn họ đều biết rõ điều đó, cho nên ai cũng không dám lấy tánh mạng của mình để thử xem chống lại mệnh lệnh một lần sẽ như thế nào!?

Vào lúc này phủ Đại Đô đốc tuy rằng sáng choang, nhưng bầu không khí lại có phần u ám quái dị, trang nghiêm đến quá mức.

Bất luận là hộ vệ hay người hầu, tất cả đều căng thẳng nghiêm túc, mặt không biểu cảm trơ mắt nhìn một đám quan viên văn võ giục ngựa chạy gấp trở về, ngoại trừ dắt chiến mã kéo xe ngựa qua một bên sắp xếp xong, không có người nào chào đón các quan viên văn võ đó.

Mà các quan viên văn võ này đó tất cả cũng đều mặt ủ mày ê, không cần thông báo đã tự mình đi vào phủ Đại Đô đốc.

Cửa Phòng nghị chính tại Phủ Đại Đô đốc rộng mở, giờ phút này đã ngồi đầy người, tất cả đều trầm mặc không nói chuyện, không có người nào dám can đảm thầm thì với nhau, tất cả đều yên lặng nhìn chằm chằm chén trà trong tay mình lặng lẽ uống.

Người vào sau nhìn lướt qua một vòng, tiếp đó tự giác dựa theo quân hàm cùng chức vị, tìm được vị trí tương xứng phân biệt văn võ ngồi xuống. Rồi người hầu của Đại Đô đốc rất lạnh nhạt mang nước trà tới, không hề chào mời lời nào liền lui xuống.

Người mới tới đều theo bản năng nhìn thoáng qua Tương Văn đứng bên chiếc ghế chủ tọa trống rỗng, sau đó lại nhìn lướt qua hai mỹ nữ bên kia.

Hai nàng mỹ nữ lúc này trở nên giống như mất đi hồn phách, nếu không thấy cặp mắt các nàng đỏ bừng chứa đầy bi thương, chỉ sợ sẽ nghĩ rằng các nàng đã biến thành hai con rối xinh đẹp.

Thấy một màn như vậy người không biết nội tình thật rất cảm thán cho mối tình của hai mỹ nữ này đối với chủ thượng, thậm chí có chút tà niệm còn suy đoán điều gì đó; mà người hiểu rõ tình tiết hoặc là cảm thán vạn phần, hoặc là lòng mang tà ý.

Tuy nhiên mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt trang nghiêm, nếu không phải còn chưa công khai tuyên bố... chỉ sợ có một số người đã gào thét khóc lóc cực kỳ bi thống rồi.

Được bảo vệ báo cáo người đã đến đông đủ, Tương Văn liền phất tay ra hiệu, cửa chính Phòng nghị chính lập tức được đóng lại.

Tuy rằng trong phòng sáng choang, nhưng mọi người vẫn bị tiếng đóng cửa khiến trong lòng hoảng sợ. Không ít người lo sợ Tương Văn sẽ tiêu diệt những người mình ở trong này.

Tương Văn tiến lên một bước quét mắt nhìn mọi người một cái, nét mặt lạnh lùng nói:

- Trước khi Hội nghị bắt đầu ta tỏ rõ một chút ý kiến của hệ thống mật vệ cùng nội vệ: chiếu theo bản lãnh của chủ thượng, cùng với hai mật vệ năng lực hạng nhất, khẳng định chủ thượng còn sống ở thế gian, chỉ là tạm thời không thể trở về mà thôi. Cho nên đề nghị tuyển ra người thừa kế thì đừng nói ra, chúng ta chỉ có một thủ lĩnh, thì phải là Khang Tư - Lôi Luân Đặc đại nhân, đây là điều khẳng định! Hy vọng các ngài ghi nhớ kỹ.

Nghe nói như thế cả phòng yên tĩnh không một tiếng động, bị long quyển phong cuốn đi lại còn có thể sống sót ư? Điều này nói cho đứa trẻ ba tuổi nghe, nó cũng không tin nha!

Tương Văn yêu cầu không được tuyển ra người thừa kế, còn không phải muốn dựa vào thân phận hiện tại, khống chế toàn bộ thế lực sao?!

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng ai dám lên tiếng kháng nghị chứ.

Chỉ một câu có phải ngươi ước gì Khang Tư đã tử vong hay không, hoặc là một câu ngươi muốn làm thủ lĩnh à? Thì đủ để cho cái đầu mình rơi xuống đất rồi! Vì thế trước mắt giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất.

Bỉ Khố Đức đang vì Khang Tư gặp phải tai nạn mà hao tổn tinh thần và khiếp sợ, đồng thời cũng bất mãn Tương Văn không báo cho mình một tiếng cứ như vậy tự quyết định.

Tuy nhiên chính mình như thế nào cũng phải giúp hắn, không nói quan hệ tốt giữa mình cùng Tương Văn, mà quan trọng là nếu mình cùng hắn liên hợp lại, mới có thể tuyệt đối bảo đảm duy trì được sự ổn định cho cả thế lực. Hơn nữa người không có dã tâm như mình, theo đuổi chính là một cái thế lực ổn định, bản thân mình còn mong chờ mai sau có thể dưỡng lão ở trong thế lực này đây.

Bỉ Khố Đức có quyết định là người đầu tiên mở miệng nói:

- Tương Văn đại nhân nói không sai! Vị trí thủ lĩnh này chỉ có Khang Tư đại nhân đảm nhiệm, mới có thể bảo trì an ổn cho thế lực của chúng ta phát triển. Cho nên mọi người không nên suy nghĩ lung tung.

Bỉ Khố Đức không hỗ là thủ lĩnh quan văn, hắn vừa nói ra, nhóm quan văn đều gật đầu không thôi. Đại bộ phận quan văn bởi vì thường xuyên tiếp xúc với dân chúng, cho nên đều có nhận thức sáng suốt.

Bọn họ đúng là rất hiểu rõ uy lực của chế độ cấp bậc do Khang Tư đã định ra. Có thể nói, dân chúng chỉ biết tán thành Khang Tư là người thống trị, đổi qua người khác, họ lo sợ chế độ cấp bậc sẽ thay đổi, khiến cho mình mất đi động lực leo lên từng bậc. Đến lúc đó e là dân chúng sẽ nổi lên biến động.

Đặc biệt hiện tại là thời kì thiên tai càng đòi hỏi phải ổn định. Một khi đổi mới thủ lĩnh, hoặc vì tranh giành chức vị thủ lĩnh dẫn tới hỗn loạn thì toàn bộ thế lực sẽ tan vỡ mất.

Đến lúc đó địch nhân ở xung quanh như hổ rình mồi, khẳng định sẽ reo hò thắng lợi bước vào Khang Tư lĩnh.

Nhóm quan văn giải thích giúp nhóm võ quan hiểu được điểm này. Cho nên rốt lại nhóm võ quan cũng gật đầu lựa ý nói hùa theo.

Bọn họ tuy rằng lo sợ bị mật vệ giết chết, nhưng quyền lực quả thực mê người, nếu thực có cơ hội khẳng định sẽ có người không sợ chết nhảy ra thử một phen.

Đáng tiếc, Sư đoàn trưởng quân Khang Tư đều không có qua trường lớp, uy tín cùng năng lực đều không đủ để ra lệnh cho cả sư đoàn. Còn các Lữ đoàn trưởng bên dưới lại có tới mười mấy người, địa vị mỗi người đều như nhau, ai cũng không phục ai.

Nếu là mấy năm trước, mọi người còn có thể chia cắt một khối địa bàn tan vỡ là xong việc, nhưng hiện tại tài chính hậu cần đều không do quân đội khống chế, hơn nữa quan trọng nhất là binh sĩ thủ hạ dưới trướng chỉ là quân chức, mặt khác còn có cấp bậc thân phận vì thế bọn họ không có khả năng đi theo Trưởng quan nào đó.

Thậm chí chỉ cần ngươi vừa tạo phản, bọn họ sẽ hai mắt sáng lên lấy đầu của ngươi xuống để đổi lấy công huân.

Bởi vậy trừ Khang Tư ra, bọn họ sẽ không tin tưởng bất cứ người nào khác có thể bảo đảm lợi ích của bọn họ, cho nên khẳng định bọn họ sẽ không phản bội.

Nếu Khang Tư đã chết, đã không còn hy vọng, những người này có lẽ sẽ cam chịu số phận. Nhưng hiện tại đã xác định rõ giữ nguyên trạng, duy trì vận hành theo trật tự cũ: điều này bảo đảm quyền lợi của đại đa số người, nếu có kẻ nào ngu ngốc muốn phá hư trật tự này, đó là đụng chạm tới quyền lợi của nhiều người như vậy nên khẳng định sẽ không cho phép.

Nghĩ tới đây, trong lòng số sĩ quan có quỷ liền không khỏi âm thầm cảm thán Khang Tư quả thực “chưa mưa đã chuẩn bị, chưa khát đã đào giếng”. Không ngờ sớm đã đưa ra chế độ thân phận cấp bậc, làm cho toàn quân dân cao thấp đều gom vào trong đó, khiến cho hiện tại dù có muốn tạo phản cũng không có khả năng.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều đồng ý theo lời nói của mình, Tương Văn nhẹ thở phào.

Hắn tuyệt đối không tin chủ thượng nhà mình cứ như vậy chết đi. Nghĩ lại chuyện ngày đó chủ thượng từ trên vách núi cao như vậy rớt xuống cũng không sao, thì long quyển phong nho nhỏ này có thể làm được gì chủ thượng chứ?

Cho nên hiện tại chuyện cần phải làm là ổn định cơ cấu của thế lực, một mặt chờ chủ thượng trở về, một mặt mở rộng biên chế phát triển thế lực. Nói trắng ra chính là phải làm cho nhà của chủ thượng này phát triển lên!

Không để đám đạo tặc vào nhà, cũng không được phép xuất hiện phản đồ trong nhà này.

Tương Văn sớm đã hạ quyết tâm.

Nếu đám quan viên văn võ có lòng khác, hắn sẽ không ngại xử tử toàn bộ bọn họ.

Tuy rằng có thể sẽ mất đi nhân tài và nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn, tuy nhiên chỉ cần hạ tầng cơ sở ổn định, duy trì được tình trạng của thế lực hiện tại cũng đủ rồi.

Nhân tài có thể chậm rãi phát triển, nhưng lòng trung thành chính là điều quan trọng nhất.

- Tốt lắm! Nếu mọi người đều đồng ý với đề nghị của ta, như vậy kế tiếp là thảo luận phải làm thế nào để duy trì ổn định thế lực ở thời điểm chủ thượng không hiện diện tại đây, đồng thời làm thế nào để không trở ngại việc khuếch trương thế lực.

Tương Văn thoải mái đưa ra vấn đề tiếp theo cần bàn bạc. Bỉ Khố Đức lập tức đưa mắt ra hiệu cho đám quan văn.

Một viên quan văn lập tức bước ra nói:

- Hạ quan nghĩ rằng: chúng ta có thể học theo đế đô, thành lập một bộ ngành tương tự như Nội các. Thời điểm Đại Đô đốc không có ở đây, Nội các có toàn quyền phụ trách sự vụ quân chính của phủ Đại Đô đốc.

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc