- Chủ thượng, nghe Khải Nhĩ Đặc nói chuyện cùng sứ giả của Hoàng tử thứ tư mới biết được, Khải Nhĩ Đặc trước khi đầu nhập vào Hoàng tử thứ bảy đã là người của Hoàng tử thứ tư. Chỉ là bây giờ xa khỏi tầm kiểm soát Khải Nhĩ Đặc càng cứng rắn không chịu nghe lời, cho nên hai bên mới có chút mâu thuẫn.
Tương Văn nói.
- Ồ? Ta nhớ rõ trên tư liệu khi Hoàng tử thứ bảy mười hai tuổi, Khải Nhĩ Đặc được bên họ mẹ Hoàng tử thứ bảy giật dây trở thành người cùng phe Hoàng tử thứ bảy.
- Nói như thế, lúc đó Khải Nhĩ Đặc cũng đã là người của Hoàng tử thứ tư sao? Khi đó hắn hẳn cũng mới mười bốn tuổi, ở tuổi ấy liền chiếm được sự trung thành của Khải Nhĩ Đặc? Thật sự khó thể tin được.
Khang Tư rất cảm khái lắc đầu.
Tương Văn cũng cảm khái theo:
- Huyết mạch hoàng gia đế quốc Áo Đặc Mạn thật sự rất kỳ quái. Với thể thất suy yếu của tiên đế, không ngờ có sức khỏe dồi dào sinh ra mười mấy người con.
- Mười mấy Hoàng tử Công chúa của Tiên đế, tuổi tương đương nhau có năm sáu đôi, hơn nữa Hoàng Thái tử lớn nhất mới mười chín hai mươi tuổi, nhỏ nhất lại là sinh ra trước khi ông ta băng hà.
- Nhưng các Hoàng tử Công chúa với tuổi nhỏ như vậy đã vào lúc nằm trong tã lót bắt đầu học tập thế nào bố trí kế hoạch lâu dài, như thế nào đội mặt nạ làm người, như thế nào ngầm hãm hại, lôi kéo người khác.
- Giống như Hoàng tử thứ bảy mà chúng ta nghĩ là con rối, không ngờ có thể dưới con mắt của Khải Nhĩ Đặc lôi kéo một nhóm người mà không bị hắn phát hiện. Thật sự là kinh khủng hơn cả cáo già, những người trong hoàng gia tất cả đều không phải người!
Khang Tư không nói gì gật gật đầu, bọn họ vào lúc nhỏ như vậy, đại khái chỉ có thể hiểu được tự hỏi làm thế nào để no bụng, làm sao có khả năng nghĩ phức tạp như thế kia.
Khang Tư đang chậm rãi nhai phát hiện một người đàn ông trung niên tuy rằng mặc quần áo dân thường, nhưng bộ dạng đặc trưng của dân miền núi đi vào quán trà.
Ông chủ quán trà nhìn thấy đây thoạt nhìn là loại khách không có đeo huy chương phi thường dễ lừa, không khỏi lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn cực kỳ tiếp đón.
Kỳ thật nếu nói cho đúng thì những người buôn bán nhỏ hoan nghênh nhất chính là khách đến từ vùng khác.
Vì sao lại nói thế? Bởi vì dân cấp thấp không có tiền gì, dân cấp cao lại có thái độ kiêu căng, thực sự rất dễ bị tức chết, hơn nữa còn không dám giận trước mặt chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, thật sự ấm ức.
Về phần võ sĩ văn sĩ, phàm là chiêu đãi bọn họ đều là chuyện phi thường khổ sở, không ói những người này có yêu cầu rất cao với trà rượu, đồ nhắm. Chỉ riêng có người như thế ở trong quán, vậy trừ khi có người cùng thân phận đi vào quán bằng không căn bản không có khách dám vào.
Hơn nữa chính mình còn phải lo lắng đề phòng, chiêu đãi không đầy đủ dễ rước lấy tai họa.
Tuy rằng những người này trả tiền đều rất hào phóng, nhưng mình nguyện nhận ít tiền một chút cũng không muốn chiêu đãi bọn họ. Bởi vì mỗi lần đều dễ ngắn đi vài tuổi thọ. Đáng tiếc mình lại không thể từ chối, bởi vì đó cũng là dẫn họa vào thân.
Mà những người ở bên ngoài không nhập tịch lại khác, hoàn toàn có thể đối đãi với bọn họ như khách chân chính, có thể dọa thì dọa, có thể lừa thì lừa, có thể chém thì chém (cắt cổ - giá cao) muốn thế nào được vậy. Tuyệt đối là một việc có thể khiến cho thể xác và tinh thần của người đạt mức tốt nhất.
Người vùng núi kia thuận tiện cùng ông chủ nói vài câu, rồi bắt đầu cẩn thận đánh giá khách trong quán trà. Khi ánh mắt hắn chú ý tới huy chương trên ngực Khang Tư cùng Tương Văn, ánh mắt hào quang sáng ngời.
Nhìn thấy ánh mắt này, Tương Văn đã chú ý hắn từ khi xuất hiện lập tức nắm lên chuôi đao.
Tuy rằng nàng biết rõ người vùng núi này ngay cả một đao của mình đều không cản được, đừng nói là mưu hại chủ thượng. Tuy nhiên chức trách của hộ vệ là ngăn chặn tất cả nguy hiểm.
Người vùng núi kia cũng nhận ra thái độ thù địch cảu Tương Văn, vội xua tay nói:
- Đừng hiểu lầm, ta đây không có thái độ thù địch.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Tương Văn híp mắt hỏi.
- Ách! Các ngươi là thủ hạ của Đốc quân đại nhân Khang Tư sao?
Người vùng núi cẩn thận đi lên một bước hỏi.
- Đúng vậy, không biết ngươi có chuyện gì?
Khang Tư khoát tay với Tương Văn, khiến nàng không cần phải thần hồn nát thần tính, sau đó mới điềm đạm hỏi.
- Thật tốt quá, cuối cùng có người hỏi ta đây có chuyện gì.
Người vùng núi kia vẻ mặt thật thà tươi cười nói.
- Ừ! Không vội, ngồi xuống nói. Ông chủ đưa trà lên.
Khang Tư khách khí nói.
Ông chủ kia trong lòng thầm mắng Khang Tư nhiều chuyện, khiến cho cơ hội cắt cổ dê của mình không còn, nhưng trên mặt lại vẫn nụ cười nịnh bợ, lập tức đưa trà lên.
Người vùng núi kia cũng không khách sáo, cầm nước trà uống một hơi, sau đó mới thở nhanh một hơi vội nói:
- Ta đây là tới nói chuyện buôn bán với Đốc quân đại nhân Khang Tư.
Nghe nói như thế, không chỉ là Khang Tư và Tương Văn, chính là các khách ở xung quanh, ông chủ cũng dựng lỗ tai, tất cả đều trừng mắt há miệng sững sờ.
Tuy nhiên trừ Khang Tư cùng Tương Văn, những người khác rất nhanh liền phát ra từng hồi cười rộ lên, khiến cho người vùng núi này không hiểu làm sao.
Người vùng núi kia bị mọi người cười, phát hiện bọn họ còn không ngừng nghỉ, rốt cuộc hai mắt tóe lửa, giận dữ hét:
- Các ngươi cười cái gì? Ta đây có cái gì khiến các ngươi cười?
Mọi người bị thanh âm thật lớn của người này làm hoảng sợ, toàn bộ tắt tiếng cười.
Lúc này người khác đang thở hổn hển, mà ông chủ cũng đã thở xong, chỉ vào người vùng núi nói:
- Ta nói người ở nơi khác đến, ngươi có biết ngươi vừa nói gì không? Ngươi nói muốn nói chuyện buôn bán với Đốc quân đại nhân! Không phải chúng ta cười nhạo ngươi, ngươi có tư cách gì nói chuyện buôn bán với Đốc quân đại nhân sao?
- Tư cách?
Người vùng núi đầu tiên nghi hoặc sờ sờ đầu, tiếp theo suy nghĩ tới cái gì, ngạc nhiên vui mừng vỗ đùi nói:
- Ta đây có tư cách này, những người khách hàng năm buôn bán với bộ lạc của ta nói, hàng hóa của chúng ta chỉ có thể là người có quyền có tiền nhất hành tỉnh Hải Tân mới có thể mua được. Các ngươi nói cho ta biết, ở hành tỉnh Hải Tân có phải là Đốc quân đại nhân lớn nhất hay không?
Này còn phải nói, Đốc quân là giả Nguyên soái, theo chức quan sắp xếp thì Nguyên soái rồi đến Đốc quân, không chỉ nói hành tỉnh Hải Tân, cho dù năm cái hành tỉnh quanh đây cũng là lớn nhất.
Hơn nữa nơi đây là địa bàn của Đốc quân, cho dù không phải lớn nhất nhưng ai dám lắc đầu? Trừ bỏ Khang Tư cùng người vùng núi kia ra, mọi người kể cả Tương Văn ở trong đều gật đầu giống như gà mổ thóc.
- Được, các ngươi đồng ý Đốc quân lớn nhất, như vậy ở hành tỉnh Hải Tân, có phải Đốc quân có tiền nhất?
Người vùng núi rất đắc ý chỉ tay hỏi.
Dựa theo sự suy đoán quân phản loạn đều là có tiền, vậy Đốc quân là thế lực lớn nhất vậy chắc chắn sẽ nhiều tiền nhất! Những khách bình thường có điểm chần chờ gật đầu.
Mà ông chủ cùng những người khách khác trong quán lại gật mạnh đầu. Ai chẳng biết thuộc hạ của Đốc quân mua đồ đều rất hào phóng, không có tiền có thể hào phóng vậy sao?
Về phần Tương Văn, nàng lại là người biết rõ nhất Khang Tư có phải nhiều tiền nhất hay không.
Nghĩ lại cảnh mình cùng Khang Tư đi thăm kho bạc, không khỏi hung hăng gật mạnh đầu, nhìn thấy Tương Văn cũng tham dự vào, Khang Tư không khỏi bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
- Ha ha! Thế nào! Hai điều kiện này các ngươi đều gật đầu đồng ý, như vậy ta đây tìm Đốc quân đại nhân nói chuyện buôn bán có gì không đúng? Có gì buồn cười?
Người vùng núi trừng to mắt mở miệng hô.
Ông chủ quán nhịn dừng động tác che lỗ tai, rất tò mò hỏi:
- Người ngoài tới, ngươi nói chuyện làm ăn này chỉ có thể bàn với người có quyền có tiền nhất, vậy rốt cuộc ngươi buôn bán cái gì? Nói nghe xem một chút có phải thật sự cần Đốc quân đại nhân mới có thể cùng ngươi bàn chuyện làm ăn.
Người vùng núi bình tĩnh nhìn chằm chằm ông chủ quá, xem bộ dạng nhíu mày của hắn hiển nhiên là suy nghĩ có nên nói ra hay không, khiến cho mọi người dỏng hết lỗ tai lên. Nhưng đợi cho ông chủ đều bị nhìn tới mức muốn nổi giận, người vùng núi đều không mở miệng.
Tuy nhiên ngay tại lúc ông chủ quán định mở miệng mắng to, người vùng núi vẻ mặt cương quyết nói ra một câu có vẻ ngốc nghếch:
- Ta đây không nói cho ngươi.
Lời này vừa nói, tất cả mọi người trong quán trà bao gồm cả Khang Tư đều bị người vùng núi đánh bại.
Mọi người trong quán đều cảm thấy mình bị người vùng núi đùa giỡn, tất cả đều lửa giận tận trời đứng lên chuẩn bị dạy cho hắn một bài học.
Mà người vùng núi vẻ mặt thật thà rất nghi hoặc nhìn mọi người, thì thầm trong miệng:
- Các ngươi không đủ tư cách, ta đây không thể nói.
Nhìn đến dạng này, Khang Tư khoát tay với mọi người, bằng vào thân phận võ sĩ của hắn, dân chúng cho dù có giận đến mấy cũng chỉ có thể hạ xuống.
Nhìn người vùng núi thẳng thắn này còn không biết mình trêu chọc mọi người, Khang Tư nở nụ cười lên tiếng nói:
- Như vậy có thể nói cho ta biết hay không?
Nghe nói như thế, người vùng núi nhíu mày, ánh mắt nhìn qua lại trên khuôn mặt cùng cấp bậc huy chương trên ngực Khang Tư.
Một hồi lâu sau, người vùng núi mới gật gật đầu nói:
- Ngươi đã là thuộc hạ của Đốc quân đại nhân, vậy nói cho ngươi cũng được.
Người vùng núi nói xong nhích lại gần, mà Khang Tư cũng hiểu ý thân mình nghiêng về trước, chuẩn bị nghe lời nói thầm của người vùng núi.
Ngay khi hai người hết sức gần, người vùng núi đột nhiên hét lớn:
- Đi chết đi! Khang Tư!
Một đôi bàn tay to phi thường nhanh chóng bóp cổ Khang Tư.
Người bình thường có thể cảm thấy được loại tấn công này không có chuyện gì, nhưng người mắt sắc lại khiếp sợ nhìn ngón giữa hai tay của người vùng núi không ngờ đều đeo một cái nhẫn mặt hướng vào trong.
Người có chút hiểu biết chuyện bí mật đều biết nhẫn ám sát, như vậy không cần phải nói, hai cái nhẫn kia đúng là loại nhẫn ám sát.
Tương Văn vẻ mặt giận dữ rút binh khí nhưng trong lòng một hồi đau xót, bởi vì nàng phát hiện khi mình chặt đứt hai tay người vùng núi này thì hai cái nhẫn đã chạm vào da thịt chủ thượng.
Mà loại nhẫn ám sát này đều là gặp máu là chết.
Giờ phút này Tương Văn căn bản không thể tưởng được vì sao mật vệ không phát hiện được người vùng núi này là kẻ ám sát.
Mật vệ rốt cuộc bảo vệ chủ thượng như thế nào? Tương Văn trong đầu bây giờ chỉ có một đôi bàn tay to lớn có lực cùng với tâm tình lo lắng hoang mang.
Mà người trong quán nhìn thấy người vùng núi ngốc nghếch kia đột nhiên phát uy, tất cả mọi người sững sờ ngồi ở tại chỗ. Chỉ có ông chủ có vẻ linh hoạt nghe được người vùng núi hét lên tên Khang Tư trong đầu hào quang lóe lên, toàn thân giống như bị sét đánh không chút nghĩ ngợi liều mạng xô mạnh vào người vùng núi.
Ngay lúc người vùng núi mắt thấy bàn tay mình sẽ chạm vào cổ Khang Tư, cả thể xác và tinh thần đều tràn ngập kích động và vui mừng, hắn lại rất kinh ngạc phát hiện hai tay Khang Tư không ngờ rất quỷ dị nhanh chóng chắn ở cổ tay mình, khiến cho nhẫn không thể đâm vào cổ Khang Tư.
Người vùng núi trong lòng chấn động không ngờ động tác của Khang Tư này lại nhanh chóng như thế. Hơn nữa người hộ vệ xinh đẹp bên cạnh động tác cũng không chạm, không ngờ đã rút đao bổ tới.
Nếu mình tiếp tục bóp tới cổ Khang Tư, vậy hai tay khẳng định sẽ bị chém đứt.
Không nghĩ bị chặt tay ở đây, người vùng núi lập tức thu tay lại, đương nhiên cũng chuẩn bị thừa cơ cứa qua tay Khang Tư, nhẫn của mình là loại gặp máu là chết, chỉ cần rách da là được.
Nhưng khiến người vùng núi tức giận rống to lên là ngay khi nhẫn của mình sắp cứa qua bàn tay Khang Tư, thắt lưng đàng sau lại bị đánh thật mạnh.
Mà càng không may chính là, thắt lưng đầy phản xạ của mình sau khi văng ra người xô ở sau lưng, thân thể chẳng những không lui ngược lại vồ tới, chẳng những không có cứa qua bàn tay Khang Tư mà thậm chí xuyên qua hai bên cổ Khang Tư, mà thanh đao của hộ vệ xinh đẹp kia đã chém xuống.
Người vùng núi tức giận đành phải chuẩn bị thừa thế ôm Khang Tư, chính mình cho dù bị chém chết, vậy cũng phải dùng đôi nhẫn kia chụp ở trên lưng Khang Tư một cái!
Không cần nhiều, chỉ cần có thể làm hắn chết vì độc!
Mà người bị người vùng núi đánh văng ra chính là chủ quán có cảm giác như bị thần thánh nhập vào người.
Tuy rằng ông ta bởi vì sức khỏe hai bên cách xa mà văng ra, nhưng trong lòng hưng phấn không thôi, người này cũng không biết là tâm cơ thâm trầm hay là tới lúc này mới tỉnh ngộ lại, dù sao sau khi hắn bị đánh bay một lúc mới dùng âm thanh lớn nhất từ khi chào đời tới nay hét lên:
- Hộ giá!
Tuy nhiên vừa hô lời này lên, ông ta liền hét thảm một tiếng, bởi vì người vùng núi kia bay qua ép hắn gần hộc máu.
Người vùng núi kia cũng quá mơ tưởng hão huyền không ngờ muốn chụp vào phía sau lưng Khang Tư, không nói Khang Tư lúc làm binh sĩ dũng mãnh thế nào, cho dù lúc trở thành người bề trên hắn tuy không có cố ý rèn luyện nhưng mà rèn luyện đã được hắn làm thành thói quen giống như ăn ngủ.
Người khác sau khi xử lý xong việc công liền uống trà nói chuyện phiếm nghỉ ngơi, mà Khang Tư lại lấy rèn luyện làm như nghỉ ngơi. Cho nên Khang Tư có thể ở trong khoảng thời gian rất ngắn theo phản xạ đạp mạnh người vùng núi một cái, mà một đạp như vậy đủ để người vùng núi cường tráng nặng nề bay lên không trung.
Tuy rằng người vùng núi bị tấn công, nhưng lại khiến cho hắn vì thế mà trốn được một đao sắc của Tương Văn, bảo vệ mạng sống.
Chỉ là vào lúc người vùng núi ngã xuống đất, mấy người vệ sĩ áo đen che mặt đã lao tới dùng lưỡi đao sắc bén bắt lấy người vùng núi.
Những người mặc đồ đen che mặt này sau khi khống chế được người vùng núi trước tiên tra xét toàn bộ trên người hắn một lần, tất cả đồ vật lớn nhỏ giấu trên người cùng hai cái nhẫn ám sát đều bị đặt ở bên cạnh.
Tất cả mọi chuyện tuy rằng nói thì dài nhưng kỳ thật cũng chỉ mấy giây thời gian, vào lúc mọi người trong quán phản ứng lại thì mọi chuyện đã chấm dứt. Hơn nữa bên cạnh mỗi người trong quán đều đột nhiên xuất hiện một người áo đen che mặt tay cầm lưỡi dao sắc như hổ rình mồi.
Bị những tráng hán này cầm lưỡi dao sắc đặt trên cổ khiến tất cả mọi người đều cảm giác được một luồng lạnh như băng từ trong lòng nổi lên, mà ý lạnh này khiến bọn họ có chút mơ hồ liền tỉnh táo lại.
Bọn họ thần trí thanh tỉnh nhìn thấy chủ quán vẻ mặt đắc ý đang được những người mặc đồ đen che mặt nâng dậy, lập tức nhớ tới ông chủ không ngờ hô lên một câu “Hộ giá”
Cho dù là dân vùng thôn quê hoang dã cũng biết hai chữ này vốn chuyên chỉ hoàng đế, sau lại trở nên chuyên dùng cho hoàng tộc. Tuy nhiên theo thời giant rôi qua, đặc biệt trong thời đại hỗn loạn này, hai chữ này cũng được dùng rộng rãi, nhưng bình thường đều chỉ có thể dùng đối với những người có quyền rất lớn, những người khác dùng linh tinh còn có thể bị tình nghi tạo phản.
Mà ở trong địa giới quân Khang Tư này, chỉ một người được dùng hai chữ này.
Vừa nghĩ vậy, tất cả mọi người trong lòng khẽ động, hai mắt hào quang sáng rực nhìn về phía Khang Tư, nhưng băn khoăn lưỡi dao sắc trên cổ đành phải vẻ mặt ghen tỵ nhìn ông chủ quan vẻ mặt đắc ý.
Mật vệ làm việc rất nhanh, vừa khống chế được trường hợp lập tức áp chế đưa dân chúng trong quán rượu đi ra ngoài. Chỉ có ông chủ quán rượu bởi vì là người thứ nhất chạy đến cứu Khang Tư cho nên mật vệ giữ lại, điều này khiến cho ông chủ quán rượu mừng đến mức cười như hoa nở.
Ông ta không có biện pháp kiềm chế tâm tình vui sướng của mình, tuy rằng chẳng những không đánh ngã kẻ ám sát ngược lại bị đẩy lùi, nhưng hình tượng hết dạ trung thành đã được tạo nên.
Không nói Khang Tư đại nhân có ban thưởng gì khác, chỉ cần dựa theo điều lệ cấp bậc mà tính, chính mình cũng có thể kiếm được cấp bậc dân cao cấp.
Mà dân chúng mất cơ hội này đi ra quán rượu lập tức phát hiện toàn bộ quán rượu đã bị mấy trăm người mặc đồ đen che mặt vây quanh như nêm, hơn nữa mười mấy tráng hán bộ dạng giống người vùng núi cũng đã bị trói thành bánh chưng nằm trên mặt đất giãy dụa.
Nhìn thấy nhiều người thần bí vũ trang nguy hiểm như vậy, dân chúng được lệnh ngồi xổm một góc, chỉ có thể trong lòng buồn bực vì sao lúc nãy mình phản ứng chậm, bằng không vinh hoa phú quý lập tức dễ như trở bàn tay!
Trong quán rượu người vùng núi kia căn bản không để ý lưỡi dao sắc liều mạng giãy dụa, đáng tiếc mật vệ có sở trường kỹ xảo bắt, người vùng núi khí lực có lớn thế nào cũng không thể tránh thoát.
Hắn ngừng giãy dụa vẻ mặt tò mò hô lên với mật vệ:
- Không có khả năng! Các ngươi làm sao có sức mạnh hơn ta đây? Còn có, các ngươi là từ ở đâu nhảy ra, làm sao ta đây không phát hiện được các ngươi?
Người vùng núi này lời nói rất ngay thẳng, khiến cho Khang Tư đang uống trà ho khan vài cái, nhìn bộ dáng không rõ của người vùng núi kia bất đắc dĩ lắc đầu.
Mà Tương Văn giờ phút này vẻ mặt đầy ý muốn giết người đi tới trước mặt người vùng núi, lưỡi dao sắc để lên yết hầu hắn, cắn răng hỏi:
- Nói! Ai phái ngươi tới.
Người vùng núi trợn trừng như mắt trâu, tức giận nói:
- Không ai phái ta đây tới!
Tuy rằng nhìn bộ dáng hắn hiện tại vẫn là một vẻ thật thà, nhưng nghĩ lại vừa rồi hắn không có một chút báo trước đột nhiên ám sát, chỉ biết kỹ năng giả vờ của người này đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, người biết tình huống không ai sẽ lại tin tưởng lời nói này của hắn.
Tương Văn cười lạnh nói:
- Không ai phái ngươi tới? Hừ! Vậy làm sao ngươi biết chủ thượng ta ở trong này, hơn nữa làm sao ngươi có thể biết diện mạo chủ thượng của ta?
Người vùng núi rất khinh thường bĩu môi:
- Nói như kiểu thần bí lắm, bọn chúng ta không ai không biết ác đồ Khang Tư này.
Tương Văn sửng sốt một chút, diện mạo chủ thượng của mình mọi người ở nơi người vùng núi này đều biết?
Điều đó không có khả năng, khuôn mặt chủ thượng nhà mình ngay cả ở thành Thanh Nguyệt cũng chỉ có gia thần mới biết rõ, càng không nói đến dân vùng núi này.
Người vùng núi hiển nhiên nhìn ra sự nghi hoặc của Khang Tư, lập tức trừng mắt:
- Không tin lời nói của ta đây? Ta đây nhưng là có mang lệnh truy nã ác đồ Khang Tư này đây!
- Lệnh truy nã?!
Tương Văn mở to hai mắt nhìn, Khang Tư cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, ngay cả trong mắt vài mật vệ không chút biểu tình kia cũng có vẻ tò mò.
Không cần Tương Văn dặn bảo, mật vệ tìm kiếm trong đám đồ thu được trên người vùng núi, rất nhanh mang đến một cuộn da dê đặt trước mặt mọi người.
Sau khi mở ra nhìn, rõ ràng là bức tranh thẳng mặt của Khang Tư, bộ dáng có vẻ giống chỉ là làm người ta không thoải mái chính alf bức tranh này Khang Tư có điểm âm độc nham hiểm, đặc biệt nụ cười ngoài miệng lại làm cho người ta cảm thấy được người này là một người cực kỳ nham hiểm.
- Bọn khốn nạn! Họa sĩ của các ngươi có biết vẽ hay không? Không ngờ vẽ bộ dáng chủ thượng chúng ta thành thế này!
Tương Văn tức giận lập tức hung hăng dùng mặt đao vỗ vào đầu người vùng núi một cái.
Người vùng núi lập tức giãy dụa, giận dữ hét:
- Cái gì không biết vẽ, đại sư bộ lạc của ta đây là nổi tiếng nhất toàn bộ tộc Sơn Việt, hắn không biết vẽ thì còn ai có thể nói là biết vẽ!
Tương Văn cũng không tức giận, ngược lại đột nhiên cười nói:
- Ngươi làm như vậy, có phải là hy vọng người trong bộ lạc ở bên ngoài quán vào cứu ngươi? Hay là hy vọng kéo dài thời gian cho bọn họ chạy trốn đây?
Nghe nói thế, người vùng núi biến sắc mặt, mắt trừng lớn vểnh tai nghe một chút, phát hiện bên ngoài không có tiếng đánh nhau, trong lòng căng thẳng không kìm nổi hỏi:
- Binh lính xuất quỷ nhập thần như này các ngươi có nhiều không?
Tương Văn đá người tù binh vùng núi không tự giác này một cái, sau đó mới cười nói:
- Ngươi thật là khôn khéo, không ngờ nhân cơ hội tìm hiểu tình báo? Nói cho ngươi, mười bốn người cùng tộc kia của ngươi đều bị chúng ta bắt rồi.
- Ha ha! Ta đây biết ngươi đang lừa, mới tí thời gian như vậy các ngươi căn bản không có khả năng không tiếng động bắt người trong tộc của ta đây! Hơn nữa lúc vào đây ta đã nói cho bọn họ nếu tình hình không đúng lập tức chạy trốn. Người trong tộc ta đây tuy rằng không kể sống chết nhưng tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, bọn họ nhất định đã chạy rồi!
Người vùng núi cười ha hả.
Tương Văn chẳng muốn bác bỏ, trực tiếp khoát tay ngăn lại, vài mật vệ lập tức kéo người vùng núi ra bên ngoài.
Mà Tương Văn quỳ xuống trước Khang Tư tạ tội:
- Chủ thượng! Thần không hoàn thành sự tin tưởng của chủ thượng, không ngờ khiến cho kẻ địch làm kinh hãi chủ thượng, xin chủ thượng xử phạt.
Tương Văn vừa quỳ xuống, mật vệ cùng chủ quán trong phòng cũng đều quỳ xuống. Mật vệ cũng tự trách giống như Tương Văn, nhưng lại thêm phần sợ hãi. Chính mình thân là mật vệ bảo vệ sự an toàn của chủ thượng không ngờ lại khiến cho kẻ ám sát trực tiếp ra tay với chủ thượng, thật sự là không làm tròn trách nhiệm. Nhưng ai có thể nghĩ đến người vùng núi vẻ thật thà lại đột nhiên ám sát chủ thượng đang trong thân phận võ sĩ cấp thấp?
Bọn họ hiện tại rất không muốn tin tưởng người vùng núi này nhận được tin tức chủ thượng cố ý tới đây, càng nguyện ý tin tưởng lý do vớ vẩn người vùng núi này tạm thời nảy lòng tham. Bởi vì một khi người vùng núi có ý mà đến vậy tỏ vẻ hệ thống mật vệ có người tiết lộ hành tung của chủ thượng, đây tuyệt đối là điềm báo một hồi thanh trừ lớn.
Tổng trưởng Mật vệ cũng không phải thiện nam tín nữ gì.
Khang Tư cười nói:
- Đều đứng lên đi, ta không có tự cao tự đại như vậy, dù sao cũng là từ núi đao biển máu chém giết mà ra, chút việc nhỏ ấy tính gì là kinh sợ.
Dưới mệnh lệnh của Khang Tư, mọi người đành phải đứng dậy.
- Ừ! Chủ quán, hành động cuả ngươi ta sẽ thông báo cho quan viên ở đây, bọn họ sẽ…
Khang Tư đối với đạo lý đối nhân xử thế hiểu rõ, cho nên giờ phút này nói với ông chủ quán như vậy.
Chủ quán mặc dù có chút tiếc nuối không phải Khang Tư đích thân tăng lên cấp bậc của mình, nhưng đây là quy củ, hơn nữa nếu Đốc quân Khang Tư nói thế, vậy cấp bậc của mình tăng lên cũng dễ dàng, cho nên hắn vẻ mặt cung kính gật đầu đón ý nói theo.
Tuy nhiên Khang Tư mới nói dếnd dây đã bị Tương Văn cắt ngang:
- Chủ thượng, vị chủ quán này hết dạ trung thành như thế, phấn đấu quên mình cứu giá, chủ thượng vẫn là trực tiếp ban thưởng cho ông ta. Dù sao nếu dựa theo quy định tăng lên cấp bậc, chủ quán này còn phải mất một đoạn thời gian mới có thể thăng cấp.
Khang Tư nghe nói thể sửng sốt, nếu đã là trình tự quy định, vậy phải chấp hành theo trình tự. Tương Văn không phải vẫn rất duy trì quy củ như vậy sao, làm sao hiện tại đột nhiên muốn chính mình phá quy củ này?
Tương Văn hiển nhiên hiểu được ý nghĩ của Khang Tư, lập tức hạ giọng nói:
- Chủ thượng, sống chết vinh nhục của dân chúng trên mảnh đất này chỉ bằng một ý niệm của ngài, như thế mới có thể thể hiện uy phong thống trị của ngài trên mảnh đất này. Nếu thật sự dựa theo trình tự làm việc, vậy uy nghiêm của ngài làm sao thể hiện được?
Khang Tư lại sửng sốt, tuy nhiên nghĩ đến không lâu trước đây chuyện Tương Văn từng cùng Bỉ Khố Đức và một ít thuộc hạ ngầm bàn bạc, Khang Tư gật đầu bất đắc dĩ.
Sau khi hỏi chủ quán thân phận cấp bậc, hắn trực tiếp thăng chủ quán từ thân phận bình dân lên lên làm dân cao cấp, cũng thưởng cho một ngàn tiền vàng.
Nhìn chủ quán kia vui mừng dị thường lui ra, Tương Văn âm thầm thở dài. Chủ thượng của mình cái gì cũng không thiếu, chỉ khuyết thiếu một loại khí phách vương giả duy ngã độc tôn.
Quy định đặt ra là làm cho thần dân ở dưới tuân theo, tuy rằng vương giả cũng không thể tùy ý đánh vỡ quy tắc, bởi vì một khi quy tắc không tồn tại thì vương giả cũng mất đi mệnh lệnh khiến thần dân nghe theo. Nhưng thưởng phạt tùy tâm cũng là vương giả phải có.
Không nên xem bên Duy Nhĩ Đặc quy củ rất tốt, thưởng phạt cũng nghiêm khắc dựa theo quy củ, nhưng bọn họ bởi vì người tham dự tạo nên quy định rất nhiều, vì không làm tổn hại lợi ích chỉ có thể dựa theo quy củ.
Nhưng chủ thượng nhà mình bên này là người duy nhất lập nên quy củ, bất kể tốt xấu cũng là một mình gánh vác. Nếu như vậy, dưới điều kiện đầu tiên là không phá quy củ, cứ dựa theo ý mình làm một phen?
Chủ thượng chính là thiếu ý thức như vậy, khó trách bọn Bỉ Khố Đức nhắc nhở mình phải giúp chủ thượng bồi dưỡng ra loại ý thức như vậy.
Chờ khi mật vệ mang người vùng núi trở về, vẻ mặt của hắn đã biến thành ủ rũ xám xít. Phỏng chừng nguyên nhân là hắn phát hiện tất cả người cùng tộc đều bị bắt giữ.
- Hiểu rõ tình huống rồi hả? Nói xem ngươi làm sao biết được tung tích chủ thượng của ta, là ai phái ngươi tới.
Tương Văn dù bận cũng vẫn ung dung nói.
Người vùng núi này đã không còn xảo quyệt như vừa rồi, rất nhận mệnh nói:
- Ta đây không biết tung tích chủ thượng của ngươi, ta đây là vừa vặn gặp phải, căn bản không có ai phái ta tới.
- Vừa vặn gặp phải? Hừ! Vậy ngươi không ở bên trong nước Sơn Việt lại chạy tới đế quốc làm gì?
Tương Văn nhíu mày hỏi, nàng không tin người nay lại vừa vặn gặp gỡ chủ thượng nhà mình.
- Ta đây đại biểu bộ tộc đến giao dịch cùng Đốc quân Khang Tư.
Người vùng núi nói khiến cho mọi người lại sửng sốt, Tương Văn gân xanh huyệt Thái dương đã muốn lồi ra, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi còn nói lời vô nghĩa này! Có phải là cảm thấy được chưa ăn đủ đau khổ, hay cảm thấy được xương cốt cứng rắng? Ta tác thành cho ngươi! Người đâu, bắt hắn…
Lời nói của Tương Văn bị tiếng kêu hoảng sợ của người vùng núi kia cắt ngang:
- Ta đây nói chính là thật, ta đây cũng không gạt người! Ta đây thật sự là đến giao dịch.
- Còn không gạt người? Đến giao dịch? Vậy vì sao nhìn thấy đối tượng giao dịch lại thay đổi chủ ý muốn lập tức ám sát?
Tương Văn lúc này không có tâm tình nói nhảm nhiều, trực tiếp khoát tay chặn lại khiến cho mật vệ chiêu đãi tốt người vùng núi này. Nếu không phải muốn từ trong miệng hắn biết hắn làm sao biết được tuyến đường của Khang Tư, Tương Văn sớm đã cho năm ngựa xé xác, nghiền xương thành tro, làm sao còn để hắn rên rỉ ở đây!
- Ta đây đúng là nói thật! Ta đây thay đổi chủ ý bởi vì nhất thời máu lên não! Ai khiến cho giá trị của ác đồ Khang Tư này trị giá một ngàn tạ lương thực! Nhìn thấy hắn mắt ta đây đều đỏ! Không thể trách ta đây!
Người vùng núi hô lớn lên.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bao gồm mật vệ choáng váng sững sờ, Tương Văn chần chờ vẫy tay hướng người vùng núi:
- Ngươi nói cái gì? Tánh mạng chủ thượng của ta trị giá một ngàn tạ lương thực?
Đừng xem giọng điệu Tương Văn bình thản, nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của nàng thì biết Tương Văn đã cực kỳ giận dữ.
Người vùng núi vẫn ngây ngốc như cũ gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là trị giá một ngàn tạ lương thực, đây chính là giải thưởng rất lớn cho nên ta đây mới đột nhiên thay đổi chủ ý… A……
Nói còn chưa xong hắn đã bị Tương Văn nhảy tới tay đấm chân đá.
Tương Văn thật sự là giận tới cực điểm, bọn vùng núi khốn kiếp này không ngờ dám treo giải thưởng truy nã chủ thượng của mình!
Treo giải thường truy nã thì cũng bình thường, nhân vật lớn ai chẳng có quân địch, chỉ là đối phương lại đưa ra phần thưởng một ngàn tạ lương thực. Đây chẳng phải là làm nhục chủ thượng của mình? Làm nhục chủ thượng của mình chính là làm nhục mình, mình tuyệt đối sẽ không cho phép người nào tiến hành loại làm nhục này với chủ thượng!
Tương Văn tay đấm chân đá không có người ngăn cản, mật vệ thứ nhất là vấn đề thân phận, đây là thủ trưởng của mình nổi bão, ai dám khuyên? Hai là bọn họ hận không thể chính mình cũng tham dự vào.
Người vùng núi này cũng thực sự khiến cho người nổi giận. Chủ thượng treo giải thưởng mới được một ngàn tạ lương thực, vậy thủ trưởng của mình bao nhiêu, mật vệ hạng nhất là bao nhiêu?
Dựa theo tính toán như vậy, chỉ sợ mật vệ cấp thấp nhất treo giải thưởng mới vài cân lương thực! Đây là cái gì? Đây là làm nhục trắng trợn!
Trừ bỏ Tương Văn đang nổi giận, mật vệ toàn thân đằng đằng sát khí, chỉ có Khang Tư vẫn bình thường. Chỉ là hắn cũng bị người vùng núi treo giải thưởng mà ngây người, một ngàn tạ lương thực đổi thành bao nhiêu tiền? Một tạ là một trăm cân, một cân lương thực quý nhất tốt nhất ở địa giới Lôi gia cũng chỉ mười tiền đồng mà thôi, mà người vùng núi căn bản không thể đưa ra lương thực tốt nhất để thưởng.
Nghĩ đến đây, Khang Tư không khỏi vỗ vỗ sau gáy, tự giễu nói:
- Tự cho rằng mình thực giỏi? Không thể tưởng được đầu của mình ngay cả một ngàn quan tiền đều không được.
Tuy rằng Khang Tư cho tới giờ không có cảm giác được mình có gì đặc biệt hơn người, nhưng mấy năm nay có thể nói là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, vẫn khiến cho đáy lòng Khang Tư không kìm nổi có chút tự đắc. Đây là lẽ bình thường của con người, Khang Tư cũng không thể ngoại lệ, nhưng đột nhiên biết được giá trị của mình trong mắt người vùng núi chỉ là một ngàn tạ lương thực, trong lòng một tia nhỏ kiêu ngạo cũng hoàn toàn biến mất.
- Được rồi, Tương Văn. Nếu hắn luôn miệng nói muốn giao dịch với ta, như vậy để hắn giải thích một chút muốn giao dịch cái gì với ta.
Khang Tư rốt cuộc lên tiếng kêu Tương Văn.
Người vùng núi rốt cuộc có thể thở ra một hơi, cố gắng dời cặp mắt sưng giống như quả đào, khủng hoảng nhìn thoáng qua Tương Văn vừa phát tiết nỗi giận. Hắn căn bản không nghĩ tới một người đẹp yểu điệu như vậy khi đánh người lại đau như thế, cho dù mình da thịt dày cũng không chịu được nỗi đau như vậy, hơn nữa không chỉ là da thịt đau, ngay cả trong xương cũng đau đớn.
Khó trách người bộ tộc đều nói Khang Tư không phải người, khó trách vài tộc trưởng Sơn Việt nguyện ý treo giải thưởng lớn như vậy! Thì ra Khang Tư này thật sự không phải người, bằng không không thể giải thích người đẹp hộ vệ thủ hạ của Khang Tư vì sao có thể đánh mình đến thảm như vậy.
Nhìn người vùng núi đang sững sờ, Tương Văn đá qua một cái, lạnh giọng nói:
- Không nghe câu hỏi chủ thượng của ta sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm giao dịch gì?
Người vùng núi rất sợ hãi né qua một chút, sau đó dùng bộ dạng tránh né nói:
- Bộ, bộ lạc của ta muốn bán phủ thành Văn Tân quận cho ngươi.
- Tân Thành?
Khang Tư nhướn mày, đó là thành trì mình đã từng bảo vệ.
- Bộ lạc các ngươi chuẩn bị bán Tân Thành cho ta? Trước tiên không nói giá, các ngươi có tư cách làm chủ bán Tân Thành sao? Bởi vì trong Minh Quốc ở tộc Sơn Việt, bộ lạc là thế lực độc lập nhỏ nhất đúng không?
Người vùng núi này sửng sốt, không nghĩ tới Khang Tư này lại hiểu biết tộc Sơn Việt như thế, hắn có chút tự đắc nói:
- Bộ lạc chúng ta đây đương nhiên có tư cách này, ngươi nói cái thành trì đó là đoàn Sơn Nhạc ban cho bộ lạc chúng ta. Nếu là của bộ lạc chúng ta, vậy chúng ta đây bán nó đi không cần phải người nào đồng ý.
Khang Tư liếc nhìn Tương Văn một cái, thấy nàng gật đầu liền hiểu được người vùng núi này lời nói chính xác. Ở Sơn Việt có vô số thị tộc cùng bộ lạc, có rất nhiều tập tục cùng chế độ mà mà người ngoài xem ra không hợp tình hợp lý, không hợp pháp mà ở trong Sơn Việt đều là chuyện hợp tình hợp lý hợp pháp.
Không biết là bị Tương Văn đánh sợ hay là bị tiếng xấu của Khang Tư dọa sợ, hay hoặc là hắn lại diễn trò lúc trước, dù sao Khang Tư vừa chuyển đề tài tới mặt này, người vùng núi bị đánh thành đầu heo cũng thành thành thật thật trả lời.
Đầu tiên, Khang Tư biết được cái lệnh truy nã kia là bởi vì khi hắn thủ thành khiến người Sơn Việt thiệt hại nặng nề đặc biệt là đánh mất sĩ diện đoàn Sơn Nhạc, dưới sự khống chế của đoàn Sơn Nhạc lệnh truy nã của Khang Tư liền xuất hiện như vậy trong tộc Sơn Việt. Về phần tướng mạo Khang Tư là do người gặp qua Khang Tư miêu tả cho họa sĩ để vẽ ra.
Từ điểm này có thể thấy họa sĩ này quả thật lợi hại, dựa vào mấy câu nói có thể vẽ được người chưa gặp qua, đây cũng không phải năng lực mà họa sĩ bình thường có được.
Hỏi một ít tình báo trong nước Sơn Việt, tuy rằng người này biết không nhiều lắm, nhưng kết hợp với tình báo mật vệ sưu tầm được, vẫn là biết được thật giả.
Làm như vậy cũng vì đối chiếu một chút tình báo có sai lầm hay không mà thôi.
Về phần tình báo quận Văn Tân, Khang Tư đã sớm biết rõ, các bộ lạc tộc Sơn Việt ngay từ đầu chen chúc vào lãnh địa đế quốc, tất cả chúc mừng đạt được kiến trúc đầu tiên quận Văn Tân này, lại bắt đầu rục rịch chuẩn bị ở đế quốc kiếm mấy miếng thịt béo.
Chỉ là ở hội nghị chia cắt địa bàn do Sư đoàn trưởng cảnh bị tỉnh Hải Tân trước kia chủ trì, đám chó trông nhà của quân phản loạn vây hãm tộc Sơn Việt ở trong quận Văn Tân, làm cho bọn họ không thể mở rộng ra ngoài.
Dù sao quận Văn Tân đòi tiền không có tiền đòi người, không có người đòi đặc sản nhưng trừ bỏ cây cối ra cái gì cũng không có, hơn nữa cũng không phải địa bàn xung quanh quân phản loạn cho nên quân phản loạn không được gì mà phải trở về.
Bởi vì giằng co như vậy, hơn nữa kinh tế bị phong tỏa, mặc dù có đội buôn mạo hiểm tiến vào nhưng nơi này trừ bỏ gỗ, không có đồ ăn thôn quê, không có đặc sản gì, đội buôn kiếm không được bao nhiêu tiền cũng không lớn mạnh bao nhiêu. Cho nên tộc Sơn Việt người nhiều mà cái gì cũng thiếu qua ngày không dễ chịu lắm.
Sau một hồi cãi nhau, các tộc lật khắp quận Văn Tân, mang theo các loại chiến lợi phẩm trở về nước Sơn Việt, chỉ là đất đai cướp được cũng không thể ném như vậy, bằng không truyền ra ngoài mất hết mặt mũi Sơn Việt.
Vì thế các tộc trưởng cũng không thương lượng, không hẹn mà cùng dùng một cái lý do đảm nhiệm trọng trách biên phòng, ném bộ lạc mình không vừa mắt tới đó.
Bộ lạc này thủ ở mảnh đất đại đa số vật tư đã bị cướp đoạt đi, cuộc sống khó khăn có thể tưởng được, từ chuyện này cho thấy người vùng núi lâm thời nảy lòng tham ám sát Khang Tư kiếm giải thưởng cũng không có gì kỳ quái.
Kết quả này khiến mật vệ thủ hộ ở đây trong lòng thở nhẹ một hơi, không phải nội bộ mình có vấn đề, xem ra có thể tránh được tẩy trừ.
Một mật vệ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khang Tư, sau đó thì thầm vài câu, Khang Tư liền nói với người vùng núi kia:
- Mãnh Dân Chiến, thị tộc Mãnh của Sơn Việt, Tù trưởng hiện nay của bộ lạc Dân Chiến. Dân cư bộ lạc hơn một vạn tám ngàn người, tráng đinh bộ lạc hơn năm nghìn người. Tù trưởng Mãnh Dân Chiến, không biết ta nói đúng không?
Người vùng núi kia cũng chính là Tù trưởng bộ lạc Mãnh Dân Chiến của tộc Sơn Việt lập tức ra sức giãy dụa, trừng mắt đã sắp biến thành một cái khe, mở miệng sưng vù quát mơ hồ:
- Tên ác ma này, ngươi làm sao biết đến tình huống bộ lạc ta đây? Ngươi muốn làm gì?
- Ác ma?
Khang Tư toát mồ hôi lạnh, chính mình khi nào ở trong lòng người Sơn Việt có danh hiệu ác ma? Chỉ vì khi thủ vệ Tân Thành tạo thành tổn thương cho người Sơn Việt? Người Sơn Việt cũng quá hẹp hòi.
Tương Văn lại không nói nhiều như vậy, lập tức cho Mãnh Dân Chiến mấy đòn đọc, làm cho tên xuất thân ở vùng núi này hiểu được cái gì nên nói cái gì không.
- Ừ! Không biết bộ lạc các ngươi chuẩn bị bán Tân Thành cho ta với giá nào?
Khang Tư đột nhiên nói lời này khiến bọn Tương Văn ngây ngẩn cả ra.