Lý Tuấn Nhiên nghe được tiếng kêu la theo bản năng quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn lại khiến hắn ngạc nhiên bởi vì hắn nhìn thấy một sĩ quan rất bưu hãn trên thành phía sau Bỉ Khắc đột nhiên hô to một tiếng “Đại soái cẩn thận!” rồi đánh tới Bỉ Khắc.
Bỉ Khắc nghe vậy lập tức nhìn xung quanh phía Lý Tuấn Nhiên, phát hiện căn bản không có bất kỳ một người nào giơ cung nhắm vào mình, không khỏi rất kỳ quái quay đầu nhìn xem rốt cuộc là người nào ở phía sau vì sao muốn kêu cẩn thận.
Quay đầu nhìn lập tức thấy được bộ hạ lúc trước bị mình cho một bạt tai đang vẻ mặt kích động xông lại đây, chính là trong mắt hắn vẻ lạnh lẽo bắn ra khiến cho Bỉ Khắc lập tức nổi da gà.
- Ngươi…
Bỉ Khắc vừa mới nói ra một từ, liền cảm thấy một lực va chạm mạnh, sau đó toàn thân bay lên. Bỉ Khắc biết chính mình rơi xuống dưới thành, nghĩ đến khoảng cách mặt đất cao mười mấy mét, hắn không kìm được kinh hãi hô to một hồi!
Vì thế trước mắt bao nhiêu người nhìn, Bỉ Khắc liền thảm thiết kêu rơi xuống đất. Khi tiếng kêu thảm ngừng cùng với một tiếng “Ba” buồn bã kêu lên, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người không kìm được nhắm mắt rụt cổ.
Mà tên sĩ quan kia vẫn là bộ dáng ngây ngốc rất giật mình hé miệng nhìn đống thịt dưới thành tường. Một mặt khua khua hai tay, một mặt há miệng nói lớn:
- Ách! Đại soái, ta không phải cố ý, thật sự không phải cố ý.
Nhìn biểu tình cùng với nghe câu nói đó, hiển nhiên người thật thà chất phác này không cẩn thậm đẩy ngã Bỉ Khắc xuống dưới.
Tuy nhiên ánh mắt hắn lại cực kỳ không hợp với biểu tình cùng ngôn ngữ lúc này của hắn. Bất kỳ ai nhìn đến cặp mắt lóe ra vẻ cười nhạo, điên cuồng, hết giận này cũng sẽ không tin tưởng ý đồ thực của hắn là vô tội giống như biểu tình.
Mọi người trên thành đều ngây ngẩn, ai cũng không nghĩ tới đường đường một người đứng đầu quân phản loạn cứ thế ngỏm. Nhưng lại vì bộ hạ trung thành giải cứu lỡ tay đẩy xuống dưới thành mà chết, có thể nói là chết cực kỳ oan uổng.
Trên thành tường, vào lúc bọn binh sĩ bắt đầu xuất hiện sự rối loạn, các sĩ quan cao cấp lập tức hét lớn:
- Hoảng loạn cái gì! Tất cả đều im lặng giữ vững cương vị cho ta, người vi phạm giết không tha!
Những thân binh của sĩ quan này lập tức động tác nhanh chóng nhảy vào các nơi phòng ngự tiến hành giám sát và điều khiển. Các sĩ quan cấp thấp một chút đều có vẻ choáng váng, chỉ có thể sững sờ đứng ở đàng kia, nhìn một ít cao cấp sĩ quan trở nên quyết đoán lưu loát, thông minh tháo vát.
Bọn họ bình thường không phải đều ngốc nghếch hay sao? Hiện tại xem ra đột nhiên biến thành thật sự là có phong độ Đại tướng đây?
Mà khi bọn họ nhìn thân binh đại soái chẳng những không có biểu tình đau xót căm giận mà ngược lại bộ mặt dữ tợn phối hợp thân binh khác bắt đầu áp chế các binh lính thì không khỏi chợt hiểu ra, trong lòng run lên lập tức thông minh phối hợp với thân binh áp chế bọn binh lính đang xôn xao.
- Bắn tên! Bắn chết Lý Tuấn Nhiên tại chỗ cho lão tử!
Một sĩ quan gào thét hô lớn, tuy nhiên nguyện vọng của hắn nhất định không thể thực hiện được bởi vì Lý Tuấn Nhiên đã sớm chạy xa.
Lý Tuấn Nhiên sau khi nhìn thấy Bỉ Khắc bị ngã, không ngờ không có một sĩ quan nhảy ra giận dữ mắng sĩ quan đánh ngã Bỉ Khắc lập tức hiểu được đó là chuyện gì.
Hắn một mặt thì mắng: “Tên Bỉ Khắc ngu ngốc này, không ngờ đều nuôi ong tay áo! Ngươi không chết thật sự là trời không có mắt!” Một mặt nhanh chóng giục ngựa quay đầu bỏ chạy.
Cho nên khi trên tường thành rốt cuộc phản ứng lại kéo cung bắn tên thì Lý Tuấn Nhiên đã chạy ra khỏi phạm vi ngắm chuẩn của giá nỏ, chờ giá nỏ điều chỉnh tốt thì hắn đã chạy ra khỏi tầm bắn.
Nếu không bị giá nỏ bắn trúng, chỉ bằng vào cung tên bình thường căn bản không thể mang đến cho Lý Tuấn Nhiên đã trang bị hạng nặng một chút thương tổn nghiêm trọng gì.
Vừa trở lại nơi đóng quân của mình Lý Tuấn Nhiên cũng thở nhẹ rất nhiều, đồng thời không kìm được giận dữ nói:
- Mẹ kiếp, bọn vô ơn bạc nghĩa các ngươi thật là độc ác! Binh lính công thành nghe lệnh, bắn con mẹ chúng nó cho ta!
Binh lính cầm lá chắn đứng trước lập tức hét lớn một tiếng ùn ùn phóng tới hướng thành trì, lính cầm đao lá chắng thang đi sát theo sau.
Binh lính bắn đá sớm chuẩn bị xong cũng lập tức cầm chùy gỗ đánh vỡ cọc, “Sưu” một tiếng, tảng đá hơn mười cân mang theo tiếng rít đánh về phía cổng thành.
Xe bắn tên phía dưới lắp bánh xe cũng theo tiếng ra lệnh của Lý Tuấn Nhiên dưới sự ra sức đẩy của một đám lính cầm lá chắn cùng lính cung tên di động về phía trước. Xe công thành toàn bộ được che phủ bằng sắt lại được sự yểm hộ của một đám lính cầm lá chắn nhanh chóng lao thẳng tới cửa thành.
Dưới sự chỉ huy của sĩ quan, lính trên tường thành trước tiên dùng giá nỏ cùng máy bắn đá bắn vào tháp bắn tên, chỉ tiếc loại trang bị giá nỏ trên tường thành tỷ lệ chính xác quá thấp, lần bắn thứ nhất không có một cái nào bắn trúng. Tuy nhiên lại xuyên mấy tên lính bên quân địch thành một chuỗi.
Về phần mấy cái máy bắn đá kia, chẳng những không đủ chính xác, uy lực cũng chẳng ra gì, chỉ là chó ngáp phải ruồi đập trúng một khối lan can bằng gỗ của tháp bắn tên. Đương nhiên quân lính không may mắn bên quân đoàn Tuấn Nhiên cũng bị đập chết mười mấy người.
Bên phía Lý Tuấn Nhiên, mấy tên lính bắn đá nhìn thấy tháp bắn tên bị nguy hiểm đồng thời cũng phát hiện mấy vị trí của giá nỏ và máy bắn đá lập tức liền điều chỉnh góc độ của máy bắn đá, chuẩn bị trước tiên phá hủy những khí giới có uy hiếp lớn nhất này đi.
Bên này, những tên lính trên thành tường hoặc là rút tên kéo cung nhắm quân địch bắn, hoặc là cầm gỗ đá vạc dầu lẳng lặng đợi quân địch đến dưới thành thì cho bọn họ một vố lớn.
Chẳng mất bao lâu, quân cầm lá chắn dưới trướng Lý Tuấn Nhiên đã chạy tới dưới thành tường, yểm hộ bắc thang, mà bọn lính cầm đao liền lập tức trèo lên.
Lính trên tường thành đợi đúng cơ hội, đá tảng, gỗ, ống đồng vạc dầu ném thẳng xuống dưới không thương tiếc. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phía dưới đồng thời ném nhanh cây đuốc xuống, một mùi vị thịt nướng khó nghe lập tưucs theo tiếng gào thê thảm vang tới tận trời.
Tiếp theo, xe công thành là lực lượng công thành chủ yếu tới cửa thành bắt đầu đánh lên cửa thành. Tuy nhiên nó cũng lọt vào sự chiêu đãi của đá đập lửa đốt, chỉ là bởi vì có lính cầm lá chắn liều mạng bảo vệ mới không bị đốt cháy tại chỗ.
Tiếng động ầm ầm khi va chạm khiến cho xe công thành thu hút rất nhiều vạc dầu. Khi lượng dầu nhiều đến mức tẩm ướt nhẹp bùn đất, binh lính cầm lá chắn cũng không thể dập tắt lửa trên xe công thành, thậm chí ngay cả bọn họ đều không thể tránh thoát ngọn lửa như vậy.
Xác định máy bắn đá bên ta đã kiềm chế đại bộ phận hỏa lực giá nỏ cùng máy bắn đá của quân địch, tháp bắn tên cũng bắt đầu tiến vào phạm vi có thể bắn tới tường thành, cũng đúng là lúc cái xe công thành kia bị hủy, Lý Tuấn Nhiên lúc này mới vung tay lên, mấy xe công thành còn lại lập tức xung phong dưới sự bảo vệ của lính cầm lá chắn.
Lính bên Lý Tuấn Nhiên ngửa đầu công thành đương nhiên là cực kỳ khổ sở. Chẳng bao lâu xe công thành liền bị hủy một chiếc, ba cái máy bắn đá, năm cái tháp bắn tên, hơn trăm cái thang, binh lính thì chết và bị thương hơn hai ngàn người, đại đa số đều là bị bắn chết, đập chết và chết cháy.
Đương nhiên lính trên thành tường cũng không khá gì, máy bắn đá cùng giá nỏ bị hủy ba bốn cái, ba bốn trăm tên lính bị đập chết, bắn chết.
Trong đó một đoạn phòng ngự là thảm thiết nhất, không ngờ bị quân địch vọt lên, hơn trăm người trực tiếp bị chém chết. Nếu không phải có mãnh tướng bên cạnh áp chế quân địch cùng với đúng lúc hủy thang đi, chỉ sợ toàn khu này đều lọt vào trong tay quân địch rồi.
Tuy rằng tình hình chiến đấu phi thường kịch liệt, nhưng đối với hai bên mà nói, đây chỉ là khởi động làm nóng người mà thôi. Cho nên khi phần lớn binh lính của Lý Tuấn Nhiên đều tham gia vào công thành, Lý Tuấn Nhiên liền gõ thanh la rút quân.
Sau một hồi hoan hô trên thành tường liền chỉ còn lại từng đợt thở dốc dồn dập, ai cũng biết rõ quân địch lui ra nghỉ ngơi và hồi phục mà thôi, chiến đấu ngày mai khẳng định sẽ kịch liệt hơn hôm nay rất nhiều.
Bọn binh sĩ cũng không nghĩ cái gì, chỉ là các sĩ quan nhíu mày khi nhìn thấy xác ở dưới thành. Nếu không vùi lấp những cái xác này chỉ sợ không bao lâu sẽ xuất hiện ôn dịch, nhưng vạn nhất lúc ra khỏi thành bị quân địch nhân cơ hội phái kỵ binh xung phong, vậy chẳng phải là tự dưng mất không một đám người?
Tuy nhiên Lý Tuấn Nhiên cũng không có ý tưởng nham hiểm như vậy, ngược lại phi thường nhân đạo, sau khi bộ đội lui lại liền phái người lại tỏ vẻ muốn thu thập xác binh sĩ. Đối với yêu cầu này, các sĩ quan trên thành đương nhiên là vui vẻ nhận lấy, bởi vì chỗ tốt lớn nhất là bọn họ, cho nên cũng không có ai đề nghị nhân cơ hội giết bất ngờ.
Ngày hôm sau, Lý Tuấn Nhiên phát hiện điều như suy đoán trong lòng, chẳng những cờ thống lĩnh trên thành đổi tên mà đồng thời trên tường thành cũng thêm mấy sĩ quan mặc quân phục lộng lẫy. Xem hình dạng đắc ý của bọn họ chỉ biết những tên vô ơn bạc nghĩa này tối qua đã phân chia di sản của Bỉ Khắc.
Lý Tuấn Nhiên trong lòng có chút mèo khóc chuột, không quá vui vẻ. Mấy sĩ quan cao cấp trên tường thành đang cực kỳ đắc ý cũng không kìm được phải nhíu mày.
Bởi vì tại nơi đóng quân của Lý Tuấn Nhiên, trừ bỏ cờ của Lữ đoàn một Sư đoàn một ra, sau một đêm lại có thêm cờ của Lữ đoàn năm Sư đoàn một. Xem ra Lữ đoàn năm quân Khang Tư đã hội họp với Lý Tuấn Nhiên tối hôm qua để tiến công bên mình.
Tuy nhiên vào lúc Lý Tuấn Nhiên bắt đầu chia bộ đội ra làm hơn mười đội, sĩ quan cao cấp trên thành hai đầu lông mày nhíu vào nhau, vừa thấy chiêu này của đối phương thì biết rõ chuẩn bị đánh luân phiên. Nếu chỉ riêng như vậy thì sĩ quan cao cấp cũng không lo lắng lắm, dù sao bọn họ cũng có thể sử dụng đánh luân phiên.
Chỉ là tiếp theo bọn họ nhìn đến Lữ đoàn thứ năm phái từng nhóm lính nhập đến mười mấy đội ngũ của Lý Tuấn Nhiên, hiển nhiên là chuẩn bị lấy lính cũ mang theo lính mới, tại chỗ tiến hành huấn luyện thực chiến.
Vừa nghĩ vậy các sĩ quan cao cấp không kìm nổi chửi cha mắng mẹ. Quân Khang Tư đáng chết không ngờ coi trận chiến này làm nơi luyện binh. Quân Khang Tư dám làm vậy chẳng phải đại biểu bọn họ đã có lòng tin tưởng vào thắng lợi thật lớn rồi!
Bọn họ dựa vào cái gì có tin tưởng như vậy? Chẳng lẽ chỉ bằng mấy vạn người trước mắt này? Hay là quân Khang Tư thật sự điều hết toàn bộ binh lính Sư đoàn tới đây?
Vào thời điểm các sĩ quan cao cấp buồn rầu, Lý Tuấn Nhiên cũng không báo gì cả, trực tiếp phát lệnh tấn công.
Lúc này cường độ chiến đấu lớn hơn ngày hôm qua rất nhiều, bởi vì dụng cụ công thành nhiều hơn gấp đôi ngày hôm qua, cho nên mới đánh không bao lâu, quân Khang Tư liên tục công phá mấy đoạn phòng thủ tường thành, bắt đầu triển khai chém giết mãnh liệt.
Nếu không phải các sĩ quan bưu hãn thủ thành tự mình mang binh lính xông lên, đúng lúc đoạt lại quyền khống chế mấy đoạn này, chỉ sợ tường thành sẽ bị quân Khang Tư vững vàng chiếm giữ, vậy thời gian thành bị phá cũng không còn xa.
Lần này chém giết từ sáng sớm đến chiều tà, thẳng đến khi bộ đội Lý Tuấn Nhiên toàn bộ thay phiên một lần mới thu binh, hoàn toàn lui binh nghỉ ngơi và hồi phục.
Một ngày này, lính trong thành tuy rằng cũng thay phiên nhau ra trận nhưng bọn họ là bên bị tấn công, cho dù lui xuống nghỉ ngơi trong lòng cũng không kìm lòng lo lắng thành trì sẽ bị công phá hay không. Cho nên bọn họ căn bản không thể an tâm thay phiên nhau nghỉ ngơi giống quân Khang Tư ngoài thành.
Bởi thế nên sau khi Lý Tuấn Nhiên lui binh, lính trong thành tâm thần khẩn trương vừa được thả lỏng, cả người lập tức cảm thấy phi thường mệt mỏi nhưng lại bắt đầu quét dọn xác trên thành dưới sự hò hét của sĩ quan, thật sự là thống khổ vạn phần.
Tới ngày thứ hai, khi các sĩ quan cao cấp nhìn thấy cờ Lữ đoàn thứ ba Sư đoàn một quân Khang Tư cũng được treo lên, tất cả trong lòng đều rất là khó chịu.
Tuy nói số lượng lính công thành ít nhất phải nhiều hơn bên thủ thành năm lần mới có thể vây chặt thành trì, hiện tại đối phương chỉ nhiều hơn bên mình một chút còn không cần phải lo. Chỉ là nếu quân địch liên tục xuất hiện tình huống tăng binh lính, lại rất đả kích sĩ khí binh lính thủ thành.
Hơn nữa trong lòng các sĩ quan còn có một lo lắng được ẩn núp thật sâu, ngày trước Lý Tuấn Nhiên từng nói sự hỗn loạn ở tỉnh đông là do quân Khang Tư làm ra, toàn bộ binh lực Sư đoàn đang hướng về bên này.
Nếu đó là nói dối, mọi người tự nhiên không cần khẩn trương chậm rãi tiêu hao với bọn họ là được. Nhưng nếu là thật sự, vậy đúng là phần lớn địa bàn tỉnh đông đã rơi vào trong tay quân Khang Tư, tới lúc đó, chẳng phải thành mình đã bị cô lập?
Như vậy còn đánh cái rắm! Cũng không biết trinh sát bên mình phái ra có xông ra ngoài tìm được đồng minh cứu viện hay không, tuy nhiên nghĩ lại năng lực của trinh sát, vậy thật sự là khó mà biết được.
Chỉ là bọn mình đã không muốn lại nghe theo lệnh người khác, thật vất vả nhân cơ hội chiếm được địa vị và quyền lực chẳng nhẽ lại cứ thế mà vứt đi?
Không có khả năng, đây là tuyệt đối không có khả năng! Tuy nhiên nếu vạn nhất đánh không lại đến lúc đó đầu hàng cũng được. Nói không chừng Khang Tư kia nhìn đến bộ dáng dũng mãnh thiện chiến của mình ngược lại sẽ trọng dụng mình thì sao!
Tóm lại, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng cả hai đường mới được.
Trước lúc chiến đấu, những sĩ quan này tròng mắt đảo tròn, người ngoài còn tưởng rằng bọn họ đang tự hỏi chiến đấu thế nào.
Nếu dựa theo tỷ lệ công thành, năm lần vây chặt, mười lần công phá mà xem, sĩ quan cùng binh lính trong thành đều chậm rãi trở nên an tâm tự tại. Dù sao quân địch hiện tại chỉ nhiều hơn bên mình một chút mà thôi.
Tuy nhiên theo sự xuất hiện của dụng cụ công thành từ Lữ đoàn mới gia nhập, cũng là lúc tập trung tất cả dụng cụ công thành lại để sử dụng, tâm tình quân thủ thành lập tức trầm hẳn xuống.
Gần trăm máy bắn đá bắn một lần, mưa đá tảng khắp trời bay lên thành. Đối mặt với sự tấn công không có chỗ trốn, vậy chỉ có thể xem phẩm chất con người có tốt hay không, đá tảng có thể đập xuống đây hay không, chỉ cần ở trên tường thành, vậy không nên nghĩ đến việc trốn.
Trừ bỏ mưa đá tảng ra, tiếp theo là hàng trăm tháp bắn tên xếp thành từng lớp từng lớp chắn toàn bộ tường thành, hơn nữa đã tới gần đến chỉ còn mấy chục mét.
Lính cung tên trên tháp bắn tên ỷ vào có lá chắn bảo vệ, liều mạng bắn tên sang bên thủ thành. Đến lúc này cho dù phẩm chất tốt có thể tránh thoát trong mưa đá cũng không thể nào tránh được bị lính cung tên này bắn chết.
Vì cái gì không dùng giá nỏ cùng lính cung tên bắn hỏng những tháp bắn tên này? Lạy chúa! Ai dám mạo hiểm dưới màn mưa đá mà khống chế giá nỏ cùng với cung tên bắn bọn họ?
Về phần xe công thành của quân địch? Lúc này đã tới chật ních sát cửa thành, tới mức bắt đầu trực tiếp đụng hẳn vào tường thành.
Tấn công mãnh liệt như thế đánh cho lính thủ thành thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên được, đợi cho đến lúc quân Khang Tư bắt đầu xông lên thành, các sĩ quan không thể ngăn cản đành phải đem đội ngũ chuẩn bị thay phiên kêu ra trước.
Dù sao đều tới lúc này rồi, quản cái gì thay phiên hay không thay phiên, chẳng lẽ để binh sĩ nghỉ ngơi mà đưa tường thành cho người ta chiếm? Làm gì có chuyện ấy.
Binh lính thủ thành vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một chút, tuy rằng thật sự không tình nguyện nhưng dưới sự áp bức của sĩ quan vẫn chỉ có thể kiên trì từ hố nấp binh lính chạy đến chém giết. Trong lòng họ chỉ có thể tự nhận là không may, vì sao lại sinh ra ở thời đại này, vì sao trai tráng cũng bị bắt đến nhập ngũ.
Bởi vì hai bên đã đánh giáp lá cà, mưa đá ngừng lại tuy nhiên sức tấn công của tháp bắn tên lại càng lớn. Cảnh này khiến cho quân thủ thành vào lúc chém giết cùng quân Khang Tư còn phải cẩn thận đề phòng tên nhọn thình lình bắn chết, dưới sự phân tâm như vậy sức chiến đấu quân thủ thành bị giảm mạnh.
Tuy nhiên bởi vì mưa đá tảng ngừng lại, giá nỏ bắt đầu phát huy tác dụng, mà thủ đoạn đốt lửa, nước nóng, ném gỗ ngày hôm qua cũng được quân thủ thành mang ra sử dụng. Những chiêu này vừa xuất ra, tuy rằng quân Khang Tư vẫn giữ được thế công mãnh liệt nhưng quân thủ thành bắt đầu chậm rãi đoạt lại ưu thế.
- Bọn họ sắp không chống nổi nữa rồi! Toàn quân xông lên, đuổi bọn khốn này xuống dưới.
Một sĩ quan thấy thế lập tức vung đao phát lệnh, lớn tiếng cổ vũ tinh thần binh sĩ.
Đúng lúc quân thủ thành dưới sự uy hiếp của sĩ quan gầm rú xông lên thì tiếng kèn vang lên. Quân Khang Tư lập tức hoang mang nhanh chóng chạy xuống dưới thành, mà xe công thành cùng với tháp bắn tên cũng được lính cầm lá chắn bảo vệ chậm rãi lui về phía sau.
Nhìn thấy quân địch rút lui, quân thủ thành đứng ở trên thành tường hoan hô, có mấy tên lính giết đến đỏ cả mắt thậm chí chuẩn bị theo thang mây không bị mang đi đuổi xuống chém giết.
Tuy nhiên đúng lúc này, tất cả mọi người nghe được trên bầu trời vang lên liên tiếp tiếng kêu, hơn nữa nhìn thấy bóng đen chi chít bay về bên này.
Tất cả mọi người chửi ầm lên một câu:
- Lại giở ra chiêu này!
Sau đó nhanh chóng mà không bối rối hoặc là chạy vào hố nấp hoặc là tránh vào tường chắn đều nâng lá chắn lên che thân. Mới hay ngày thời gian bọn họ đã quen với chiêu quân Khang Tư vào lúc tiến công và sau khi rút đi phát động máy bắn đá.
Khi tiếng bùm bụp vang lên, hầu hết lính thủ thành đều sửng sốt,làm sao mưa đá lần này chấn động lại trở nên nhỏ như vậy? Cũng chưa nghe thấy có bao nhiêu tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa tiếng động này giống như không phải đá tảng, mà giống như là tiếng hũ sành bị vỡ.
Mọi người vừa thò đầu nhìn sắc mặt lập tức tái mét. Trên tường thành quả nhiên khắp nơi đều là mảnh vỡ của hũ sảnh, từ mặt đất đến trên tường đều được tưới ướt đẫm, mùi dầu đậm đặc xông vào mũilàm cho mọi người lập tức hiểu được chất lỏng ướt át khắp nơi là cái gì!
Sĩ quan lập tức điên cuồng nhảy dựng lên hô:
- Mau! Mau chạy! Mau… A! Không!
Sĩ quan đó nhìn thấy trên bầu trời hạ xuống vô số quả cầu lửa chỉ có thể tuyệt vọng gào lên một tiếng.
Ngọn lửa rừng rực nổi lên cùng với tiếng kêu thê thảm và những thân hình vặn vẹo ở trong ngọn lửa lập tức biến thành tường thành địa ngục trần gian. Mà quân Khang Tư lại đúng theo câu: thừa lúc hắn bệnh lấy mạng của hắn, vào lúc ngọn lửa yếu bớt một chút lập tức phát động tấn công.
Công tác thống kê sau trận chiến, chỉ riêng lần cháy này đã thiêu chết bốn năm nghìn người, một ngày tấn công này là lần đầu tiên quân thủ thành chết hơn gấp nhiều lần quân công thành từ trước tới nay.
Sau khi vất vả dập tắt ngọn lửa, lại liều chết ngăn cản quân Khang Tư mượn gió bẻ măng, các sĩ quan quân thủ thành nhanh chóng kiểm kê binh lực còn lại, sau khi kiểm kê, mọi người đều một vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Mấy ngày chiến đấu kịch liệt này tuy rằng cũng giảm quân số thật nhiều, tuy nhiên một ngày giảm quân số một đại đội bọn họ vẫn còn có thể chấp nhận được.
Nhưng một trận chiến hôm nay liền giảm quân số gần hai liên đội, toàn bộ tính lên đã mất đi một phần năm binh lực. Nếu binh lực đối phương không thay đổi, chiêu một thêm trai tráng vẫn còn có thể duy trì được, nhưng lại không nên quên đối phương còn ba Lữ đoàn cựu binh tinh nhuệ còn chưa có tới!
Hiện tại chỉ có hơn hai Lữ đoàn cựu binh tinh nhuệ, bộ đội của Lý Tuấn Nhiên đều khó đánh như vậy. Nếu thêm một Sư đoàn cựu binh tinh nhuệ vậy ngu lắm cũng biết sức chiến đấu của Lý Tuấn Nhiên sẽ tăng tới mức nào.
- Ta xem, chúng ta có phải là nên suy xét đầu hàng Đốc quân đại nhân hay không?
Một sĩ quan vẻ mặt thật thà chất phác có chút chần chờ nói.
- Ừ! Đầu nhập vào Đốc quân đại nhân là chắc rồi, nhưng nếu chúng ta cứ vậy mà đầu nhập vào, cùng lắm thì chỉ làm sĩ quan cấp Tá mà thôi. Thấp như thế nếu chúng ta muốn leo lên cao thì phải tốn càng nhiều sức lực so với những người khác.
Một sĩ quan vẻ mặt trung hậu khác sờ sờ cằm nói.
- Vậy các ngươi nói nên làm gì bây giờ? Ta vốn ngu dốt, dù sao chỉ là một tiên phong, các ngươi nói thế nào ta làm vậy, chỉ cần tất cả chúng ta có thể đủ vinh hoa phú quý là được!
Tên sĩ quan đã đẩy Bỉ Khắc xuống thành vẻ mặt thành thật nói.
- Mẹ nó, anh em chúng ta ai chẳng biết rõ ngươi. Ngươi ngốc? Ngươi giả ngốc cho ai xem hả! Nói mau!
Vài sĩ quan lập tức chửi bậy ầm lên.
Sĩ quan kia cũng không cãi lại, vẫn vẻ ngốc nghếch như cũ cười cười, sờ sờ đầu sau một lúc mới nói:
- Ta cho rằng chúng ta phải làm đánh một trận thật lớn, càng thảm thiết càng dữ dội càng tốt. Tốt nhất chính là đánh đến mức khiến cho Đốc quân đại nhân hận không thể ăn sống chúng ta, như vậy lúc chúng ta đầu hàng, Đốc quân đại nhân vui mừng ngạc nhiên vạn phần khẳng định sẽ không khiến chúng ta bị thiệt!
- Ồ! Biện pháp này không tồi, quân địch vốn hận thấu xương đột nhiên nguyện ý đầu hàng mình, vậy tâm tình cực độ tức giận đột nhiên trở nên vui sướng. Ừ! Chiêu này thật tuyệt a!
Vài sĩ quan gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Nếu đã thế, vậy ngày mai chúng ta phải đốc xúc binh sĩ cho tốt, thậm chí chiêu số tự thân chiến đấu cổ vũ tinh thần binh sĩ đều phải dùng hết ra.
Sĩ quan bề ngoài thành thật kia nói.
- Yên tâm, vì vinh hoa phú quý về sau, chúng ta thật sự là dám liều mạng để nắm bắt!
Các sĩ quan đều vỗ ngực kêu gào cam đoan.
Tới sáng sớm hôm sau, các sĩ quan lập tức chạy lên thành quan sát, phát hiện nơi trú quân ngoài thành so với ngày hôm qua đã mở rộng gấp mấy lần.
Quả nhiên cờ của năm Lữ đoàn Sư đoàn một đều được treo lên. Tuy nhiên làm cho bọn họ vui mừng nhất chính là, cờ Đốc quân cùng cờ Quân đoàn mười hai cũng được treo lên. Đây chẳng phải nói là bọn mình ra sức biểu diễn có thể làm cho chính mắt Đốc quân đại nhân nhìn thấy?
Hắc hắc, đây chính là cơ hội tăng thêm ấn tượng tốt. Lúc trước còn sợ nếu Đốc quân đại nhân không tới có thể khiến cho Lý Tuấn Nhiên tức giận vạn phần mà có thể không tiếp nhận bên mình đầu hàng, hiện tại cuối cùng có thể thở phào một hơi.
Mặc kệ nói thế nào, Đốc quân đại nhân có thể tạo nên sự nghiệp lớn như vậy, thế nào cũng sẽ không hành động theo cảm tình, vứt bỏ những chiến tướng dũng mãnh như bọn họ đi?
Vào lúc hai bên đều chuẩn bị ổn thỏa, gần trăm kỵ binh quân Khang Tư xuất hiện tại trước trận. Quân thủ thành đương nhiên biết đây là kêu gọi đầu hàng khi có nhân vật lớn xuất hiện, cũng kiềm chế lòng sát phạt, có chút tò mò muốn nghe một chút đối phương sẽ hô cái gì.
Gần trăm kỵ binh này đi vào nơi cách tường thành khoảng hơn mười mét, sắp thành một hàng sau đó đồng thanh hô lớn:
- Phụng lệnh Đốc quân đại nhân! Lệnh cho các ngươi lập tức mở cửa thành buông vũ khí đầu hàng có thể bảo đảm tính mạng người thân được an toàn. Trước khi chiến đấu đầu hàng có thể bảo đảm an toàn tính mạng, một khi thành bị phá, giết sạch toàn thành!
Âm thanh gần trăm trai tráng khỏe mạnh đồng thời hô lên vang động toàn thành, dân chúng binh lính trong thành tất cả đều choáng váng, mà các sĩ quan thì biến sắc mặt. Lời này cũng quá cứng rắn, dường như không coi chúng ta ra gì cả?
Sĩ quan thành thật kia nhìn đến vẻ mặt nghi ngờ lưỡng lự của đồng nghiệp không khỏi miệng cười trấn an:
- An tâm, đây chỉ là hù dọa dân chúng cùng binh lính bình thường trong thành thôi. Chiêu này thường dùng vào lúc công thành mà.
- Kỳ thật các ngươi nghĩ kỹ xem, nếu đánh thắng Đốc quân đại nhân bỏ được nhiều trai tráng còn có những sĩ quan ưu tú chúng ta mà đi diệt hết hay sao? Không có khả năng! Đốc quân đại nhân khẳng định cần những trai tráng này cùng chúng ta để bổ sung bộ đội, bằng không bộ đội của Đốc quân đại nhân đến khi nào mới có thể lớn mạnh?