Khương Vi hít sâu một hơi.
Cô ấy không có thời gian? Hừ.
Nhiệm vụ trong trường rất nặng, tân sinh là bận rộn nhất.
Người khác nói câu này còn có thể tin được, còn Cơ Phù...
Ngoại trừ giờ học Dược học ra, chẳng phải ngày nào cô ấy cũng nằm trong khoang trị liệu ở phòng y tế của trường sao?
Khương Vi nhất thời không nói nên lời, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Đến ngày thi tân sinh, cô ấy vẫn không tìm được đội phù hợp, mãi đến khi lên phi thuyền đến tinh cầu khảo thí, mới biết được trong số tất cả tân sinh, vậy mà chỉ có cô ấy và Cơ Phù là không ai thèm nhận.
Khương Vi lập tức mặt mày tái mét, lần thi đầu tiên đã không đạt, vậy thì những lần thi sau, cô ấy cơ bản cũng không tìm được đội phù hợp nữa.
Bị đuổi học gần như là chuyện chắc chắn.
Mà đối với chuyện này, những người trên phi thuyền lại chẳng hề ngạc nhiên.
Mỗi năm, số lượng người cấp F bị đuổi học nhiều vô số kể, Cơ Phù và Khương Vi cũng chẳng có gì đặc biệt.
Khương Vi còn đỡ, thành tích trong số những người cấp F coi như là không tệ, bị đuổi học cũng có chút đáng tiếc.
Còn Cơ Phù thì không có gì bất ngờ.
Một dược sư cấp F ngày thường đến lớp cũng không đầy đủ, lại không có gia thế gì, bị đuổi học là chuyện đương nhiên.
Vạn Điệp cau mày, ghé sát vào tai Vạn Phong, nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta không thể dẫn theo chị Cơ cùng đi sao?"
Bên phía lớp A đặc biệt, có người nghe được câu này, nhìn Cơ Phù một cái đầy ẩn ý, cười như không cười nói: "Không ngờ, cậu cũng là người tầm thường như vậy."
Người nói chuyện tên là Tôn Nhất Minh, cũng là người Tinh cầu Úy Hải, gia đình có chút mâu thuẫn với nhà họ Vạn, từ trước đến nay luôn nhìn Vạn Phong không vừa mắt.
Mỗi kỳ thi tân sinh, lớp A đặc biệt đều sẽ có một số nhiệm vụ đặc biệt để nâng cao độ khó của bài thi.
Lần này thật không may, một trong những yêu cầu là tất cả mọi người trong lớp A đặc biệt phải ở trong cùng một đội.
Có yêu cầu như vậy, chứng tỏ lần này bài thi của bọn họ sẽ rất khó, vì vậy những ngày này, mọi người trong lớp A đặc biệt đều đang tăng cường luyện tập.
Tôn Nhất Minh bị thương nhẹ khi đấu tập với Vạn Phong, hôm nay phải chống nạng lên phi thuyền.
Mọi người trong lớp A đặc biệt đều biết Vạn Phong đã dùng tư cách của nhà họ Vạn để bảo lãnh cho một người vào Học viện, nhưng lâu như vậy vẫn chưa gặp qua người đó, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Phù.
Tôn Nhất Minh vuốt cằm: "Trông cũng được đấy."
Ý tứ trong lời nói của cậu ta khiến những người xung quanh đều cười theo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cơ Phù một cách trắng trợn.
Những người có thiên phú cấp F, phần lớn đều dựa vào việc nương tựa vào các gia tộc lớn để sinh sống, Cơ Phù lại thực sự rất xinh đẹp, nụ cười đầy ẩn ý của bọn họ khiến không ít người quay đầu lại nhìn Cơ Phù.
Trong đó bao gồm cả Chu Lục Hải bên cạnh Vạn Phong.
Quy định của trường là tất cả mọi người trong lớp A đặc biệt phải ở trong cùng một đội, nhưng rất nhiều người ở đây đều có quan hệ khó có thể tách rời, vì vậy Vạn Phong đã dẫn theo Vạn Điệp cấp C, Tôn Nhất Minh thì dẫn theo bạn gái mới quen, ngoài ra còn có mấy người dẫn theo đồng đội của mình, tổng cộng lại, đội của lớp A đặc biệt hiện tại đã có 11 người.
Mọi người xung quanh đều kiêng dè Chu Lục Hải.
Cậu ta là người có thiên phú cao nhất trong số các tân sinh năm nay, hơn nữa gia thế lại vô cùng hùng hậu.
Cũng là người duy nhất trong lớp A đặc biệt có thể điều khiển cơ giáp cấp A một cách thuần thục trước khi nhập học.
Bởi vì chuyện bị ép buộc phải lập đội, mấy ngày nay Chu Lục Hải đã nổi giận mấy lần.
Hôm nay lại không biết từ đâu chui ra thêm một Cơ Phù nữa.
Tôn Nhất Minh nhìn thấy cảnh này, muốn lấy lòng Chu Lục Hải, liền mở miệng nói: "Kỳ thi tân sinh, không phải là mèo chó gì cũng có thể dẫn theo vào đội đâu."
"Cậu nói có đúng không, Vạn Phong?"
Trên phi thuyền im lặng.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Cơ Phù, ngay cả Khương Vi đang buồn bực ngồi bên cạnh cô cũng cảm thấy không thoải mái.
Dưới ánh mắt của mọi người, Vạn Phong đang định lên tiếng thì bị người ta cắt ngang.
"Không cần đâu." Giọng nói Cơ Phù uể oải, còn mang theo vài phần khàn khàn: "Tôi không muốn chung đội với kẻ vô dụng."
Xung quanh im lặng một lúc, sau đó cả sảnh ồn ào.
Tôn Nhất Minh không thể tin được nói: "Cậu nói ai?"