Tuy rằng Đàm Châu vẫn có chút suy nghĩ với lời đề nghị của Cố Quý Dực, dù sao thì mục đích của cô hiện tại chính là kiếm tiền phụng dưỡng mẹ, nhưng mà nếu cô vào Cố thị thì chắc chắn là cô sẽ chạm mặt Cố Sơ Dụ, còn có thêm Vi Yến Uyển nữa chứ... Ba người gặp nhau, cô không ngại nhưng chắc chắn đôi tra nam tiện nữ kia sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Nghĩ ngợi một lúc, bất chợt cô lại nhìn sang anh trai của mình, nói:
- Anh hai, anh nghĩ sao nếu em vào Cố thị?
Đàm Trát đang ôm con gái cũng bị câu hỏi của em gái làm cho ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chỉ nhàn nhạt, nói:
- Cố thị rất tốt, tiềm năng cũng rất lớn, người thông minh như em chắc chắn có tương lai. Hơn nữa sắp tới em còn là Phu nhân Giám Đốc của Cố thị, rất phù hợp.
- Nhưng nói sao đi nữa thì Cố Quý Dực cưới em cũng chỉ là muốn xung hỉ cho Cố gia thôi.
Đàm Trát đến liếc cũng không thèm liếc, hôn lên má bánh bao của con gái cưng một cái, lại nói:
- Em nghĩ muốn xung là xung sao? Cố gia đâu phải nơi tạp nham muốn vào là vào, trừ khi em được Cố Quý Dực để ý từ trước, ngoài ra thì làm gì có chuyện hợp mệnh thì cưới về. Nếu thật sự là như vậy thì Cố Quý Dực đã kết hôn lâu rồi, nói không chừng con của cậu ta còn có thể làm học trò của em đấy.
Thật ra Đàm Châu cũng có nghĩ đến tình huống này rồi, nhưng mà hình như cô và Cố Quý Dực trước đó chưa từng gặp nhau, cái ngày cô bắt gặp Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển lén lút ở trên giường cũng là ngày đầu tiên cô gặp anh mà. Lẽ nào gu bạn gái của anh lại mặn như vậy? Thích nhìn người ta... Đánh ghen?
Khi này Vệ Nhược Ca mới ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
- Chị có biết có Cố Quý Dực, trước kia ở trường Đại học anh ta chính là một học bá người người ngưỡng mộ, không chỉ vậy mà chị còn nghe nói Cố Quý Dực cũng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, đâu đó khoảng chừng hơn mười hai năm đó.
Đàm Châu ngạc nhiên, nếu như theo lời của chị dâu nhà mình nói, thì cô gái đó chắc hẳn là người bạn gái cũ của Cố Quý Dực rồi... Cơ mà, mười hai năm cơ á? Hai người này chơi trò gì mà lâu vậy, nhưng kì quái, với tính của Cố Quý Dực thì yêu con gái nhà người ta lâu như thế thì sẽ kết hôn với đúng, tại sao lại có thể nhìn cô ấy đi cưới người khác? Lạ vậy kìa...
- Vậy... Tại sao họ lại chia tay?
- Cái đó chị cũng chỉ nghe nói thôi, chị nghe nói rằng Cố Quý Dực đã định sẽ cầu hôn cô bạn gái đó vào năm hai mươi sáu tuổi, nhưng ai mà có ngờ, vào ngày kỉ niệm mười hai năm yêu nhau thì cô gái đó đã ngỏ ý chia tay, Cố Quý Dực biết níu kéo cũng vô dụng nên đã gật đầu. Từ đó hai người vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, cô gái kia kết hôn sau vài tháng chia tay, hiện tại cũng rất hạnh phúc.
Vệ Nhược Ca trước kia từng là nhà báo, nhưng sau khi kết hôn với Đàm Trát thì đã về Đàm thị phụ giúp, đương nhiên những việc xảy ra với Cố gia lẫn Cố thị đều là việc rất đáng để nói, một nhà báo có tiếng như chị ấy cũng biết ít nhiều chứ. Chỉ đáng tiếc thế lực của Cố gia quá lớn, nên những bài báo năm đó đều bị xóa sổ hết rồi.
- Châu, thật ra Cố Quý Dực cũng là người rất tốt, gả cho anh ấy cũng không thiệt thòi đâu.
Đàm Châu biết chứ, nhìn cái cách mà mẹ cô yêu quý Cố Quý Dực cũng đủ để biết anh là người biết cách đối nhân xử thế rồi, nhưng mà nói sao đi nữa thì cuộc hôn nhân này xuất phát điểm của nó cũng không phải từ tình yêu, lỡ như... Lỡ như ngày nào Cố Quý Dực không thích nữa thì cô sẽ mang tiếng là gái một đời chồng thì sao?
Đàm Trát nhìn em gái, lại nói:
- Còn nữa, sao Cố Quý Dực lại muốn kết hôn với em vậy? Thật sự là chỉ vì hợp mệnh xung hỉ thôi sao?
Nói ra thì có hơi buồn cười, nhưng Đàm Châu đã gật đầu.
- Anh nghi lắm, có khi nào Cố Quý Dực thích em từ trước không?
- Nói nghe nè, em gặp anh ấy vào ngày em bắt gian tại giường, anh nghĩ là anh ấy thích em, vì... Em đi đánh ghen?
Cả Đàm Trát và Vệ Nhược Ca cũng nghĩ ngợi một lúc, chắc là người đỉnh đạc như Cố Quý Dực sẽ không phải dạng người đó đâu nhỉ?
Cuối cùng, buổi tối hôm đó Đàm Châu cũng đã nhắn tin trả lời về đề nghị của anh, đương nhiên trước tiên cô phải hỏi về công việc của mình sẽ làm gì rồi.
[Đàm Châu]: Công việc tôi sẽ đảm nhận là gì?
[Cố Quý Dực]: Tùy em chọn, nếu như muốn nhàn nhã thì làm vợ anh là nhàn nhất.
Đọc xong tin nhắn mà Đàm Châu lên máu nóng, tên nam nhân này sao lại có thể thả thính bất chấp vậy chứ hả?
Nhưng rồi cô cũng phải thở dài một tiếng, lại nhắn:
[Đàm Châu]: Anh nghiêm túc là chết à?
[Cố Quý Dực]: Anh thiếu một thư ký, nếu em không chê thì có thể suy nghĩ. Lương thưởng tùy em định mức.
Đàm Châu đọc đi đọc lại mấy lần mới dám tin vào mắt mình, Cố Quý Dực nói rằng sẽ tùy vào cô định mức á? Anh không sợ cô đòi lương trên trời sao?
[Đàm Châu]: Anh chê nhà mình giàu quá à?
[Cố Quý Dực]: Sao em biết? Nhà anh dư dả nhất là tiền đó, chào mừng em đến tiêu tiền của anh, ŧıểυ Châu!
Quả nhiên là không thể nào nói một cách bình thường với tên này được mà! Nhưng mà tiêu tiền chính là sở trường của Đàm Châu đó, khỏi cần nghĩ ngợi nữa, Đàm Châu liền đáp ứng ngay.
Thư ký thì thư ký, bất quá làm thư ký kiêm vợ là được rồi mà.