Một nhóm vệ sĩ đầy nguy hiểm đang bảo vệ Đàm Châu vô cùng chặt chẽ, không chỉ là cho Phí Tịnh Liên ngạc nhiên mà tất cả những vị khách ở đây cũng phải há hốc muốn rớt mắt.
Đàm Châu lại nhẹ nhàng chạm tay lên đầu của Silver, lại còn nhẹ nhàng xoa đầu của chú mèo to xác này. Xong lại còn nhìn sang Phí Tịnh Liên, nói:
- Vậy chắc chị Tịnh Liên chưa biết rồi, Silver là do em cứu sống khi còn ở trại hè. Cũng là em đã đưa Silver cho Cố Quý Dực chăm sóc, chỉ nghĩ xem… Chú bé đáng yêu này sẽ nghe lời ai hơn?
Đáng yêu? Một con mèo to xác như vậy mà Đàm Châu lại nói rằng nó đáng yêu á? Đừng nói là vẻ ngoài hung dữ, từ màu lông, kịch thước cho đến vết sẹo trên mặt đều viết lên ba chữ “Rất nguy hiểm”.
Tuy nhiên lúc này Đàm Châu lại nhìn Phí Tịnh Liên, nói:
- Nhưng chị Tịnh Liên không thân thiết với Cố Quý Dực lắm nhỉ? Nên không biết một chuyện đó nha.
- ŧıểυ Châu… Em có ý gì vậy?
- Ý gì hả? Chị đợi em một chút.
Sau đó Đàm Châu liền cho Thược Dược đi vào nhà để tìm Cố Quý Dực, nghe được tin vợ mình ở bên ngoài bị bắt nạt là anh liền phi xuống nhanh như bay, còn nhìn xung quanh một chút, lại đi thẳng vào trung tâm nơi cô đang đứng. Cơ mà Silver lại nhe răng gầm gừ với chính người nuôi dưỡng mình, làm cho Cố Quý Dực cũng chỉ biết khóc không ra nước mắt.
- Silver, tránh qua một chút, cha cần muốn gặp mẹ con.
Đàm Châu cũng mỉm cười với cậu con trai của mình, Silver nhìn ra liền hiểu ý mà tránh xa một chút. Cố Quý Dực thấy được lối đi vào liền chạy đến, ôm lấy cô rồi nhỏ giọng nói:
- Vợ yêu à, có chuyện gì xảy ra với em vậy?
- Anh yêu à, anh xem có người bỏ ra rất nhiều tâm tư để vu oan cho em kìa.
Lúc này Bùi Viết Cẩn mới đưa cho anh xem tấm ảnh vừa rồi. Tuy Cố Quý Dực biết rằng đây là ảnh ghép, nhưng mà ghép vợ anh đang hôn người đàn ông khác cũng đủ để anh không vui rồi. Trước tiên Cố Quý Dực cứ hôn cô trước đã, còn chuyện khác thì để tính sau.
- Vậy vợ yêu của anh đã biết ai làm chưa?
- Em vẫn chưa biết nên mới bảo anh xuống đây nè. Anh yêu à, anh phải điều tra thật cẩn thận nhé, nếu như không có Silver thì chắc hẳn bây giờ đám người kia đã xô đẩy em ngã rồi.
Quả nhiên Đàm Châu có khác, cái tính mách chuyện cũng rất nhanh. Ở đây ai mà không biết Đàm Châu đang mang thai chứ? Nếu như đứa con của cô xảy ra chuyện gì thì liệu đám phóng viên kia sẽ còn đường sống chắc?
Phí Tịnh Liên thấy tình hình không ổn rồi, cô ta còn đang định âm thầm rút lui, nhưng đã bị Bùi Viết Cẩn chặn lại, sau đó còn nói:
- Phí ŧıểυ thư, vừa rồi rất muốn biết sự thật mà. Vậy để Bùi Viết Cẩn tôi cho cô biết sự thật nhé?
- Anh Bùi, tôi chỉ là sốc khi thấy bức ảnh đó thôi… Chứ tôi biết ŧıểυ Châu không phải loại người đó mà.
Đàm Châu nghe đến mà chỉ biết cười nhạt một tiếng, sau đó lại nói:
- Vậy sao? Chẳng phải vừa rồi chị đang rất mạnh miệng hả?
- ŧıểυ Châu, chị làm sao có thể tin việc này chứ, em và anh Quý Dực yêu thương nhau như thế… Làm sao có chuyện em nɠɵạı tình cơ chứ.
- Phải ha, làm sao có chuyện đó chứ.
Tiếp theo đó Đàm Châu lại kéo áo của Cố Quý Dực xuống một chút, còn bảo Phí Tịnh Liên và đám nhà bảo nhìn cho kĩ, ở phía dưới cổ áo của anh chính là một vết sẹo do lực răng cắn để lại, còn nói:
- Nhìn rõ chưa? Cơ thể của Cố Quý Dực có một vết cắn để lại, nhìn theo vết sẹo này thì chắc các người cũng biết nó đã lâu rồi đúng không? Tấm ảnh kia cũng để lộ ra phần cổ áo, và nó cũng có vết cắn… Lẽ nào Bùi tổng cũng bị người khác cắn vào cổ sao?
Dừng một chút, Đàm Châu lại nói:
- Ở cái đất Thành Đô này ai mà không biết Bùi tổng từ trước đến giờ không nuôi động vật, không có bạn gái, lại không hề ăn chơi sa đọa… Vậy thử hỏi làm sao cơ thể ngọc ngà của Bùi tổng có vết bị cắn chứ? Đúng không?
Đến đây Đàm Châu lại hôn nhẹ lên cổ của Cố Quý Dực, lại mân mê vết cắn trên cổ anh, sau đó lại nói tiếp:
- Còn vết cắn này, là do tôi cắn đó. Tôi là người thích đánh dấu chủ quyền… Và đây chính là bằng chứng tôi đã đánh dấu anh ấy.
Cố Quý Dực nghe xong cũng chỉ biết cười, lại đưa tay giữ lấy eo của cô, vui vẻ hôn lên môi của cô, lại nói:
- Vợ yêu của anh đúng là táo bạo thật đó.
Dừng một chút, anh lại nói nhỏ vào tai cô:
- Tối nay anh sẽ để em cắn nhiều chỗ khác, được không?
Vi Yến Uyển đứng từ xa chỉ biết mắng Phí Tịnh Liên là đồ phế vật, cô ta còn nghĩ Phí Tịnh Liên có nhiều chiêu trò lắm, hóa ra cũng chẳng có gì ngoài những chiêu trẻ con này.
Ngay lập tức Vi Yến Uyển liền rời khỏi hiện trường, bỏ lại Phí Tịnh Liên ở lại chịu trận.
Đột nhiên lúc này Cố Quý Dực lại nhìn thấy đĩa thức ăn của cô có một miếng bánh, anh đưa lên ngửi một chút, sau đó nếm một chút, hai chân mày liền nhíu lại, nói: