Buổi sáng hôm sau Đàm Châu vẫn còn chưa thức dậy thì Cố Quý Dực đã rời giường, đầu tiên anh phải xuống nhà để căn dặn nhà bếp nấu một ít thức ăn cho cô đã, nói sao đi nữa thì hôm qua anh cũng hành hạ cô không ít rồi.
Dặn dò xong Cố Quý Dực cũng quay về phòng, những người hầu ở Cố phủ bây giờ cực kỳ ngạc nhiên, vì ai nấy đều nghĩ cậu chủ nhà mình từ trước đến giờ chưa từng quan tâm ai chu đáo như thế, lần này cưới được thiếu phu nhân đúng là cưng sủng tận trời.
Để làm cho anh hài lòng thì người hầu trong nhà đã làm những món cực kỳ tốt, còn phải để trong một thố bằng đất cho nó giữ nóng được lâu. Cơ mà… Chuyện xui rủi lúc nào cũng có.
Ngay khi Vi Yến Uyển đi xuống nhà liền ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ trong thố đất kia, không hỏi ai mà cô ta đã trực tiếp ngồi xuống rồi ăn luôn, đến khi người hầu nhìn thấy thì thức ăn đã bị Vi Yến Uyển ăn sắp hết rồi. Vốn dĩ họ đang định nói gì đó, nhưng vẫn phải im lặng, dù sao bây giờ Vi Yến Uyển cũng là thành viên của Cố gia, so với vị thiếu phu nhân chưa vào cửa thì cô ta là lớn nhất, hơn nữa cô ta còn đang mang thai nữa chứ.
Một trong số những người hầu đã kéo tay của đầu bếp, nói:
- Bác nấu phần khác đi, chúng ta không nên chọc vào cô ấy.
- Nhưng con người có ăn có học, muốn ăn thì phải chứ, có phải nhà của cô ta đâu!
- Biết là vậy, nhưng cô ấy là chủ, chúng ta là bề tôi… Phải phục tùng mà không được than vãn, nhanh nấu cái khác đi, chút nữa cậu chủ xuống mà không có là tiêu đời đấy!
Vi Yến Uyển tuy không nghe rõ nhưng cũng đủ hiểu được những gì mà họ nói với nhau, đến đây cô ta lại nhìn vào thức ăn, hắng giọng một cái, nói:
- Nhà bếp, nấu cho tôi thêm một ít nữa. Nhưng lần này nêm mặn hơn một chút đi, thứ này nhạt nhẽo quá.
- Dạ vâng, thưa cô Yến Uyển.
Nói xong thì những người khác cũng chuẩn bị thêm thức ăn cho Vi Yến Uyển, nhưng cô ta nhìn rất rõ, chỗ thức ăn được chuẩn bị cho cô ta không phải đầu bếp của Cố gia nấu, thay vào đó chỉ là những người hầu thấp kém thôi. Trái lại thì số thức ăn kia lại được bà ấy tỉ mỉ từng chút để tạo ra.
Tính hơn thua và ganh ghét trỗi dậy, Vi Yến Uyển liền đi thẳng vào nhà bếp, chỉ tay vào số thức ăn mà đầu bếp đã nấu, rồi nói:
- Tôi muốn ăn cái gì, lấy cái này cho tôi đi.
Vị đầu bếp đó có lẽ đã nhịn không nổi Vi Yến Uyển nữa rồi, liền nhìn thẳng vào mặt của cô ta, nói:
- Cô Yến Uyển, số thức ăn này là cậu chủ đã dặn trước, nếu cô cứ tranh lấy thì phải hỏi ý kiến của cậu chủ.
- Cậu chủ? Ý bà là chú út sao?
- Đúng vậy. Nếu bây giờ cô muốn ăn, thì tôi vẫn sẽ lấy cho cô, nhưng khi cậu chủ hỏi thì tôi cũng sẽ nói thật. Cô Yến Uyển… Muốn thế nào?
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết Cố Quý Dực dặn nhà bếp nấu bữa sáng là cho Đàm Châu rồi. Tuy Vi Yến Uyển vẫn muốn dành lấy, nhưng đắc tội Cố Quý Dực cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa chuyện của đứa bé trong bụng khó khăn lắm mới giải quyết êm xuôi, nếu bây giờ cô ta làm ra những chuyện ngu ngốc nữa sẽ càng khó dọn dẹp về sau hơn.
Cuối cùng Vi Yến Uyển cũng từ bỏ mà quay về bàn ngồi ăn nốt chỗ thức ăn còn lại, tuy nhiên… Cô ta sẽ không dễ dàng để Đàm Châu đạp mình dưới chân như vậy đâu!
Đột nhiên Vi Yến Uyển lại đưa tay chạm vào bụng mình, nhỏ giọng đủ một mình cô ta nghe, nói:
- Con ngoan, địa vị của mẹ ở Cố gia… Vẫn phải trông cậy vào con. Nhưng con yên tâm, đến khi con yên nghỉ thì mẹ sẽ tìm chỗ tốt nhất, để chôn cất con!
[…]
Còn Đàm Châu ngủ thêm một lúc nữa thì mới tỉnh dậy, cô đưa tay dụi mắt rồi lại nhìn sang Cố Quý Dực đang ngồi bên cạnh, tay anh còn mân mê gương mặt xinh đẹp của cô, nếu như không phải hôm qua làm chuyện đó quá nhiều thì bây giờ anh vẫn muốn hung hăng nhai cô rộp rộp rồi.
Đàm Châu nhìn anh, sau đó lại đưa tay ôm lấy cánh tay của anh, còn cọ cọ đầu vào tay anh, nhỏ giọng nói:
- Cố Quý Dực, em đói rồi…
- Vậy để anh lấy thức ăn cho em. Ngoan, em vệ sinh cá nhân trước đi.
Nhưng cô không có ý định thả tay anh ra, chẳng những vậy mà còn nhìn anh bằng cặp mắt lấp lánh, nói:
- Ôm em đi.
Với sự đáng yêu này thì thử hỏi Cố Quý Dực làm sao mà cưỡng lại được chứ, anh đưa tay ôm lấy cô rồi đưa cô vào nhà vệ sinh, chẳng những vậy mà còn phải giúp cô vệ sinh cá nhân, rồi lại ôm cô lên giường.
Với sự nhiệt tình này Đàm Châu cũng không ngại thưởng cho anh một nụ hôn, cơ mà nụ hôn vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt gió bây giờ đã không thể nào ngừng lại được.
Môi mềm triền miên không dứt cộng với sự ngọt ngào trên đôi cô đã làm cho Cố Quý Dực cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, để cứu cánh lại và không làm cho cô phải mệt, anh đã hôn rất nhiệt huyết, nhưng nó chỉ dừng lại ở mức hôn thôi.