Cô nhìn thoáng qua hết khắp phòng, cô tuyệt nhiên không thấy bất kỳ một thứ gì khác, bỗng tấm rèm cửa bay lên một cái như có ai nấp trong đấy rồi chạy ra, cô không thấy gì cả
Cô nhìn ra cửa, nếu có chắc cô đã thấy rồi chứ! Sao cô lại không thấy gì?
Cô thẫn thờ một chút rồi cũng thôi, bước xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho tiểu cô nương kia, không quen ăn đồ người làm nấu nên cô tự chuẩn bị thôi
Khi bước xuống bếp, đi trên những bậc thang cô nghe thấy giống như ai đó đang cùng bước đi với cô, cô nhìn xuống chân, rồi nhìn nhìn vào bàn chân mình, từ từ đi chậm lại hơn, nhưng vẫn cảm thấy có ai đó đang bước đi cùng cô vậy, thật sự không hiểu nổi, cô đi chậm nó đi chậm, cô đi nhanh nó đi nhanh, cô dừng nó cũng dừng, cô lặng lẽ nghe xem, lúc sau thì nghe thấy tiếng cười khúc khích, hình như là tiếng cười của một đứa trẻ, một đứa trẻ con đang cười trong ngôi nhà này ư
Cô bước đi xuống bếp, tiếng cười càng lúc càng rõ, như là nó ngồi trên vai cô rồi khom người xuống tai cô mà cười vậy
Nghĩ thế cô mới quay mặt qua vai, cô thấy một bàn tay nhỏ xíu giơ ra, nhưng nó vội vàng rụt tay lại, cô giật mình lùi mấy bước rồi ngã cầu thang, phát ra âm thanh rầm rầm, con bé trên lầu đi xuống mặt cau có nói
Cái gì mà ồn quá vậy?
Rồi nó hốt hoảng chạy lại
Ôi trời ơi sao chị đè lên em tôi? Ngồi dậy mau!
Cô xoa xoa lưng rồi ngồi dậy
Nhìn xuống con bé rồi nói
Em nói gì vậy? Nhà này làm gì có đứa trẻ nào! Con là con một mà, chẳng phải chỉ có mình con sao? Đâu ra một đứa em?
Tôi có nói chị cũng không hiểu! Im đi cho tôi nhờ!
Nó bực bội đi lên lầu
Cô nhìn theo lưng nó,có một cái bóng người rất mờ nhạt, cô không thể nhìn thấy rõ, lúc hiện lúc mất, nó ngồi ngay trên vai con bé, tim cô đập loạn xạ, dụi dụi mắt thì nó biến mất
Cô nhấn phím gọi cho ba nó, cô phải canh chừng nó ngủ mới lấy điện thoại của nó được, tìm số ba nó mà gọi, vừa bắt máy giọng trầm ấm phát ra
Gì vậy con gái yêu?
À...à dạ cháu đây ạ! Như Hoa ạ!
À chào con cháu dâu! Có chuyện gì không con?
À chú ơi! Con bé con gái chú...
Con bé là Lam Như nhé con!
À thì Lam Như có chị em gái gì không ạ?
Giọng ông ấy bỗng ngập ngừng tí rồi lại hỏi
Sao con hỏi vậy?
À không...tại con hỏi cho biết! Với lại cháu thấy Lam Như nó lạ lắm!
À con bé nó bướng lắm, cháu cố mà giữ nó nhé! Chả ai chịu nổi nó cả!
À dạ....
Cô cúp máy, mẹ chồng cô bảo con bé nó mồ côi mẹ, lúc sinh nó xong thì mẹ nó chết cơ mà
Cô đang làm cái gì vậy?
Ôi trời ơi!
Cô giật mình nó đứng lù lù phía sau trợn mắt lên nhìn cô rồi hỏi
Cô suýt chết vì nó
Trả điện thoại đây!
Cô trả nó rồi nói
Chị...chị....
Biết rồi! Gọi ba tôi chứ gì!
Nó cầm điện thoại rồi đi xuống bếp kéo ghế ra ngồi vào
Dọn cơm đi!
Cô bước tới dọn cơm cho nó rồi ngồi xuống gắp đồ ăn cho nó