Tư Dận không khỏi cười khổ. Anh đứng lên, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng cái góc nhỏ ở trong phòng. Tựa như lúc này anh muốn nhìn rõ lại thật kỹ càng tất cả mọi thứ một lần cuối vậy! Tư Dận thở dài, chậm rãi cất bước đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, khóa cửa kỹ càng, sau đó đi ra khỏi căn phòng đã từng tràn ngập những cảm xúc ấm áp và ngọt ngào kia.
Tư Dận lái xe chạy lang thang vòng quanh ở trên đường cái. Anh cứ đi như vậy, chẳng có mục đích, chỉ vì anh không muốn phải trở về nhà! Trở về nhà chính là lại lâm vào những trận cãi vã triền miên không dứt với Lâm Tử Đồng, (lee^qu.donnn trở về nhà anh sẽ phải nhìn sắc mặt đầy vẻ khó xử lẫn áy náy của cha mình. Anh đã kể lại cho ch mình nghe tất cả những hành động và việc làm của Lâm Tử Đồng cho cha mình nghe. Cha anh nghe chuyện lại càng thêm hối tiếc vì quyết định ban đầu của mình. Mặc dù ông bằng lòng để cho hai người bọn họ ly hôn, nhưng mà Lâm Tử Đồng lại tựa như quyết tâm muốn nương náu ở nhà họ Tư, cô chính là kiên trì không thôi.
Đối với việc anh hiện tại cả ngày cả đêm đều không về nhà ngủ, ở nhà, Lâm Tử Đồng ngoại trừ phát tiết cơn giận dữ của mình đối với những người giúp việc trong nhà cho hả giận, thì cô cũng không có biện pháp nào khác. Tư Dận chỉ chờ cô gây chuyện kỳ cục gì đó sẽ giải quyết dứt điểm, cho dù anh có phải bỏ ra một giá cao như thế nào, anh cũng sẽ không cần quan tâm đến. Anh nhất định sẽ phải ly hôn với Lâm Tử Đồng! Anh không bao giờ muốn sống chung với một người phụ nữ như vậy!
Đêm đã thật khuya, Tư Dận vẫn còn đang uống rượu ở một quán ăn đêm không muốn trở về nhà. Cái nhà kia của anh mà được coi như là nhà sao? Chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, Tư Dận không buồn liếc nhìn số gọi đến, trực tiếp tắt luôn cuộc gọi. Giờ này ngoài Lâm Tử Đồng ra, thì làm gì còn có ai gọi điện thoại đến cho anh nữa chứ! Cái người phụ nữ này, không biết đến bao giờ anh mới thoát khỏi sự phiền nhiễu của cô ta…
Lại có tiếng chuông báo tin nhắn gửi đến vang lên. Tư Dận cầm máy lên, là tin nhắn của Ương Ương gửi đến cho anh. Vừa nhìn thấy, Tư Dận không khỏi cảm thấy ngơ ngẩn. Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy cái tên Ương Ương, anh cảm thấy dường như những chữ sẽ mang đến cho anh một niềm vui lớn lao.
Tư Dận, anh nghe điện thoại đi, em là Ương Ương.
Không đợi Ương Ương gọi lại, Tư Dận trực tiếp gọi lại luôn cho cô: Thế nào? Em có chuyện gì vậy Ương Ương?
Ký Thu đang ở cùng với em. Một câu nói thình lình này của Ương Ương làm cho Tư Dận lặng người đi, lâm vào sự trầm mặc khá lâu.
Cô ấy… cô ấy có khỏe hay không? Giọng nói của Tư Dận nghe khàn khàn không chịu nổi. Cách qua ống nghe, Ương Ương cũng cảm thấy trong giọng nói của Tư Dận tựa như chứa đầy sự lo âu và cô đơn…
Cô khẽ thở dài một hơi: Tư Dận, anh có thích Ký Thu không?
Tư Dận ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Anh… lúc trước anh ở chung một chỗ với Ký Thu, chỉ vì cô ấy có dáng dấp giống như em…
Ương Ương quát lên: “Tư Dận…”
“Ương Ương, em đừng giận… Nhưng sau này anh mới phát hiện ra, ở trong lòng anh, Ký Thu có một vị trí không giống như những người con gái khác… Anh nghĩ, anh đã thích cô ấy rồi, thậm chí, không biết đã lặng lẽ yêu cô ấy từ lúc nào...
Tư Dận đã không thể kiềm chế được nữa, anh liền mở rộng những tâm tư sâu kín trong lòng mình đối với Ương Ương. Ở bên cạnh Tư Dận không có bạn bè đáng tin cậy, nhưng mà đối với Ương Ương, chẳng biết tại sao, anh lại cảm giác là có thể tin tưởng được. Cho nên, những lời tâm sự lâu nay anh vẫn luôn giấu kỹ ở trong lòng, chỉ trong khoảnh khắc, anh đã dốc toàn bộ ra với Ương Ương.
Cũng trong buổi nói chuyện đêm ấy, Tư Dận mới biết anh đã sắp sửa được làm cha. Một cảm xúc mới lạ trào dâng ở trong lòng anh… Anh không khỏi nghĩ cách làm thế nào để đón hai mẹ con Ký Thu trở về nhà.
*****************
Bữa tiệc rượu của giới thương nhân trong thành phố được rất nhiều tờ báo đưa tin. Lần này nhân vật được đội ngũ phóng viên đưa tin nhiều nhất chính là Tư Dận. Từ một đại thiếu gia nổi tiếng ăn chơi, phóng đãng, chỉ qua một đêm anh đã lột xác thành một người khác hẳn. Sau khi tiếp nhận tập đoàn Chính Dương, anh đã tham gia Hội đồng quản trị, thực hiện nhiều quyết sách táo bạo, từng bước hồi phục lại hoạt động kinh doanh thương mại của tập đoàn, dần dần đưa tập đoàn thoát khỏi vòng kiềm tỏa phải dựa vào núi của nhà họ Lâm, bắt đầu phát triển mạnh mẽ…
Tham gia buổi xã giao, Tư Dận không thể không đưa Lâm Tử Đồng đến tham dự. Chính vì thế hình ảnh hai vợ chồng anh luôn theo sát bên nhau, vẻ mặt tươi cười đi chúc rượu quan khách đều được đưa lên trang nhất, được ca tụng là gương mặt mới đại diện cho thế hệ doanh nhân trẻ, dám nghĩ dám làm.
Tiệc rượu kết thúc, hai người ngồi xe về nhà. Vừa đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, nụ cười trên mặt Tư Dận lập tức liền biến mất vô ảnh vô tung, Lâm Tử Đồng vẫn còn đắm chìm ở trong giấc mộng hão huyền, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ lạnh như băng trên mặt Tư Dận.
A Dận, buổi tối chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm nhé. Lâm Tử Đồng tuy nói là người tâm thuật bất chánh, nhưng lại không được thông minh cho lắm, càng không biết cách nhìn mặt mà nói chuyện. Một hồi ở trong tiệc rượu kia, lại càng làm cho Lâm Tử Đồng nghĩ rằng, quan hệ giữa mình và Tư Dận hiện giờ đã chuyển biến tốt. Cô liền bắt đầu túm lấy ống tay áo của Tư Dận nói nũng nịu.
Tư Dận hung hăng đẩy Lâm Tử Đồng ra, ngay cả liếc nhìn cô một cũng cảm thấy ghê tởm. Người phụ nữ này, vừa không ngừng dây dưa với anh, nhưng lại vừa cùng với gã trai trẻ kia đóng cảnh uyên ương thân mật, mỗi ngày đều triền miên không nghỉ. Chỉ cần nghĩ tới cái tên Lâm Tử Đồng, anh đã thấy cực kỳ ghê tởm, ghê tởm đến tận xương tủy.
Lâm Tử Đồng bị Tư Dận đẩy mạnh một, sắc mặt lập tức liền xụ xuống: Tư Dận, anh đẩy cái gì mà đẩy? Có bản lãnh, hôm nay anh đừng có dẫn tôi đến tham gia buổi tiệc rượu này! Không phải là anh vẫn cần dựa vào mối quan hệ mạng lưới của nhà họ Lâm chúng tôi...
Lâm Tử Đồng vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng cười âm trầm của Tư Dận truyền đến. Lâm Tử Đồng hoảng hốt, thấy thần sắc (thần thái và sắc mặt) của anh lúc này giống như tu la, trong tròng mắt sắc bén lóe lên cái nhìn có chút rét lạnh, khiến toàn thân Lâm Tử Đồng cũng bắt đầu nổi da gà, phát run lên.
A Dận, A Dận… Em, không phải là em cố ý nói anh như vậy… là vì mới vừa rồi anh đã đẩy ta, khí lực quá lớn… cho nên đã làm cho cánh tay của em bị đụng rất đau...
Lâm Tử Đồng run rẩy giải thích, Tư Dận cũng đã trầm giọng ra lệnh tài xế dừng xe. Xe vừa mới dừng lại ở ven đường, Tư Dận một cước đạp cửa xe, mở ra, đưa tay ra ôm Lâm Tử Đồng kéo xuống xe, bỏ cô lại ở đó: Từ nay về sau, cô đừng có bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Ngày mai tôi sẽ phái luật sư đưa đến cho cô bản thỏa thuận ly hôn, cô đồng ý được thì đồng ý, mà không đồng ý thì cũng vẫn phải đồng ý!
Tư Dận! Anh thật vô sỉ, anh là người không có lương tâm, anh không phải là người… Trên người Lâm Tử Đồng chỉ mặc bộ lễ phục mỏng manh, vừa mới bị Tư Dận ném xuống xe, liền hét rầm lên chói tai. Hai tay cô cố sức kéo cửa xe ra, hướng về phía Tư Dận mắng to. Tư Dận cũng vẫn không thèm nhìn tới cô một, ra lệnh: Lái xe!
Tư Dận! Anh dám bỏ đi, tôi chết cho anh xem, tôi sẽ chết ngay bây giờ cho anh xem! Lâm Tử Đồng hoảng hốt lúng túng, giống như là phát điên lên rồi, cứ thế chạy đến phía trước xe Tư Dận định ngăn cản xe chạy đi...
Tài xế sợ hết hồn, cuống quít đạp thắng xe, Tư Dận cũng chỉ cười lạnh một tiếng: Cứ việc lái xe đi, cô ta không dám chết đâu! Thứ người tham sống sợ chết như cô ta, có muốn để cho cô ta chết cũng hoàn toàn không có thể!
Tài xế không dám cãi lời, cuống quít lại khởi động xe. Lâm Tử Đồng không dám tin, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang càng ngày càng đến gần hơn. Ánh đèn pha chói mắt chiếu mắt thẳng vào đáy mắt của cô đau nhức, cô chợt như điên rồi, hét lên một tiếng, lảo đảo chạy sang một bên để né tránh. Chiếc xe gào thét phóng vụt đi trên đường cái đang tấp nập xe cộ qua lại, chỉ để lại một mình Lâm Tử Đồng với bộ lễ phục mỏng manh trên người, chật vật té xuống đất. Nửa người cô đầy vết thương, đau đến thót tim, chỉ là mặc dù nỗi đau này khó có thể chịu được, nhưng lại không sánh bằng sự tuyệt vọng nơi đáy lòng cô. Giờ đây cô tuyệt vọng vì đã bị mất đi tất cả, tuyệt vọng như bị ngã vào vực sâu.
Đến lúc này, Lâm Tử Đồng đã có chút hiểu ra, người đàn ông này, đến một chút xíu tình cảm vợ chồng thôi, mà anh ta cũng không nhớ nhung gì sao? Anh chán ghét cô, ghê tởm cô, chỉ hận không thể lấy được tính mạng của cô! Lâm Tử Đồng dám cam đoan, cho dù cô có chết ở trước mặt của anh, khẳng định anh cũng sẽ không liếc nhìn cô nhiều thêm một!
Lâm Tử Đồng chậm rãi bò dậy, giày của cô đã bị rớt một, cô cứ để bàn chân trần giẫm ở trên mặt đất thô ráp, lạnh như băng. Mọi người lui tới đều phải đưa mắt liếc nhìn cô gái mặc bộ lễ phục bằng gấm hoa nhưng bộ dáng lại chật vật không chịu nổi. Cô cúi đầu, đi thật nhanh về phía trước, không ai có thể nhận ra, cũng không còn người nào tin tưởng, đây chính là thiên kim của nhà họ Lâm, vừa nức tiếng trẻ trung xinh đẹp ưu nhã trong truyền thuyết, là đại thiếu phu nhân của nhà họ Tư. Lâm Tử Đồng không cam lòng, cô không thể cam lòng, khi thấy mình bị đối xử, vứt đi giống như một đôi giày rách. Cô coi như không thể đạt được ước muốn, cũng sẽ khiến cho anh ta không đạt được ước muốn!
Lâm Tử Đồng nghĩ như vậy, không khỏi liền nở nụ cười âm trầm. Một làn gió lạnh thổi qua, nhưng cô lại không hề không cảm giác được sự lạnh lẽo. Tất cả đều là do người phụ nữ kia, đều là do Trình Ký Thu, anh ta cho là Lâm Tử Đồng cô không biết gì hay sao? Anh ta đã len lén sống nhiều lần ở nhà trọ của Ký Thu, anh ta vẫn nhớ mãi không quên đối với người phụ nữ kia hay sao!
Tại sao anh có thể đi tìm người phụ nữ khác, mà cô, Lâm Tử Đồng này, khi cô vụng trộm với người đàn ông khác, thì lại bị coi là kỹ nữ?
A Dận, rốt cuộc chuyện của anh dự định thương lượng giải quyết như thế nào? Lúc Tư Dận về đến nhà, cha anh đã gọi anh lại để hỏi chuyện.
Không có điều gì để thương lượng hết, chỉ có thể ly hôn. Tư Dận không chút do dự mở miệng nói. “Con chỉ có một chuyện muốn thương lượng với ba. Sau khi con ly hôn Lâm Tử Đồng, con sẽ đón Ký Thu trở về. Con đã để lỡ quá nhiều thời gian rồi. Con quyết tâm tìm lại hạnh phúc của mình, mà Ký Thu, chính là niềm hạnh phúc cả cuộc đời này của con!”