Một tin tức chấn động nhanh chóng lan truyền khắp nơi, đến từng hang cùng ngõ hẻm, đến tận những nơi hẻo lánh, làm cho toàn dân trong thành phố khiếp sợ. Tốc độ truyền bá của nó nhanh nhanh đến mức làm cho người ta không dám tin.
Vào lúc chín giờ tối hôm qua, hai ông trùm của hai bang Hắc đạo lớn nhất thành phố, đã có cuộc đụng đầu nảy lửa ở phía tây bến cảng tàu. Một cuộc đụng độ ác chiến đẫm máu đã xảy ra. Lão đại của Trúc Liên bang Triệu Đình Long năm mươi ba tuổi, trên người trúng năm phát đạn, bỏ mạng ngay tại chỗ. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều chính mắt thấy. Cộng sự của Thân thị, đại ca xã hội đen Tần Thiếu Dương, trên người cũng bị trúng ba phát đạn, ngã nhào xuống sông, đến giờ sống chết vẫn còn chưa rõ ràng.
Lão đại bị bắn chết, chỉ trong một đêm, Trúc Liên bang dường như bị chia rẽ, không còn thực lực để có thể chống lại với bang phái của Tần Thiếu Dương. Mà Tần Thiếu Dương, trước đêm đi nhận hàng, anh đã chuẩn bị chu toàn kỹ lưỡng mọi chuyện. Một khi có biến, thì lão nhị trong bang, là một thủ hạ bên cạnh anh, đã được anh bồi dường và tín nhiệm nhất trong số huynh đệ của bang hội, sẽ thay anh lên làm lão đại. Vì vậy, mặc dù Tần Thiếu Dương sống chết còn chưa biết thế nào, nhưng tất cả thủ hạ và các huynh đệ trong bang tuyệt không có chút rối loạn nào. Vì vậy, sau sự kiện đụng độ đẫm máu kia, các bang các phái còn lại, cũng không có thực lực để có thể chống đối lại!
Bội Nghi lật giở xem đi xem lại tin tức trên đến khi tờ báo bị nhàu nát. Cô ngồi chết lặng nơi đó, không biết phải làm gì bây giờ. Cô nhớ lại từng chuyện, từng chuyện, đã xảy ra. Bây giờ thì cô đã hiểu, vì sao đột nhiên anh trở lại phong cách sống phóng túng, trăng hoa như ngày xưa, vì sao đột nhiên anh trở nên hờ hững với cô, đến ngay cả con gái Nữu Nữu bảo bối cũng bị anh bỏ quên… Tất cả những gì anh đã làm, đều chỉ vì sự an toàn của cô và Nữu Nữu… Nhưng bây giờ cô phải làm gì đây?
Bội Nghi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đi đến quyết định, cô phải đi tìm Tần Thiếu Dương. Tạm thời cô sẽ gửi Nữu Nữu ở lại đây với Ương Ương và Ký Thu, còn cô sẽ trở lại đi tìm anh, lòng của cô đã hoàn toàn bay đi nơi khác. Tần Thiếu Dương thương cô sâu như vậy, bất kể như thế nào cô vẫn không thể buông tay với anh được. Huống chi, hiện tại anh chưa biết sống chết thế nào, cô tuyệt đối không còn đầu óc nào nghĩ đến chuyện trông nom người khác! (ý nói trông nom Ương Ương và Ký Thu đang mang thai)
Giải thích qua loa mọi chuyện với Ương Ương và Ký Thu, sau khi gửi gắm con gái lại cho hai cô gái trẻ trông nom, Bội Nghi lên xe taxi, chạy thẳng tới sân bay. Những ngày qua điện thoại di động của cô vẫn luôn trong chế độ tắt máy, hiện tại cô mới nhớ tới mở ra. Bội Nghi vừa mới khởi động điện thoại di động, ngay lập tức tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên tinh tinh liên tục. Tất cả đều là tin nhắn tự động báo các cuộc gọi nhỡ đã gọi đến cho cô.
Bội Nghi nhìn từng cái tin nhắn, quá nửa tin báo cuộc gọi nhỡ là số điện thoại của thuộc hạ thân tín luôn bên cạnh Tần Thiếu Dương. Ngoài ra, còn có điện thoại của mấy người Trần Tấn Nhiên, A Hạo gọi đến. Bội Nghi vội vàng bấm một dãy số, nhưng chưa kịp ấn nút gọi đi, thì đã có cuộc điện thoại gọi đến. Bội Nghi cuống quít nhận cuộc gọi: A lô!
Chị dâu à, bây giờ ngài đang ở nơi nào vậy? Các huynh đệ chúng em tìm chị cũng sắp phát điên lên rồi!
Bội Nghi nhận ra giọng nói này chính là trợ thủ đắc lực bên cạnh Tần Thiếu Dương. Tim của cô đập rộn lên thình thịch, giọng nói lúc này tựa như cũng không còn phải của chính cô nữa rồi: Tần Thiếu Dương đang ở nơi nào?
Cô tin tưởng rằng anh sẽ không chết. Làm sao anh có thể nhẫn tâm bỏ lại cô và con gái mà rời đi như vậy chứ?
Chị dâu, đại ca bị thương cực kỳ nặng, tất cả huynh đệ đều đổ xô đi tìm đại ca, mãi đến nửa đêm mới vớt được đại ca ở dưới nước lên…, Chỉ có điều, chỉ có điều… cho đến bây giờ đại ca vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói sợ rằng lành ít dữ nhiều!
Nói bậy! Bội Nghi chợt thét lên một tiếng. Cô siết chặt điện thoại trong tay gầm nhẹ: Anh ấy sẽ không chết, anh cũng không được phép chết! Tôi còn chưa tìm đến anh ấy để tính toán mọi chuyện rõ ràng! Bây giờ anh ấy đang ở nơi nào, nằm ở bệnh viện nào?
Ngay hôm nay tôi sẽ bay về, mấy người hãy xin bác sĩ chú ý chăm sóc anh ấy cho tôi, chờ tôi đến. Nếu như dám để Tần Thiếu Dương thiếu đi một cái móng tay, tôi sẽ không tha tội cho bất cứ người nào!
Bội Nghi cúp điện thoại nghe cộp một tiếng, tựa người vào trên lưng ghế nhắm mắt lại. Thật lâu sau, cô mới chậm rãi thở dài một hơi, cảm thấy trái tim mình tựa như bị một khối đá lớn đè lên nặng trĩu, rồi sau đó lại từng chút một dãn dần ra.
Tần Thiếu Dương vẫn chưa chết, mà cô cũng không cho phép anh chết, tuyệt đối không!
***********************
Bội Nghi an tĩnh ngồi ở bên giường Tần Thiếu Dương. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chậm rãi bò vào, rơi vào trên gò má của Bội Nghi. Trong tay cô là một cái khăn lông ấm áp, Bội Nghi đang cúi đầu, cẩn thận lau chùi bàn tay cho Tần Thiếu Dương.
Thương thế của anh cực kỳ nặng, không biết lúc nào anh mới tỉnh lại. Nhưng mà Bội Nghi chỉ cần nhìn thấy trái tim của anh vẫn còn đập, lồng ngực của anh vẫn nảy lên phập phồng theo nhịp thở như vây, trong lòng cô lại thấy yên tâm. Chỉ cần anh còn sống, bất kể là chuyện gì cô cũng không thấy sợ hãi chút nào.
Thiếu Dương à! Anh thật là khờ… Anh có biết hay không, so với chuyện anh chết đi, có thể nói, điều mà em sợ hơn hết chính là, anh không thương em.
Bội Nghi cầm đôi bàn tay lạnh như băng của anh lên, áp thật chặt ở nơi trái tim của mình, miệng khẽ thì thầm nỉ non.
Thời điểm Bội Nghi sắp về đến bên ngoài cửa phòng bệnh, cô chợt cảm thấy có điều gì không đúng. Cô chỉ mới đi ra ngoài mua cho Tần Thiếu Dương một chút đồ vật, trước sau thời gian cũng chỉ mất độ ba mươi phút mà thôi. Hiện tại, Tấn Nhiên thì đang ở Thanh Đảo, mấy người A Hạo, Kỳ Chấn thì mới vừa đi… Vậy thì, người nào đã tới nơi này?
Nếu nói đây là thủ hạ Tần Thiếu Dương tới, thì cũng không thể nào. Bọn họ đều biết Tần Thiếu Dương vẫn hôn mê bất tỉnh, ngày ngày cô đều ngồi trấn giữ ở tại chỗ này. Mấy người thủ hạ của anh, không có người nào dám không thông qua cái gật đầu của cô, mà dám tự mình đến thăm Tần Thiếu Dương.
Nghĩ tới đây, trái tim Bội Nghi không khỏi đập mạnh lên thình thịch. Cô nhón chân, nhẹ bước, chậm rãi tiến dần về phía cửa.
Cánh cửa chỉ khép hờ. Bội Nghi đến gần, liền nghe thấy loáng thoáng có một giọng nói. Trái tim của cô chợt thoáng đập chậm lại, rõ ràng đây giọng nói của một người phụ nữ!
Thiếu Dương… Anh hãy tỉnh đi… có được hay không? Thiếu Dương… Em thực sự không dám nhắm mắt lại… Lúc này em chỉ còn biết nhớ tới khoảng thời gian trước kia, khi mà chúng ta đã từng ở chung với nhau. Em không cách nào quên anh được, em đã yêu anh! Nhưng mà em biết, em thực sự không có tư cách để yêu anh…
Nghe người phụ nữ khác kể lể bày tỏ lòng ái mộ đối với người đàn ông mà mình yêu thích, phải nghe thấy những lời nói như vậy, quả thật mùi vị thực không hề dễ chịu. Chân mày Bội Nghi nhíu chặt lại. Tiếp đó cô lại nghe thấy giọng nói đứt quãng: Là do m đã hại anh… Thiếu Dương! Nếu như em không nhẹ dạ đi làm mấy việc kia, anh cũng sẽ không gặp phải chuyện không may! Anh sẽ không bị xảy ra chuyện thế này… Hai chúng ta nhất định sẽ có khả năng, có đúng hay không?