Lúc này Tư Dận đang đứng ở đầu đường vẻ đầy băn khoăn. Ở trong đầu anh giờ đây có cảm giác thật mờ mịt khó tả, khi nhìn thấy Ký Thu, anh nên nói cái gì? Nên làm cái gì mới phải?
Trong khoảng thời gian ngắn, trên gương mặt đẹp trai của anh có chút ủ dột, buồn bực. Nói đúng hơn là bởi vì anh vẫn có chút do dự, cho tới bây giờ anh cảm thấy bản thân mình vẫn có chút mơ hồ đối với này phần tình cảm này!, Có đúng là anh đã thật sự yêu Ký Thu không? Hay là, anh vẫn chỉ coi cô là một người thế thân mà không biết?
Nhưng mà, Tư Dận dám cam đoan, bây giờ tình cảm của anh đối với Ương Ương đã không còn giống như thủa ban đầu nữa. Ngày trước anh coi Ký Thu chỉ là một hình tượng thế thân của Ương Ương, chỉ có điều, phải chăng hiện giờ cái hình tượng thế thân đó đã bị đảo ngược rồi sao?
Tư Dận vẫn còn đang trong lúc giằng co bởi mâu thuẫn trong đầu, chợt tiếng chuông điện thoại di động trong túi vang lên ong ong. Tư Dận lấy điện thoại ra, lại nhìn thấy một mã số điện thoại xa lạ, anh đang muốn nhấn cắt bỏ, lại sực nghĩ tới đêm đó Ương Ương cũng là dùng một số điện thoại xa lạ để gọi cho anh. Có khi, lần này là của Ký Thu cũng nên…
Trong lòng anh chợt dâng lên tới một hồi kích động, anh cuống quít nhấn phím nghe: “A lô! Có phải là Ký Thu không?
Xin chào ngài, chúng tôi là nhân viên của bệnh viện nhân ái, xin hỏi, ngài có phải là người thân của Tống Ương Ương và Trình Ký Thu không vậy?
Một giọng nó ôn hòa lễ phép vang lên. Trong nháy mắt, Tư Dận cảm thấy da đầu mình như bị tê dại đi. Anh giật mình, nhìn lên bầu trời bao la trong trẻo một màu xanh lam, sững sờ một lúc, cổ họng của anh như bị nghẹn lại, không thốt nổi một câu nói đều nói ra ngoài.
A lô, a lô… tiên sinh, tiên sinh?
Tư Dận chợt giật mình tỉnh lại, cuống quít gật đầu, bỗng sực nhớ ra, ở đầu điện thoại bên kia khôngthể nhìn thấy được động tác của anh, nên anh đáp lại một câu, giọng đã khàn đi: Dạ đúng rồi, tôi là người thân của Tống Ương Ương và Trình Ký Thu! Xin hỏi, hai người bọn họ hiện nay thế nào?
A, là thế này, hai vị tiểu thư kia đã bị xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ đang bệnh viện…
Một tiếng nổ “ầm” vang lên khiến cho đầu óc của Tư Dận như bị tê liệt, chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay lập tức cộp một tiếng, rơi xuống trên mặt đất, cơn choáng váng khiến cho trước mắt anh tỏa ra từng đợt từng đợt những vòng sáng quay cuồng, với hàng trăm hàng ngàn những đốm sáng lập lòe lượn qua lượn lại, khiến anh đứng gần như không vững. Không biết qua bao lâu, Tư Dận mới giống như là phát điên lên rồi, anh cứ thế lao đầu chạy thẳng về phía trước. Chạy được mấy bước, anh mới sực nghĩ đến chuyện thuê xe, lúc này nhịp đập của trái tim của anh đã trở nên gấp gáp, loạn xạ, dường như muốn vọt qua cổ họng mà nhảy ra ngoài vậy.
Tư Dận níu lấy trái tim thật chặt, sắc mặt đã trắng bệch một mảnh… Ký Thu đã xảy ra tai nạn xe cộ!
Lúc này trong đầu Tư Dận chỉ tràn ngập câu nói kia của nhân viên y tá. Ký Thu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra hết!
Nhưng mà, nếu như cô bị thương không nặng lắm, tại sao bệnh viện lại gọi điện thoại tới, với vẻ thận trọng như vậy?
Nếu như cô bị thương không nặng lắm, thì chính các cô sẽ phải tự mình gọi điện thoại tới mới đúng! Trái tim Tư Dận đau đớn như bị đao cắt, anh chỉ hận chính bản thân mình, hận mình tại sao lại quá mềm yếu như vậy, tại sao lại ở nhà mà băn khoăn suy nghĩ tới mấy ngày như thế, sau đó mới đưa ra quyết định, tại sao anh lại không nghĩ đến bên cạnh Ký Thu sớm hơn một chút!
Nếu như anh ngay đến cả câu nói “Ký Thu, anh thích em, anh cũng không còn cơ hội để nói nữa, như vậy nửa đời sau của mình anh nên làm cái gì?
*******************************
Sau khi Trần Tấn Nhiên nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, cả người anh liền rơi trạng thái không trọng lượng. Khi anh đi xuống lầu liền bị té ngã lộn đầu mấy lần, khi dự định lái xe đi đến bệnh viện, thì anh chợt phát hiện ra, ngay cả việc mở cửa xe, anh cũng không tài nào mở ra nổi. Lúc lên xe, lại không biết làm như thế nào mới khởi động được xe. Trong đầu anh đã hoàn toàn trống rỗng, anh giống như bị biến thành một kẻ ngu đần.
Ngồi một mình ở trong xe đến năm phút đồng hồ, anh lại xuống xe, đi ra ngoài bắt xe taxi. Trên đường đi đến bệnh viện, Trần Tấn Nhiên nghĩ ngợi mà rơi nước mắt, chỉ muốn hung hăng tự cho mình mười cái bạt tai!
Tại sao ban đầu lúc anh đi lại không chịu đưa cô đi? Tại sao anh không thể cứng rắn thêm một chút nữa, giữ chặt lấy cô giam giữ cô ở ngay bên cạnh mình chứ? Thà rằng anh để cho cô hận anh, cũng còn tốt hơn hiện tại cô đã bị xảy ra tai nạn xe cộ, sống chết còn chưa biết thế nào!
Trần Tấn Nhiên đau lòng khó nhịn, nghĩ đến Ương Ương, lại cảm thấy như có người nào đó đang hung hăng tàn nhẫn, xẻo từng miếng da thịt trên thân thể của anh, làm anh đau đến mức không thế nào hít thở nổi.
Thời điểm Trần Tấn Nhiên chạy tới bệnh viện, nhìn thấy một mảng lớn toàn một màu trắng xóa lạnh lùng đập vào mắt, anh lại không dám đi vào, liệu Ương Ương của anh có thể đã bị chết hay không?
Trần Tấn Nhiên vừa nghĩ đến vấn đề này, ngay sau đó lập tức cả người anh liền bình tĩnh trở lại. Anh chưa biết cô sống chết thế nào, nhưng mà anh chỉ biết một điều, nếu như Ương Ương mà chết rồi, thì cuộc đời này của anh cũng coi như đã kết thúc rồi.
Trần Tấn Nhiên chậm rãi cất bước đi vào trong bệnh viện. Anh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng của bệnh nhân kêu đau, tiếng khóc của người thân. Trần Tấn Nhiên bước đi từng bước từng bước, đi thật kiên định, nhưng lại cảm thấy tựa như cả người mình đang giẫm ở trên một lớp bông, bồng bềnh, nhẹ tênh. Phải vất vả lắm anh bước vào trong thang máy, lên đến tầng tám, thế nhưng anh lại đứng im ở trong thang máy, không dám bước ra. Mãi cho đếnlúc cửa thang máy đã sắp khép lại, Trần Tấn Nhiên mới sải bước chân đi ra bên ngoài. Ương Ương còn đang đợi anh, anh không thể lùi bước về phía sau được!
Anh là người nhà của Tống Ương Ương phải không? Khi Trần Tấn Nhiên vừa đi qua, lập tức có một nhân viên y tá ra đón, mặt mũi vẻ vô cùng lo lắng, nhìn anh rồi hỏi lại một câu.
Đúng vậy, tôi là người nhà của cô ấy. Trần Tấn Nhiên mở miệng nói một cách máy móc. Thật sự anh không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đầy thương xót của nhân viên y tá kia.
Phu nhân của ngài ra khỏi nhà một chút thì bị gặp tai nạn xe cộ, hiện tại không có gì đáng ngại, chỉ là…
Nhân viên y tá kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô len lén giương mắt lên nhìn anh, lại nhìn thấy anh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi chợt sáng rực lên thứ ánh sáng rạng rỡ: Cô nói cái gì? Ương Ương không bị sao có phải không, cô ấy không bị việc gì có đúng hay không?
Nhân viên y tá sợ hết hồn, cuống quít ra sức gật đầu: Đúng như vậy, phu nhân của ngài không có việc gì, chỉ bị kinh sợ một chút thôi! Nhưng mà, nhưng mà… quá đáng tiếc chính là…
Nhân viên y tá nhìn thấy bộ dạng kia của anh, muốn bật cười, nhưng lại vẫn cố nén, có chút thương cảm, mở miệng nói: Nhưng mà, con của hai người thì không giữ được rồi…
Trần Tấn Nhiên thoáng kinh ngạc một chút, chợt anh khôi phục lại bình tĩnh, rất nhanh. Anh cất bước đi lên phía trước, tiến nhanh đến phòng bệnh của Ương Ương: Không có chuyện gì rồi, thật may mắn chỉ cần cô ấy con sống khỏe mạnh, về sau này tôi và cô ấy vẫn còn có đứa bé khác!