Cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng thụt lùi rồi biến mất trong tầm mắt, Hàn Đan im lặng ngồi trên ghế lái phụ, tư thế có chút thận trọng. Người đàn ông lái xe cũng không tự ý tìm chủ đề nói chuyện, hai người im lặng, chỉ có âm nhạc trong CD chậm rãi chảy xuôi.
Là nhạc nhẹ. Giai điệu đẹp đẽ vô cùng, nhưng lại có thương cảm mơ hồ mảnh như dây đàn.
Bài hát này tên là gì? Cô hỏi.
Gió thổi qua ngã tư đường.
Rất êm tai.
Thích thì lấy chiếc CD này đi.
Không cần đâu. Cô cười nhạt: Cám ơn.
Trong lòng Thẩm Luật dâng lên một cảm giác mệt mỏi. Cô cự tuyệt anh một lần nữa, cho dù chỉ là một chiếc CD, cũng không muốn tiếp nhận.
Xe dừng hẳn dưới lầu, Thẩm Luật mở cửa cho cô.
Làm phiền anh rồi.
Hàn Đan. . . . . . Anh đang định mở miệng, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng vang nhỏ, ngước mắt nhìn qua, Kỷ Vân Dực mặc một bộ đồ thể thao màu xám ở phía sau cô đang nhướng mày nhìn mình.
Ánh mắt chạm vào nhau, giống như một trận chơi cờ không tiếng động. Hàn Đan nhận ra sự khác thường quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Vân Dực, quẫn bách nói: Anh lại có thể mặc như thế xuống lầu.
Qua phỏng vấn rồi? Trong giọng nói của anh luôn có âm điệu lười biếng, vô cùng đáng đánh đòn.
Ừ. Cô đáp đơn giản một tiếng, quay người nói với Thẩm Luật: Trên đường gặp tổng giám đốc Thẩm, anh ấy đưa tôi về.
Hửm. Âm cuối cao lên, hơi híp mắt lại, hoàn toàn chứng tỏ tâm trạng không tốt của anh, anh nhét hai tay vào túi, bỏ lại một câu: “Vị tổng giám đốc Thẩm này thật đúng là rảnh rỗi mà.
Cũng không thấy Kỷ thiếu bận lắm. Sau khi Thẩm Luật phản đòn xong chuyển sang Hàn Đan: Sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.
Cô không nói gì cười nhẹ, đưa mắt nhìn theo anh rời đi. Xoay người định đi vào trong, lại va vào lòng người phía sau.
Kỷ Vân Dực, anh đứng sau lưng tôi như linh hồn làm cái gì?
Ngay cả đường cũng không nhìn thấy nữa? Sao, gã đàn ông đó ưa nhìn hơn anh?
Xin hỏi rốt cuộc da mặt ngài tu luyện đến trình độ này như thế nào vậy?
Tư chất trời sinh.
Anh làm tôi có một cảm giác say tàu. Cô liếc mắt xem thường: “Bữa ăn tối ra ngoài ăn đi, tôi mời khách. Đây cũng xem như là chúc mừng thành công nhậm chức.
Hôm nay không hợp ra ngoài, ở nhà ăn.
Hiếm khi hôm nay tôi hào phóng, anh lại không thể nể mặt sao?
Vừa rồi ai chê mặt anh khó coi đấy?
Đâu có đâu có, ngài chim sa cá lặn như hoa như ngọc, ưa nhìn lắm lắm. Hàn Đan làm bộ nịnh nọt, vội vàng ấn nút cầu thang máy.
Đáng tiếc cái vỗ mông ngựa (nịnh nọt) này của em muộn rồi. Anh nhét hai tay vào túi, lắc người vào thang máy.
Hôm nay tôi thật sự không muốn rửa bát. Vẻ mặt cô như đưa đám: “Cũng không muốn đi mua thức ăn.
Có phải em không muốn lĩnh lương nữa không? Kỷ Vân Dực liếc xéo cô.
“A, curry gà gì đó, còn hợp khẩu vị không? Vẻ kiêu ngạo của cô biến mất, chạy chậm bắt kịp bước anh.
Bữa tối hôm nay kết thúc sớm, Hàn Đan thu dọn đồ ăn xong, cho Đường Bá Hổ ăn no rồi leo lên mạng chơi game, theo thường lệ bị Hà Xử Phong Lưu đuổi đánh bằng đủ loại vũ khí. Liên Cơ nhân lúc kéo dãn cự ly quay đầu ném ra một chiêu Mị hoặc, lại có thể thành công di chuyển mục tiêu công kích của anh lên người quái xung quanh. Tim cô lập tức nhảy vọt lên cổ họng, đang định giáng đống trạng thái tiêu cực và kỹ năng công kích dời sông lấp biển lên người anh, nhưng đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, theo bản năng quay mặt sang nhìn, phân tán sự chú ý, bàn tay ấn bàn phím cũng chậm đi nửa nhịp.
Chính vào lúc đó, Hà Xử Phong Lưu đã dời hồn Thầy thuốc loại bỏ DEBUFF trong nháy mắt, tiện thể thêm máu cho mình. Mắt thấy trong lúc lơ là Liên Cơ có thuận lợi nhưng phản kích thất bại đã không chạy kịp nữa, thảm rồi.
Có tiến bộ, có điều vẫn thiếu chút điêu luyện. Thấy đánh giá của người nào đó Hàn Đan giận đến mức cả người nội thương, tìm kiếm kẻ đầu sỏ gây chuyện trong cơn giận dữ.
Rõ ràng chiếc điện thoại di động đang vui vẻ reo vang trên sofa không phải của mình, tên họ người gọi điện hiển thị phía trên