Khi Kỷ Vân Dực đi dạo vòng thứ N trong căn nhỏ hẹp, cuối cùng va chân vào góc giường, Lạc Tiêu đang đối diện với máy tính lườm anh một: Căn nhà này quá nhỏ rồi, hay là ra ngoài tản bộ sẽ tốt hơn.
Sắc mặt Kỷ thiếu âm u lườm anh một, ngồi xuống ghế sofa, kéo cổ áo sơ mi ra: Thời tiết quái quỷ càng ngày càng nóng.
Nóng? Ánh mắt Lạc Tiêu tối sầm xuống, vươn người bật dậy, đặt bàn tay lên trán anh.
Cậu muốn chết? Kỷ biến thái nheo mắt.
Biểu cảm của nam yêu nghiệt thả lỏng, thu tay về, cười: Nóng thì cởi đi, tôi không ngại đâu.
Kỷ Vân Dực không để ý đến anh ta, cầm cốc uống nước.
Tôi đã uống cốc đó rồi. Nam yêu nghiệt nhắc nhở đúng lúc, vì vậy người nào đó phun hết nước trong mồm ra.
Lạc Tiêu không trêu anh nữa, lúc này màn hình điện thoại sáng lên, anh ta nhìn thấy tin nhắn, cười nói: Có người ra ngoài rồi.
Bảo người của cậu cút về, từ hôm nay trở đi không cần đi theo cô ấy nữa, tôi cũng không muốn biết bất kỳ tin tức gì liên quan đến cô ấy.” Giọng điệu Kỷ Vân Dực lạnh cứng.
Cậu chắc chắn chứ? Lạc Tiêu nhìn điện thoại di động, nhếch môi cười: “Được rồi.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng vang rất nhỏ phát ra khi lật sách.
Thật sự không giống với phong cách của cậu. Lạc Tiêu mở giao diện đăng nhập của 《 Lục giới 》 ra: “Tôi cho rằng ít nhất cậu sẽ nói cho cô ấy biết nhân vật trong game là ai.
Im lặng hồi lâu.
Không cần thiết. Kỷ Vân Dực nghiêng người dựa lên ghế sofa, ném sách lên bàn, có chút mệt mỏi khép mắt nghỉ ngơi.
Khi kim đồng hồ chỉ về phía mười một giờ, cuối cùng anh không nhịn được nhíu mày hỏi: Cô ấy đang ở đâu?
Căn cứ vào tin tức truyền đến hai tiếng trước, cô ấy ở một quán bar tên là Bóng Đêm Phong Tình trên đường Sa Thụ. Lạc Tiêu đáp lưu loát.
Quán bar? Chân mày anh càng nhíu chặt hơn: “Bảo bọn họ thu dọn hiện trường.
Cậu bảo tôi rút người về, cho nên hiện giờ bên đó không có một ai. Nam yêu nghiệt cười như không cười.
Kỷ Vân Dực xoay người một túm chặt cổ áo của anh dồn anh lên tường, vẻ tức giận trong mắt tăng vọt: Cậu biết cô ấy đến quán bar mà không nói cho tôi?
Lạc Tiêu nhìn người đàn ông trước mặt giống như động vật hung dữ mạnh mẽ lại mang theo tính khí trẻ con, nén cười nói: Tôi nhớ ai đó đã nói, không muốn biết bất kỳ tin tức gì liên quan đến cô ấy.
Anh bị lời mình đã nói làm nghẹn họng, không thể phản bác, đành hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một, sập cửa ra ngoài.
Bóng Đêm Phong Tình.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, đám người nhảy múa nhiệt tình, còn có ánh đèn mờ ảo mà u ám, khiến người ta có thể ẩn núp trong đó, giống như một kén khổng lồ, bao bọc những linh hồn yếu ớt bằng sự sôi nổi và huyên náo của nó.
A Khiết đã từng đưa Hàn Đan đến đây, lúc đó cô ấy vừa mới ly hôn, mất đi lòng tin với tình yêu. Hàn Đan đi theo bên cạnh, nhìn cô gái ban ngày đao thương bất nhập* ngồi ở trong góc vừa uống rượu vừa rơi lệ.
*đao thương bất nhập: ý chỉ người lì lợm sắt đá, cứng đầu cứng cổ.
Mà giờ phút này, cô ngồi ở vị trí tương đồng, nhìn ly “Blue Rose” thứ sáu ở trước mặt, có chút hoảng hốt.
Ly rượu do vị kia tặng cô. Nhân viên phục vụ ghé vào bên tai cô, vẫn cần kêu lớn mới nghe thấy được. Chất cồn xuyên qua tứ chi bách hài, khiến tư duy của người ta sa vào một trạng thái mà phấn khích và trì trệ cùng tồn tại. Cô nhìn về phía bên kia theo hướng ngón tay nhân viên phục vụ, một người đàn ông người mặc sơ mi hoa vẫy vẫy tay với cô.
Tôi. . . . . . Không muốn uống. Cô giơ tay lên đặt ly rượu trở lại chiếc khay trước mặt nhân viên phục vụ. Chàng trai có chút khó xử nhìn cô