Editor: Xám
Khi câu trả lời của Hà Xử Phong Lưu xuất hiện trên kênh Thế giới đã khiến khung cảnh yên tĩnh một hồi. Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của mọi người, cũng làm tổn thương mặt mũi của Mẫu Đơn cô nương, nhất thời cô ta không lên tiếng.
Thật kỳ lạ. Liên Cơ mở miệng nói.
? Trả lời của anh đơn giản đến mức chỉ còn lại một dấu chấm hỏi.
Người quan trọng đến mức ngay trong ngày hôn lễ cũng có thể vội vàng đi cứu, nhưng lại lạnh lùng cự tuyệt không hề châm chước. Mặc dù nói có vẻ tin đồn gì đó không chất lượng lắm, nhưng quan hệ như thế này thật sự rất khiến người ta tò mò đấy nhé.
Phu nhân đang ghen sao?
. . . . . . Anh nghĩ nhiều rồi.
Nếu như người nào đó tham dự hôn lễ đúng hạn thì đã không xảy ra những chuyện nhàm chán này rồi.
Anh muốn nói, bởi vì tôi không tới anh mới bị ép đi làm “anh hùng cứu mỹ nhân” sao?
Có thể nói như vậy .
Trên hình, Liên Cơ đứng dậy ở sau lưng người đàn ông, tạo dáng xoay vòng nhấc chân ngay tại chỗ. Người đàn ông trước máy vi tính không nhịn được khẽ cười thành tiếng. Phu nhân định đá anh từ trên vách núi này xuống ư?
Phu quân đúng là tinh tường.
Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy người nào đó lại ngã về phía trước rơi xuống khỏi vách núi. Hàn Đan cả kinh, chỉ nhấn chuột muốn nhìn cho rõ, ai ngờ khối đá vốn nhỏ hẹp, Liên Cơ đi lên phía trước một bước đã rơi xuống.
Người đàn ông ở phía dưới đã được ngọn lửa màu lam thẫm quấn quanh, đôi cánh rộng kia xòe ra, ôm cô vào trong lòng.
Ngón tay Hàn Đan từ từ thả phím Enter bị nhấn rất mạnh ra, cong khóe miệng với màn hình.
Đồ ngốc, em nhảy xuống làm gì? Anh hỏi.
Nếu như nói cho anh biết mình không cẩn thận mới rơi xuống, nhất định sẽ bị cười nhạo mất. . . . . . Vì vậy hỏi ngược lại: Vậy anh nhảy xuống làm gì?
Không phải phu nhân muốn đạp anh xuống sao?
Ai bảo anh trả đũa? Lấy lòng mỹ nữ nào đó, còn đẩy trách nhiệm lên đầu tôi nữa.
Làm tốt lắm. Hà Xử Phong Lưu đặt cô lên vách đá, dừng lại.
Hả?
Học được cách nhấn phím Enter chờ anh đến cứu rồi, đáng khen. Anh đứng ở trước mặt cô, tròng mắt màu tím trong veo như thủy tinh.
Ai thèm . . . . . Cô bĩu môi. Chủ đề quan hệ nam nữ vừa rồi bị anh lách qua bằng cách tránh nặng tìm nhẹ, đang định nhắc lại, lại thấy bên cạnh bốc lên một luồng sáng bạc, luẩn quẩn bao quanh, hiện ra dung mạo của một cô gái.
Mái tóc vàng sáng chói, dáng người thướt tha, chính là Mẫu Đơn Vọng Nguyệt.
Phong Lưu, có thể nói chuyện với anh một chút không? Cô ta nhìn thấy hai người, hình như đã cân nhắc một lát mới mở miệng.
Rõ ràng lời này tỏ ý ngại mình cản trở, Hàn Đan cười nhạt. Quân tử giúp người là chuyện tốt, vì vậy không đợi Hà Xử Phong Lưu giữ lại, cô đã bỏ lại một câu Tôi có chút việc, thoát trước đây rồi nhanh chóng biến mất.
Nói là có việc, thật ra cũng chỉ là nằm nhoài trước máy tính, tìm một vài bộ phim để giết thời gian. Trong lòng cảm thấy hơi hối hận, nghĩ nếu như mình không logout vội vàng như vậy mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, người đàn ông kia sẽ làm những gì? Là bỏ đi theo Mẫu Đơn Vọng Nguyệt, hay là ở lại bên cạnh mình. . . . . .
A Khiết đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, dọa cô giật nảy mình.
Cậu là xác chết vùng dậy đấy à? Hàn Đan dùng ngón trỏ chọt vào trán cô.
A Khiết lắc đầu, duỗi lưng, hỏi: Tối nay cậu có đi không?
Cô mím môi, rũ mắt nói: Mình có lựa chọn sao?
Nếu như cậu không muốn đi, mình sẽ nói với bọn họ người cậu không khỏe.
Hay là đi đi. Dù sao nhận được thiếp mời mà không đi vẫn hơi thất lễ, huống hồ mình cũng muốn nhìn thấy cô dâu của anh ấy.
A Khiết thấy mặc dù cô cười nhưng vẫn có cảm giác thê lương, đột nhiên cảm thấy đau lòng: Đừng ru rú ở nhà nữa, buổi chiều đi dạo với mình, nghe nói bách hóa EL đang giảm giá nhân dịp kỉ niệm cửa hàng đấy.
. . . . . . Mình làm cho cậu ít cơm nóng rồi, ăn xong rồi đi.
Đi thôi đi thôi ra ngoài ăn, chị đây mời cậu ăn cơm, bò bít-tết thì sao? A Khiết mặc quần áo, không hề phân bua kéo Hàn Đan ra ngoài cửa.
Cửa bị đóng kêu két một tiếng, màn hình vi tính chưa tắt từ từ tối đi, kim đồng hồ màu bạc của đồng hồ duy trì màn hình từ từ chuyển động, mỗi một bước giống như bắt đầu lại tựa như kết thúc, vẽ ra từng đường tròn hoàn chỉnh, tựa như một vòng luân hồi đã định sẵn.
A Khiết cực kỳ hào hứng, kéo cô thử cái này thử cái kia, hết quần áo rồi lại đến giày làm cô mệt gần chết. Nhìn mình đi đôi giày cao gót màu đen lấp lánh, mặc chiếc váy liền màu tím sậm trong gương thử đồ, Hàn Đan không khỏi cảm thấy hơi xa lạ. Hình như lâu lắm rồi không mặc váy, cô quay một vòng.
Thiếu mất vòng cổ rồi. A Khiết tháo tóc đuôi ngựa của cô xuống, khiến mái tóc dài buông xuống vai.
Này này. . . . . . Cô với tay ra giữ lại, bị bà già A Khiết đẩy ra.
Đẹp như thế này mà cả ngày buộc lên thành bộ dạng đức hạnh kia, mình nhìn phát chán rồi.
Mặc như thế này kì cục chết đi được. Cô đang định đi đổi thì lại bị túm lại.
Bà già tự quyết định, dặn dò nhân viên phục vụ: Cứ mặc luôn bộ này đi. Làm phiền cô cắt mác, sau đó cho quần jeans và áo T-shirt của cô ấy vào túi nhé.
Cậu điên rồi sao?! Hàn Đan trợn tròn mắt, thấp giọng nói, Mặc cái đầu cậu ấy, không nói đến nhãn hiệu này đắt tiền muốn chết, mình mặc thành thế này sao mà gặp người khác được?
Chẳng lẽ bây giờ cậu đang gặp quỷ sao? A Khiết trợn mắt, Coi như bộ này là quà sinh nhật mình tặng cậu, mấy hôm trước vừa mới phát tiền thưởng.
Sinh nhật mình còn lâu