Sở Lăng Xuyên đi rồi! Một khắc kia khi anh xoay người đi, trái tim của anh như chùng xuống một chút, hốc mắt nóng tưởng như sắp rơi lệ. Mà Tố Tố khi Sở Lăng Xuyên xoay người sang chỗ khác, thì một khắc kia nước mắt vẫn là chảy xuống. Sự chờ đợi thật dài lâu và dày vò đến cỡ nào… Tố Tố biết, một mình Sở Lăng Xuyên ở bên ngoài thật không dễ dàng. Cô cũng có thể tưởng tượng được Tiểu Bao Tử vốn không phải là người dễ dàng khóc nhè, nhưng mà con trai vẫn khổ sở vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong cổ của mẹ mà khóc.
Trái tim của Tố Tố đã bị Sở Lăng Xuyên mang đi. Mà trái tim của Sở Lăng Xuyên thì lưu lại ở bên người Tố Tố. @MeBau**dyan(lee^qu.donnn Nhưng mà, Sở Lăng Xuyên cũng không thể nào về được. Cho nên phần suy nghĩ này của cô chỉ là nghĩ để nói cho oai mà thôi. Mà cô cũng chỉ có thể tự luyện nói tự diễn ở trong lòng một chút mà thôi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng quên đi.
Có đôi khi, Tố Tố thực sự cảm thấy nhớ tới một người thì trái tim rất đau, chờ đợi một người, trái tim cũng sẽ rất đau. Mà thời điểm đau lòng, thì cô đặc biệt, đặc biệt nghĩ muốn được nhìn thấy anh. Cho dù là, chỉ cần được nghe giọng nói từ trong miệng của anh nói ra một chút thôi. Mỗi ngày Tố Tố đều luôn đếm từng ngày trôi qua. Cô đặc biệt hi vọng, trong nháy mắt một năm liền trôi qua. Thế nhưng mà, cô càng hi vọng như vậy, thì thời gian trôi qua càng chậm, làm cho cô càng chờ càng thấy thời gian dài hơn.
Sống với sự dày vò ở bên trong sự, rốt cục Tố Tố cũng đã vượt qua được một năm này. Đã đến ngày Sở Lăng Xuyên được trở về nhà rồi. Khà khà, nghĩ đến Sở Lăng Xuyên sắp được trở về, Tố Tố không nhịn được mà muốn cười to lên mấy tiếng, tâm tình cũng thấy tốt hơn lên rất nhiều, rất nhiều.
Năm mới vừa mới hạ tấm màn xuống, ngày nghỉ của cô còn chưa có kết thúc, mà hôm nay, lại chính là sinh nhật của Tiểu Nhiên. Lại nói, đây cũng chính là cái ngày mà cô và Sở Lăng Xuyên đã quen biết với nhau. Cũng vào cái ngày này của một năm nào đó, cô đã bị cái tên sĩ quan cao cấp kia cưỡng hôn, rồi sau đó nhanh giống như là thổ phỉ, cô đã được Sở Lăng Xuyên nhanh chóng cưới về nhà.
Nhoáng qua một cái, ấy thế mà cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi. Thật là nhanh chóng, nhưng mà bây giờ, vì sao mỗi ngày đều trôi qua chậm hơn như vậy chứ! Sở Lăng Xuyên, anh hãy mau mau trở lại, hãy mau mau trở lại. Trong lòng Tố Tố nhớ kỹ hết lần này đến lần khác. Cô cũng hi vọng Sở Lăng Xuyên đột nhiên liền xuất hiện ở trước mắt cô. Thế nhưng mà, đây không phải là ở trong thần thoại, Tố Tố cô cũng không có pháp thuật gì mạnh mẽ. Cô đã niệm chú suốt một năm nay rồi, thế nhưng cũng không thấy Sở Lăng Xuyên đột nhiên xuất hiện.
Giữa trưa phải giúp Tiểu Nhiên làm sinh nhật, nên Tố Tố muốn dẫn Tiểu Bao Tử đi. Cậu nhóc đã được bốn tuổi rồi, đã là một đứa trẻ lớn rồi, nhất là tâm trí bây giờ đã rất chín chắn. Tố Tố sớm đã coi con trai mình tựa như là người lớn rồi.
"Mẹ, đã có thể xuất phát được chưa vậy?" Tiểu Bao Tử đặc biệt tưởng nhớ đến chị gái Tiểu Khả Ái, cho nên gấp gáp đến mức không thể chờ đợi được nữa. Cu cậu chỉ muốn nhanh chóng được đi gặp người. Thế nhưng mà Tố Tố thì vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh. Cô còn bận soi gương để làm mặt nạ dưỡng da cho gương mặt của mình: "Chờ mẹ thêm một chút nữa nhé. Lập tức xong rồi đây!"
"Đúng là phụ nữ mà, thật là phiền phức." Tiểu Bao Tử thở dài lắc đầu, đi ra ngoài chờ đợi. Lúc này chuông điện thoại trong nhà vang lên, Tiểu Bao Tử chạy tới nghe điện thoại, vừa nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của Sở Lăng Xuyên, liền kích động kêu lên: "Ba ba!"
Sở Lăng Xuyên nghe được giọng nói của con trai, trong lòng vừa thấy kích động, lại vừa thấy hạnh phúc: "Con trai. Có nhớ ba ba không?"
"Có ạ! Con nhớ ba ba dường như đã sắp chết ngất rồi đây! Ba ba, ngài nhanh nhanh trở về nhà một chút đi "
"Ba ba cũng nhớ con lắm. Con trai, mẹ đâu rồi?"
"Mẹ vẫn còn đang trang điểm." Tiểu Bao Tử trực tiếp nói một câu như vậy, liền chọc cười đến Sở Lăng Xuyên: "Con nói mẹ ra nghe điện thoại."
"Vâng." Tiểu Bao Tử lên tiếng gọi to: " Đồng chí An Nhược Tố, đồng chí Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại về. Mẹ không ra nhận cuộc gọi thì con liền cúp máy nhé."
"Ấy, đừng cúp máy!" Tố Tố kêu lên, người cũng hoả tốc từ phòng vệ sinh chạy ra ngoài. Cô đi lại, nhận lấy ống nghe từ trong bàn tay nhỏ của con trai. Câu nói đầu tiên của cô là: "A lô? Ông xã à, chừng nào thì anh trở về vậy?"
"Bảo bối. . ." Giọng nói của Sở Lăng Xuyên nghe tỏ vẻ cực kỳ áy náy, cực kỳ nặng nề: "Vốn dĩ mấy ngày nữa là anh đã có thể trở về rồi. Thế nhưng mà, vì có việc đột xuất, cho nên phải lùi lại trễ thêm hai tháng nữa mới trở về được! Bảo bối, thực xin lỗi."
Tố Tố vừa nghe thấy vậy, thiếu chút nữa thì bật khóc. Sở Lăng Xuyên sẽ về chậm lại hai tháng nữa. Như vậy thì cô còn phải chờ thêm sáu mươi ngày nữa… Thật là choáng váng! Tố Tố hận không thể chui vào trong điện thoại để đi đến đó, hoặc là túm lấy Sở Lăng Xuyên từ trong điện thoại lôi trở lại: "Nhưng mà. . . Em nhớ anh thì làm sao bây giờ. Nói sắp trở về, giờ lại nói phải về chậm lại, thật đáng ghét!" Giọng nói của cô đượm vẻ cô đơn, đến mức muốn ngụy trang cũng không có biện pháp để ngụy trang.
Sở Lăng Xuyên ở bên kia nhẹ nhàng dỗ dành Tố Tố: "Ngoan, em chỉ chờ anh thêm hai tháng nữa thôi mà. Hai tháng sau là anh trở về nhà ở bên cạnh em rồi mà. Hả?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố thoáng phiếm hồng. Cô bĩu môi nói: "Được rồi. Vậy thì lại chờ thêm hai tháng nữa! Anh còn nói xạo nữa, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa đâu."