Lục Tử Hiên quả thực coi phòng bệnh như phòng làm việc, trong phòng bệnh chất đầy tài liệu, anh làm việc cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày Đồng Lôi phải thúc giục anh mới nghỉ ngơi một lúc.
Đồng Lôi nhìn thấy vậy rất đau lòng, nhưng cũng biết là từ lúc anh hôn mê đến bây giờ, ở Lục thị nhất định có rất nhiều chuyện cần anh xử lý, hơn nữa anh còn là một người rất nghiêm túc trong công việc.
Có thể coi là như thế, nhưng bây giờ cũng không cần thiết phải làm việc nữa.
Đồng Lôi dọn dẹp đồ đạc của Lục Tử Hiên xong, bác sĩ nói Lục Tử Hiên đã không còn vấn đề gì, cho nên có thể xuất viện rồi, nhưng ra tới ngoài cửa mới phát hiện người nào đó lại không đi theo.
Quay đầu lại nhìn, thấy anh còn đang nghiêm túc lật xem tài liệu.
Bất đắc dĩ, Đồng Lôi đặt cái túi trong tay ngay ở cửa, sau đó quay trở về.
"Có thể đi được chưa?" Đồng Lôi nhàn nhạt mở miệng, nhíu mày một cái, trên mặt rõ ràng không vui, chẳng biết tại sao bây giờ cô lại bắt đầu hoài nghi sự lựa chọn của mình là đúng hay không?
Lục Tử Hiên nhìn cô một cái, lập tức đoán được suy nghĩ của cô: "Xin đừng nghi ngờ tấm lòng của anh!" Khép tài liệu lại, đứng lên, bàn tay nhẹ nhàng sờ gò má của cô.
Đồng Lôi không nói lời nào, nhưng đôi mắt trợn to biểu lộ lúc này cô rất sợ hãi, làm sao anh biết mình đang nghĩ gì?
"Chúng ta đã trải qua nhiều việc như vậy, làm sao anh không biết được em đang nghĩ cái gì chứ, cho nên xin em đừng nghi ngờ tấm lòng của anh?" Bởi vì đã trải qua quá nhiều, cho nên mới phải cố hết sức quý trọng.
Lục Tử Hiên khẽ cúi người hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô, giống như chưa đủ liền hôn sâu hơn, Đồng Lôi vốn không có sức miễn dịch với anh, đã sớm chìm vào trong nụ hôn đó.
Cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, bàn tay xấu xa của Lục Tử Hiên đã chạy loạn ở trên người cô thì mới nhớ tới tài xế vẫn còn chờ bọn họ ở dưới lầu!
"Đợi chút, chúng ta phải đi rồi, tài xế vẫn còn chờ ở dưới lầu." Nhanh chóng chui ra khỏi ngực của anh, Đồng Lôi mắc cỡ đỏ mặt, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Lục Tử Hiên vốn rất không hài lòng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng đỏ bừng mặt rất đáng yêu của cô, trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, bước nhanh đến phía trước đuổi theo bước chân của cô, sau đó gương mặt xấu xa nhìn chằm chằm Đồng Lôi.
"Vẻ mặt này của anh là gì thế?" Đồng Lôi cau mày, sao cô lại có cảm giác giống như con cá nằm trên thớt mặc người khác chém giết vậy, kể từ lần trở về này, Lục Tử Hiên giống như đã thay đổi, cô càng ngày càng không hiểu.
"Nào có vẻ mặt gì, vẻ mặt này của anh rất là bình thường!" Lục Tử Hiên lập tức thu hồi ánh mắt nóng bỏng của mình lại, cười ha hả trả lời.
Đồng Lôi híp mắt lại: "Thật sao?"
"Aiz da, đi nhanh đi, không phải em nói là tài xế đang chờ ở dưới lầu sao?" Lục Tử Hiên không trả lời vấn đề của cô, mà đoạt lấy cái túi từ trên tay cô rồi thúc giục cô đi nhanh lên.
Thấy anh đã đi rất xa, Đồng Lôi mới chậm rãi đi theo, anh càng như vậy, cô lại càng cảm thấy anh đang có âm mưu gì đó?
Khi bọn họ đi ra tới cửa bệnh viện, liền thấy một chiếc xe thể ȶᏂασ Porsche.
Khi nhìn thấy người lái xe thì lòng của Đồng Lôi trở nên đau xót: "Trường Tuấn. . . . . .!" Lục Tử Hiên cũng vừa vặn dừng bước.
Lạc Trường Tuấn ngồi ở trong xe nhìn lên cô gái trước mặt, sau này bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, thở dài thật sâu, mới từ trên xe bước xuống.
"Trường Tuấn. . . . . . !" Chợt không biết phải nói gì, mình đã nợ anh quá nhiều, đời này cũng không cách nào trả hết.
Lạc Trường Tuấn đứng trước mặt cô: "Lôi Lôi, anh phải đi rồi, nhưng trước khi đi muốn tặng em một món quà. . . . . .!"
Nước mắt Đồng Lôiào ào chảy xuống: "Trường Tuấn, thật xin lỗi. . . . . .!"
Lạc Trường Tuấn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cô bé ngốc, khóc cái gì, trên thế giới không có buổi tiệc nào không tàn, cuối cùng anh cũng phải trở về, bây giờ có thể nhìn thấy em hạnh phúc như vậy, anh đã rất thỏa mãn rồi."
"Trường Tuấn, anh đối với em quá tốt, cả đời cũng không thể trả hết." Lạc Trường Tuấn nhẹ nhàng ôm cô, giọt nước mắt và thân thể đang run rẩy kia làm anh rất đau lòng: "Không nên nói như vậy, được ở cùng em năm năm, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của anh, anh sẽ mãi mãi không quên."
Chợt nhớ lại Lục Tử Hiên đang ở bên cạnh, Lạc Trường Tuấn nhẹ nhàng buông cô ra, đây là lần cuối cùng được ôm cô, quay đầu lại nhìn Lục Tử Hiên: "Mong anh đối xử tốt với cô ấy!"
Lục Tử Hiên ôm vai Đồng Lôi, nhìn cô gật đầu một cái: "Tôi biết, Trường Tuấn, cảm ơn anh đã chăm sóc tốt cho Lôi Lôi nhiều năm như vậy!"
Một bóng dáng nho nhỏ chui ra từ trong xe: "Đa Đa!" Đồng Lôi liếc mắt liền nhìn thấy, vội vàng bắt được cậu nhóc đang chạy tới, đã rất lâu không gặp được nó rồi, mấy ngày nay thật sự rất nhớ nó.
Trường Tuấn nhéo gương mặt của Đa Đa một cái: "Đây chính là món quà anh tặng cho em, anh biết rõ cậu nhóc này không thể rời khỏi em, nên dứt khoát mang nó tới."
Đồng Lôi chưa kịp lau nước mắt lại rơi xuống: "Đừng tốt với em như vậy, càng làm cảm giác có lỗi trong em càng ngày càng nặng hơn."
Lạc Trường Tuấn lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt Đồng Lôi, sau đó nhẹ nhàng sờ cái mũi của cô: "Em cũng đã lớn như vậy, vẫn còn khóc nhè trước mặt đứa bé, không thấy xấu hổ sao?" Anh cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, thật ra thì đã sớm đau lòng không chịu được.
"Ba!" Cậu nhóc hình như cũng cảm thấy không khí khác thường, hai con mắt đen xoay chuyển, đáy mắt chứa đầy nước mắt.
Lạc Trường Tuấn hít sâu một hơi, nhìn Đồng Lôi một lần cuối cùng, sau đó mở cửa xe đi mất.
Đồng Lôi ôm Đa Đa dựa vào ngực Lục Tử Hiên, lẳng lặng nhìn chiếc xe thể ȶᏂασ đã đi xa.