Sáng hôm sau, cả team bắt đầu ngày mới bằng chuyến leo núi như kế hoạch. Núi Thất Hạ nổi tiếng với sắc đỏ của lá phong mỗi độ thu về, tựa như những đám mây đỏ rực trải dài trên các ngọn đồi, mê hoặc bao ánh mắt.
Song cái kỳ nghỉ này chẳng giống với tưởng tượng gì cả. Thay vì thư giãn, cô lại thấy stress hơn, nhất là lúc đối mặt với Lý Đông và Chu ŧıểυ ŧıểυ. Mỗi lần gặp họ, cô không biết phải cư xử kiểu gì.
Tối đến, cả team tụ tập ăn uống. Gã Lý Đông ngồi ngay bên cạnh cô, không ngừng rót rượu ép uống: “Nhỏ Lâm này, tối qua không tham gia thì tối nay phải phạt chứ nhỉ!” Gã ta không để cô từ chối, cứ thế đổ đầy ly của cô.
Sau chuyện tối qua, cô chẳng thể nào có thiện cảm nổi với gã ta.
Cô lặng lẽ tìm cớ để rút lui: “Quản lý, tôi thấy hơi chóng mặt, chắc tôi xin phép về nghỉ trước.”
Lý Đông quay sang nháy mắt với Chu ŧıểυ ŧıểυ, nhưng tiếc là cô không để ý.
Chu ŧıểυ ŧıểυ lập tức nâng ly rượu của Lâm Vũ Hàm lên, cười nói: “Vũ Hàm à, muốn về sớm thì cũng phải cạn ly coi như xin lỗi chứ nhỉ? Mọi người thấy đúng không nào?"
Ai nấy đều ồn ào hưởng ứng, cô đành phải cầm ly rượu lên uống một hơi hết.
Vừa thoát được bữa tiệc, về phòng cô lao ngay vào toilet, tự móc họng để nôn ra hết. Cảm giác ghê tởm lan từ dạ dày lên, đến khi nôn hết rượu ra ngoài, cô mới thấy đỡ hơn.
Không phải cô đa nghi, nhưng là phụ nữ trong môi trường công sở, nếu lơ là một chút, dễ thành "mồi ngon" cho đám đàn ông, trở thành "nạn nhân văn phòng" trong những tình huống không mong muốn.
Sau khi rửa mặt và điều chỉnh lại hơi thở, Lâm Vũ Hàm bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng chưa kịp thở phào, một lực mạnh bất ngờ kéo cô và ném cô xuống giường.
Cô thét lên trong hoảng sợ – là Lý Đông! Rõ ràng cô đã khóa cửa phòng nhưng không hiểu sao gã ta vẫn vào được.
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Lý Đông đã dùng thân hình cồng kềnh đè lên cô, giọng gã ta khàn đục: “ŧıểυ Lâm, theo tôi đi. Chỉ cần em đồng ý, lần tới tôi sẽ đề bạt cho em thăng chức.”
Mùi rượu nồng nặc từ gã ta phả thẳng vào mặt, làm cô suýt buồn nôn.
Cô cố dùng hết sức đẩy gã ta ra: “Tránh xa tôi ra!”
Gã ta siết chặt cổ tay cô và đẩy cô xuống giường. Lâm Vũ Hàm đau đớn đến tê liệt, trong khoảnh khắc giận dữ, cô vùng dậy và vung tay tát thật mạnh, hét lên: “Cút đi!”
Bị đánh, Lý Đông choáng váng trong chốc lát. Khi nhận thức quay lại, đôi mắt gã ta đỏ lừ, túm lấy cô và tát trả. Cái tát mạnh đến mức làm cô ù tai, mặt bỏng rát: “Con khốn! Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt hả?”
Gã ta thở hổn hển, cởi dây thắt lưng và bất chấp sự phản kháng, trói chặt hai tay cô ra sau.
Cô càng chống cự thì cơn thú tính trong gã ta càng trở nên tàn bạo dã man hơn.
“Xoẹt...” Gã ta xé toạc áo sơ mi của cô, để lộ thân hình đầy đặn dưới lớp áo lót màu hồng nhạt.
Lý Đông như một con thú hoang, ấn mạnh cô xuống giường, hơi thở gấp gáp của gã ta phả vào da thịt cô, mang theo cảm giác ghê tởm và nỗi kinh hoàng không thể chịu đựng.
“Không!” Cô điên cuồng vùng vẫy dưới thân thể gã ta, cố gắng thoát khỏi cảnh tượng tồi tệ này.
Nhưng sự yếu đuối bẩm sinh của phụ nữ khiến cô hoàn toàn bất lực trước sức mạnh của gã ta, sự phản kháng của cô chỉ như một cơn gió yếu ớt lay động cây.
Lâm Vũ Hàm ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, ước gì giờ phút này mình có thể chết đi để không phải đối mặt với nỗi ô nhục không thể nào chấp nhận được này.
---
Tác giả có đôi lời:
Chắc mọi người đã đoán được rồi nhỉ? Chương sau Quỷ vương nhà ta sẽ lên màn ảnh rồi nha~ (≧▽≦)/~. Vỗ tay chào đón nào! Chương sau sẽ có “món ngon” đó (che mặt, ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄