Cô Dâu Của Quỷ Vương
Chương 1

Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng rêи ɾỉ kìm nén vang lên từ trong căn phòng nhỏ bé.
Cơn gió chợt lướt qua, xốc tung tấm màn màu xanh bạc hà, mở ra một góc phòng tràn ngập ánh trăng, nơi bóng tối và ánh sáng hòa quyện, vẽ nên bóng hình mờ ảo đang nằm trên giường.
Trong đêm hè oi ả, không khí như bị nung chảy, Lâm Vũ Hàm uốn éo trên giường. Chiếc váy lụa mỏng tang màu trắng ngà như đang tan chảy trên làn da trắng sứ của cô. Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu rọi lên tấm lưng trần nõn nà, càng làm nổi bật vẻ đẹp quyến rũ của người phụ nữ. Dây áo tuột xuống vai, phô bày xương quai xanh thanh thoát và khoảng ngực đầy đặn, nụ hoa e ấp ẩn hiện dưới lớp vải mỏng như cánh bướm, khiến lòng người không khỏi thổn thức.
Căn phòng im lặng chờ đợi, nhưng chiếc váy lại tự động nâng lên, từng centimet một, phô bày đôi chân nuột nà, trắng ngần, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Ưm a…” Âm thanh biếng nhác, quyến rũ của người phụ nữ vang lên, như tiếng gọi mời từ giấc mơ. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận bàn tay nhẹ nhàng lướt từ mắt cá chân, chầm chậm di chuyển lên phía đùi trong nhạy cảm.
Cô biết mình nên ngăn cản bàn tay tà ác đó, nhưng trong trạng thái mê man, cô chỉ có thể thụ động tiếp nhận sự xâm lấn từ anh.
A… Bàn tay ấy khẽ lướt qua, cởi bỏ qυầи ɭóŧ của cô, chạm vào nụ hoa nhạy cảm giữa hai chân.
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng một cơ thể nặng nề đã đè chặt lên người. Sự phản kháng chỉ làm tăng thêm ma sát giữa hai cơ thể, khơi dậy những ham muốn mãnh liệt từ đối phương.
Như thể vẫn chưa đủ, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực cô, không nhanh không chậm, từ từ xoa nắn. Dù không thể nhìn thấy, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ sự mềm mại đang bị anh nhào nặn thành nhiều hình dáng mập mờ khác nhau. Đôi khi, bàn tay ấy còn kéo nụ hoa nhỏ dễ thương ra, xoa nhẹ như đang dạo chơi trong một vườn hoa bí mật.
“Không… ưm…” Dù không muốn thừa nhận, song những làn sóng kɧoáı ©ảʍ bắt đầu trào dâng từ lồng ngực, lan tỏa đến vùng kín, khiến cơ thể cô run rẩy. Tiếng rên đứt quãng thoát ra từ đôi môi cô, nhẹ nhàng như tiếng nhạc, dẫn đến một tràng cười khẽ.
Lâm Vũ Hàm cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không thể phủ nhận rằng cô đang thể nghiệm kɧoáı ©ảʍ chưa từng có dưới bàn tay của kẻ lạ. Cô cắn chặt đôi môi anh đào, cố gắng kiềm chế tiếng rêи ɾỉ, nhưng gương mặt trắng nõn đỏ bừng, trở nên đặc biệt quyến rũ.
Thật không may, cô không thể ngăn cản. Bàn tay ấy trở nên táo tợn hơn, những ngón tay thon dài từ từ tách mở hoa huyệt của cô, tìm kiếm viên hạch nhỏ ẩn sâu, gây ra những tàn phá mà cô không thể cưỡng lại.
“A…” Cảm giác kɧoáı ©ảʍ xa lạ dâng trào từ thân dưới, lan tỏa đến từng ngón tay, ngón chân, khiến cơ thể cô căng cứng, ngón chân cuộn lại. Những ngón tay ấy không ngừng vuốt ve, nhào nặn, cuối cùng một dòng nước dày đặc sền sệt phun trào từ lỗ huyệt.
Khi cô còn đang thở dốc, một vật cứng chậm rãi chen vào hoa huyệt đang nở rộ của cô, từng chút một khám phá chốn đào nguyên chưa từng được chạm tới.
“Ưm a… đau quá.” Toàn thân Lâm Vũ Hàm trở nên yếu ớt, cảm nhận vật thể lạ khổng lồ bên trong mình. Cô cố gắng lùi lại, nhưng cơ thể nặng nề phía trên đã đè chặt, buộc cô phải chấp nhận kích cỡ khổng lồ của anh.
Khi vật khổng lồ đâm xuyên qua lớp màng bảo vệ, một tiếng hét kinh hoàng bật ra từ môi cô, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Như thể nó cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can của cô, vật ấy dừng lại bên trong huyệt, như kẻ lạ chờ đợi, cho cô thời gian thích nghi với cảm giác mãnh liệt.
Một lúc sau, bất chấp sự phản kháng của cô, thứ khổng lồ đó bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng mở rộng khe hẹp của cô.
“Đau quá…” Tuy nhiên, khi cơn đau dần lắng xuống, cô bắt đầu cảm thấy một làn sóng sảng khoái lan tỏa. Những tiếng rên đứt quãng không thể ngăn lại phát ra từ miệng cô.
kɧoáı ©ảʍ như một cơn bão cuồng nộ, khiến cô không biết phải làm sao. Chỉ còn cách dùng cả hai tay ôm chặt lấy cơ thể mang cho cô những giây phút kɧoáı ©ảʍ vô tận, đôi chân kẹp chặt eo anh. Dường như chỉ có cách này, cô mới tìm được điểm dừng trong sự vui sướиɠ tột bậc mà không đánh mất bản thân.
“Ưm a…” Những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng như những giọt sương mai, nhẹ nhàng lăn trên bề mặt cảm xúc, trở thành chất xúc tác mạnh mẽ, kéo cả hai lạc lối vào vực thẳm của du͙© vọиɠ vô tận.
Đêm hôm đó, cô không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần, còn người đàn ông bên trong cơ thể cô vẫn không hề mềm xuống, liên tục đưa cô lên những đỉnh cao mới...
