Nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên bàn, mùi thơm bay lượn khắp phòng. Tô Tú Duyên cầm đũa gắp đồ ăn cho Trương Chung Hoàng. Lúc cô ta vươn tay ra, Trương Chung Hoàng làm như vô tình vuốt ve tay Tô Tú Duyên, sau đó đặt tay mình lên mũi: “Thơm quá.”
Tô Tú Song lập tức thay đổi sắc mặt, đứng bật dậy. Tô Tú Duyên nhanh tay kéo góc áo cô, nháy mắt cảnh cáo cô. Tô Tú Song nhắm mắt kìm nén lửa giận, thấy ánh mắt khó hiểu của Trương Chung Hoàng, cô cố rặn ra một câu: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Tô Tú Song đứng trước gương, vốc nước lạnh hất lên mặt, tâm trạng mới bình tĩnh hơn một chút. Một lát sau, cô quay về phòng riêng.
Trương Chung Hoàng đang nhấp rượu vang.
“Tổng giám đốc Hoàng, tôi đã mang hợp đồng tới đây, anh xem một chút đi”
Tô Tú Duyên lấy hợp đồng từ trong túi xách, còn chưa kịp đặt lên bàn thì đã nghe thấy ông ta nói: “Khỏi cần xem”
“Tổng giám đốc Hoàng nói thế là sao?” Tô Tú Duyên khựng lại.
“Không ký”
“Chẳng phải chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi sao? Sao lại đột nhiên không ký?” Tô Tú Duyên vẫn mỉm cười.
“Ý của cấp trên, nói một hai câu không rõ ràng, nhưng cũng không phải là không có đường cứu vấn”
Nghe vậy, Tô Tú Song không khách khí hỏi thẳng: “Cứu vãn như thế nào?”
“Xí! Đúng là không biết xấu hổ, tưởng mình là hoàng đế chắc!” Tô Tú Song không nể mặt phỉ nhổ một tiếng: “Mặt mũi ông thế nào không tự biết à? Cút đi cho tôi!”
“Cô nói gì?” Trương Chung Hoàng cũng nổi giận trừng Tô Tú Song.
“Mặt xấu đã đành, còn bị điếc nữa chứ. Tôi bảo ông cút đi, không nghe thấy hả?” Tô Tú Song ưỡn thẳng lưng, cười lạnh lùng: “Đúng là vừa xấu vừa đốn mạt.”
“Nhanh mồm lắm! Loại người tàn phế như chị gái cô, tôi đồng ý ngủ cô ta là vinh hạnh của cô ta! Không thì cô cho rằng loại đàn ông nào chịu ngủ cô ta?
Đụng vào cũng thấy ghê tởm ấy chứi”
Trương Chung Hoàng cười lạnh, đá ống quần trống rỗng của Tô Tú Duyên, trào phúng nói.
Hành động của ông ta đã hoàn toàn chọc giận Tô Tú Song!
“Sao loại người xấu xa như ông còn chưa chết đi nhỉ!” Đôi mắt cô đỏ ngâu, cầm ghế nện lên đầu Trương Chung Hoàng.
Trương Chung Hoàng bị đánh cho máu chảy ròng ròng. Ông ta ôm đầu kêu la oai oái, hùng hổ nói: “Con kỹ nữ thối này dám càn quấy à? Đắc tội nhà họ Mộ, để tao xem mày còn càn quấy được bao lâu.
Tô Tú Song tiếp tục nện ghế xuống.
Trương Chung Hoàng lập tức nhảy ra khỏi phòng.
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Đôi mắt Tô Tú Duyên trở nên buồn bã, không có một tia sáng. Thấy thế, Tô Tú Song ngồi trước mặt cô ta, khẽ hé môi, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe cô ta nói: “Em quá manh động.”
“Em đã rất nhẫn nại rồi. Nếu không em đã nện ghế lên đầu ông ta ngay khi ông ta cố tình sờ tay chị!” Tô Tú Song trực tiếp trả lời.