Ba tiếng sau, y tá lại mở cửa bước vào phòng, tay câm đơn xét nghiệm: “Tô Tú Song.”
“Đúng, có thai không vậy?” Lưu Mộ Liên sốt ruột hỏi thẳng.
Lông mi Tô Tú Song run rẩy, bất giác siết chặt hai tay. Mãi đến lúc này, trong lòng cô vẫn còn tràn đầy mâu thuẫn.
Tô Tú Duyên ngồi trên xe lăn cũng bắt đầu hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm y tá như tội phạm chờ bản tuyên án cuối cùng, vừa khẩn trương vừa tràn đầy mong chờ.
“Chỉ số HCG của cô ấy là 18, thấp hơn chỉ số mang thai nên cô ấy không có thai” Y tá đưa đơn xét nghiệm cho họ, đẩy mắt kính trên mũi.
Lời nói của cô như một nhát búa đập mạnh xuống. Tô Tú Song bỗng căng thẳng, sau đó thở hắt ra như trút được gánh nặng. Cô nghĩ, có lẽ đứa bé cũng cảm thấy mình không nên được sinh ra trong tình huống hỗn loạn này. Nhưng trong lòng cô cũng sinh ra chút áy náy đối với chị gái.
Tô Tú Duyên cứng đờ, cảm thấy như sét đánh ngang tai, đôi môi run rẩy: “Không… Không có thai ư? Không thể nào! Cô nhìn kỹ lại xem!”
“Không có thai là chuyện bình thường, sao lại không thể? Trên đơn xét nghiệm viết rất rõ, tôi sẽ không nhìn nhầm đâu” Y tá nhíu mày, nhìn liếc qua vẻ mặt bình thản của Tô Tú Song, cảm thấy gia đình này thật quái dị: “Hơn nữa đương sự rất bình tĩnh, các cô là người nhà thì sao lại kích động đến thế? Hơn nữa cô ấy mới 22, còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội có thai, đừng sốt ruột”
Lời nói của y tá khiến ngọn lửa cháy lan đến Tô Tú Song.
“Có phải mày lừa tao uống thuốc không hả?” Giọng Tô Tú Duyên khàn khàn, ánh mắt vô cùng quái dị.
Tô Tú Song phủ nhận: “Không phải”
“Chát!”
Một cái tát vang lên, Tô Tú Song bị đánh đến mức nghiêng đầu sang một bên, y tá giật nẩy cả mình.
Lưu Mộ Liên hung tợn trừng Tô Tú Song, đá lên chân cô, còn không quên dùng sức nhéo tay cô, lạnh lùng nói: “Mày còn không nói thật hả?”
Tô Tú Song tủi thân đến mức đỏ cả mắt. Cô đẩy Lưu Mộ Liên ra, khẽ gầm lên: “Vệ sĩ canh chừng ngoài cửa, người hầu giám thị 24 giờ, ngay cả đồ ăn cũng do họ chuẩn bị xong rồi đưa vào phòng, con tìm được thuốc ở đâu mà uống?”
Tô Tú Song đau đớn kêu rên, nghiêng người ngã xuống đất, cơn đau như giằng xé trong người khiến cô phải siết chặt nắm tay thì mới nhịn xuống không xé xác Lưu Mộ Liên.
Trò hề bên này còn chưa kết thúc thì bên kia Tô Tú Duyên lại nổi điên.
“A! A!” Cô ta điên cuồng hét lên, đẩy hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Y tá hoàn toàn sững sờ, co ro trong góc tường không dám nhúc nhích. Ngay sau đó, cô ta đập mạnh trán lên tay vịn xe lăn, cứ như thể không cần mạng sống nữa. Thấy vậy, Lưu Mộ Liên vội ôm cô ta, ngăn cả cô ta tự hại mình.
“Buông ra! Buông con ra! Cút đi!” Tô Tú Duyên điên cuồng gào thét, ánh mắt đỏ ngầu tuyệt vọng.
Tô Tú Song thở hắt ra một hơi, ngồi xổm xuống, kề mặt lên chân phải còn lành lặn của Tô Tú Duyên, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Chị, chị bình tính chút được không? Có lẽ đây là ý trời, chị đừng như thế nữa được không?”