Đột nhiên trước mắt tối sâm, Tô Tú Song ngất xỉu ngã xuống sàn nhà. Hàn Văn Thiên liếc nhìn ra cửa, kinh hô: “Xỉu mất rồi!”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành và Nam Cố Trạch đều quay sang nhìn. Nhưng hai người đều không có ý định đứng dậy, chỉ im lặng ngồi đó.
“Cứ tiếp tục thế này thì chắc sẽ mất máu mà chết.” Hàn Văn Thiên sờ cằm đứng bên cạnh hai người.
Trong phòng riêng lặng ngắt như tờ.
Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch nhất trí quay sang nhìn Hoắc Dung Thành. Anh ta lạnh lùng nhếch môi: “Nhìn tôi làm gì?”
Nam Cố Trạch híp mắt: “Trong số chúng ta, chỉ có mình anh có quan hệ với Hàn Văn Thiên gật đầu: “Đúng, cho dù là giả thì cũng là người vợ trên danh nghĩa của anh mà”
Nghe đến chữ “người vợ”, Hoắc Dung Thành lập tức đen mặt.
“Sao cậu ba phải thế hả? Không có chính kiến gì cả!” Nam Cố Trạch ghét bỏ nói: “Công ty còn có chút việc, tôi đi trước đây.” Sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi.
“Mẹ nó!” Hàn Văn Thiên chửi thâm trong lòng, sau đó vội vã chạy theo anh ta.
Chỉ thoáng chốc sau, trong phòng chỉ còn mình Hoắc Dung Thành. Anh ta đen mặt, híp mắt đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh Tô Tú Song, đá lên chân cô. Tô Tú Song không hề phản ứng: Hoắc Dung Thành nhíu mày thật sâu.
Một lát sau, cuối cùng anh ta cũng cúi xuống, lạnh mặt bế Tô Tú Song lên.
Hoắc Dung Thành ném Tô Tú Song ra ghế sau, cởi áo khoác đã dính máu, tùy ý ném trên ghế lái phụ. Anh ta ngậm thuốc lá, bấm điện thoại gọi cho Hoắc Lăng Tùng, muốn giao Tô Tú Song cho anh. Nhưng trong điện thoại lại vang lên tiếng nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Sắc mặt Hoắc Dung Thành càng ngày càng tối tăm, tâm trạng càng thêm bực bội. Anh ta kéo caravat, mở cốp xe lấy hòm thuốc, trực tiếp nhổ miểng thủy tinh trên cánh tay Tô Tú Song một cách nhanh chóng, không hề lưu tình.
Tô Tú Song bị đau đến mức tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy chiếc cằm sắc bén của Hoắc Dung Thành. Con ngươi trong mắt cô co rụt lại, phản xạ lùi vê sau. Hoắc Dung Thành ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô. Tô Tú Song hít thở dồn dập, dời mắt không nhìn anh ta, thử rụt tay lại, nhưng cánh tay đã bị anh ta cầm chặt, hơn nữa cơ thể cô không còn chút sức lực nào, đã hoàn toàn kiệt sức.
Hoắc Dung Thành không để ý tới cô, chỉ tiếp tục động tác. Tô Tú Song kinh ngạc khiếp sợ nhìn anh ta.
“Anh hạ độc trong thuốc hả?” Cô buột miệng hỏi.
“Ừ” Hoắc Dung Thành lạnh lẽo nói.
Nghe vậy, Tô Tú Song nở nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn anh”
“Cảm ơn tôi độc chết cô hả?” Vẻ mặt Hoắc Dung Thành không có biểu cảm, lại nhổ ra mấy chữ cực kỳ hà khắc.
Tô Tú Song nở nụ cười cứng đờ, người này ăn nói thật độc địa! Với bản tính lạnh lùng vô tình của mình, Hoắc Dung Thành mà thật sự muốn cô chết thì sẽ chỉ bước qua thân thể của cô thôi.
Không khí lại trở nên yên lặng. Vết thương trên tay Tô Tú Song rất sâu, máu chảy róc rách, thậm chí có thể thấy thịt đỏ bên trong. Hoắc Dung Thành chấm bông y tế vào cồn lod, sau đó trực tiếp chọc vào vết thương, động tác nhanh chóng, không hề thương hương tiếc ngọc.
“Shhhhh!” Tô Tú Song đau đến mức co người lại, hít vào một hơi.