“Hoắc Dung Thành? Mày bị ảo tưởng hả? Hoắc Dung Thành mà lại đi cưới con nhóc miệng còn hôi sữa như mày sao?”
Gã mặt thẹo cười khẩy.
Hoắc Dung Thành là ai? Nhân vật tầm cỡ vang vọng khắp thủ đô, nɠɵạı hiệu là cậu hai, người câm quyền thứ hai của tập đoàn Hoắc thị.
“Anh Đao, anh xem báo chí nè, chẳng lế cô ta nói thật?” Đàn em đưa di động qua.
Tin tức trên trang web đúng là tin lễ cưới của Hoắc Dung Thành, nhưng lại không có tấm ảnh nào. Đúng là Hoắc Dung Thành đã kết hôn, nhưng cô dâu rốt cuộc có phải là con nhóc này không?
Gã mặt thẹo trầm tư. Vịt đã nấu chín mà phải để nó bay đi không phải là tác phong của hắn, lỡ bị người khác biết thì quá mất mặt. Nhưng không thả ra, lỡ đúng là vợ của Hoắc Dung Thành thì sao?
“Anh Đao, người kia có phải là Hoắc Dung Thành không?” Đột nhiên, một tên đàn em chỉ vào trong góc kêu to.
Nghe vậy, mọi người đều nhìn vào góc phòng, kể cả Tô Tú Song. Hoắc Dung Thành đang đứng ở đó, tùy ý nuốt mây nhả khói. Sắc mặt Tô Tú Song lúc xanh lúc tím, vô cùng xấu hổ. Sao anh ta lại đến đây? Đến bao lâu? Có phải là đã nghe thấy hết rồi không?
Gã mặt thẹo suýt nữa ngã xuống ghế, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo. Không ngờ đó lại là Hoắc Dung Thành! Hắn ta đi về phía người đàn ôm, cúi đầu nói: “Cậu… Cậu hai…
Hoắc Dung Thành rũ mi mắt, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, hiếm khi nể mặt nói: “Răn dạy ai?”
Ba chữ nhẹ bãng lại khiến gã mặt thẹo hoảng sợ. Hắn ta trực tiếp quỳ xuống, đồng thời tự tát mình: “Cậu hai, là tôi mắt mù dám đụng vào người của cậu, tôi không biết sống chết!”
Hắn ta đánh rất mạnh, không lâu sau đã có máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
“Người của tôi? Ai?” Hoắc Dung Thành bất thình lình nói, thản nhiên nhìn lướt qua Tô Tú Song, ánh mắt như nhìn người lạ.
Tô Tú Song hoảng hốt, bỗng có linh cảm chẳng lành.
“Cô… Cô ta nói cậu là chồng cô ta..”
Gã mặt thẹo quay sang chỉ vào Tô Tú Song.
“Ha..” Hoắc Dung Thành thản nhiên nhìn Tô Tú Song, cười trào phúng.
Gã mặt thẹo run lên. Thế… Thế là có ý gì?
“Xem trò hay đủ rồi, đi” Hoắc Dung Thành đút tay vào túi áo, liếc Hàn Văn Thiên.
“Được rồi” Hàn Văn Thiên híp mắt, lười biếng vươn vai. Anh ta khom lưng vỗ lên vai gã mặt thẹo, ôn hòa nói: “Đừng để ý tới bọn tôi, chúng tôi chỉ là một đám người qua đường cô đơn nhàm chán mà thôi, anh cứ tiếp tục đi”
Gã mặt thẹo dừng lại, lau mồ hôi trên trán: “Cảm ơn cậu hai, cảm ơn cậu Thiên”
Hoắc Dung Thành giương mắt, dụi tắt tàn thuốc. Gã mặt thẹo tinh mắt đưa tay ra làm gạt tàn: “Cậu hai.”
Hoắc Dung Thành tùy ý vứt tàn thuốc vào tay hắn, sau đó sải bước rời đi. Ba người khác thong thả đi theo anh ta lên tầng hai.
Tô Tú Song run rẩy, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Nhưng sự lạnh lùng của anh †a cũng nằm trong dự đoán của cô. Anh ta căm hận chán ghét mình đến thế, sao có khả năng vươn tay giúp mình? Tô Tú Song hít sâu một hơi, âm thầm tự nhủ, đừng hoảng loạn, bình tĩnh lại!