“Mợ hai” Trên mặt của quản gia Trương vẫn mang theo ý cười, đỡ lấy hành lý từ trong tay cô, mở miệng nói: “Bữa trưa đã được chuẩn bị xong rồi, mời mợ vào trong dùng bữa”
“Ừm”
Tô Tú Song gật đầu, vẫy vây chiếc quần đã hơi dính phải nước mưa của mình một chút để tránh làm ướt vào bên trong qυầи ɭóŧ, sau đó ngồi xuống.
Cô vẫn luôn không thích để người khác phải đợi mình, vẫn là nên dùng xong bữa trưa rồi đi thay đồ sau.
Trên bàn ăn rộng dài được bày trí rất nhiều món ăn, có cả món Việt lẫn món Tây, còn có cả đồ ngọt, mùi vị vô cùng phong phú.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống.
Quản gia Trương cung kính đứng ở phía sau lưng cô, tay cầm đôi đũa bạc, gắp thức ăn, phục vụ cho cô.
“Chỉ có một mình tôi dùng bữa trưa sao?” Tô Tú Song khế nâng mắt lên, vẻ mặt nghi ngờ.
“Đúng thế ạ” Quản gia Trương lại cong môi cười, giải thích cho cô: “Cậu hai và cậu tư sẽ dùng bữa trưa ở bên ngoài.”
A 2A”
Cô “ồ” lên một tiếng, cũng không nói gì nữa, im lặng dùng bữa.
Ha ha.
Có thời gian dùng bữa ở bên ngoài lại không có thời gian gọi điện thoại lại cho cô, không về thì không về, ai thiếu thốn gì sự có mặt của anh ta chứ.
Sau khi dùng bữa xong, Tô Tú Song đang chuẩn bị lên lâu, nào ngờ ŧıểυ Bạch với bộ lông đen như mực chạy đến, trong miệng còn tha theo một cái bát, tính tình nóng nảy thả cái bát kia xuống đất, sủa “gâu gâu” inh ỏi trước mặt cô.
Rất hiển nhiên, nó đói rồi.
Cô lấy một cục xương hầm ở trên bàn ăn đến, đặt vào trong bát.
Lúc này, ŧıểυ Bạch vẫy đuôi như chưa từng được vẫy, nằm sấp xuống đất, hai chân trước chụm lại, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn liên bắt đầu công cuộc gặm cắn.
Tô Tú Song bị nó chọc cho vui vẻ, cúi người sờ sờ cái đầu đầy lông của nó.
Nhưng sau đó, ŧıểυ Bạch giấy ra, tránh cơ thể qua một bên, trực tiếp xoay mông về phía cô, trên khuôn mặt cao ngạo kia có viết bốn chữ: từ chối cho sờ!
Thật đúng là một con cún vong ân phụ nghĩa! Quay trở vê phòng, Tô Tú Song lập tức đi đến trước tủ quần áo, muốn thay một bộ đồ ngủ.
Nhưng vừa mới kéo tủ đồ ra, thì cô lại sửng sốt.
Trong tủ quần áo trống không, đừng nói là quần áo, đến cả áo lót và tất đều biến mất không thấy tăm hơi, giống như bị đã bị ai đó trộm đi hết vậy.
Những sản phẩm dưỡng da, trang điểm ở trên bàn trang điểm cũng không cánh mà bay, sạch sẽ không chút giấu vết.
Cô nhắm mắt lại, cả người bừng bừng lửa giận, hung hăng đi xuống lầu, bước chân rất nặng nề”
“Quản gia Trương!”
Vừa xuống lầu, cô liền tăng âm lượng giọng nói của mình gào lên.
Quản gia Trương mặc một bộ đồ tây màu trắng bước nhanh đi tới, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười mỉm như cũ: “Mợ hai có chuyện gì muốn sai bảo?”