Tô Tú Song khẽ nhếch khóe môi, cười tự giễu, trào phúng nói: “Chẳng qua là anh ta nhất thời nổi hứng lên thôi, người có tiên nuông chiều phụ nữ, liên giống hệt như nuôi thú cưng vậy, có hứng thú thì trêu đùa mấy phen, nếu như hết hứng thú rồi liền đá bay như trái bóng.
Nghe thấy lời này, Bạch Tĩnh lại nhớ tới tin tức kinh thiên động địa vào sáng sớm ngày hôm nay.
Cô ta mím mím môi, không nói thêm nữa, mà trong lòng thầm nghĩ, nếu như được một người đàn ông tôn quý như Hoắc Dung Thành nuôi như thú cưng như vậy, cô ta có chết cũng đều bằng lòng.
“Tớ còn tưởng quan hệ của hai người rất tốt cơ, là đôi tình nhân đang trong giai đoạn mặn nồng”
“Tình nhân? Tớ với anh ta ấy hả? Có phải là cậu ngốc rồi không?”
“Vậy cậu… có thích anh ấy không?”
Bạch Tĩnh lại dè dặt hỏi.
Tô Tú Song nhất thời đơ người.
Giây tiếp theo, hơi thở của cô cũng trở nên trâm mặc.
Ánh mắt hơi rủ xuống, cô thất thần nhìn làn hơi nghi ngút của canh gà bốc lên.
Thậm chí, cô còn có thể cảm nhận rõ ràng được, sau khi Bạch Tĩnh hỏi ra câu này, trái tim trong lồng ngực cô như bị chấn động mạnh…
Bịch bịch bịch bịch, càng lúc lại càng đập nhanh hơn, càng lúc lại càng mãnh liệt hơn…
Cảm giác, đặc biệt kỳ lạ, lại vừa hoảng loạn.
Lễ nào, cô thật sự đã có cảm tình với Hoắc Dung Thành rồi sao?
“Tú Song?” Nửa ngày không nghe thấy câu trả lời của Tô Tú Song, Bạch Tĩnh cau mày, nhẹ giọng gọi.
Tô Tú Song bỗng hồi hồn trở lại, hơi thở vừa gấp gáp vừa khẩn trương, giọng điệu kiên quyết phủ nhận: “Không thích, một chút cũng không, tớ cũng phải mắc bệnh thần kinh, sao có thể thích anh ta được cơ chứ!”
Bên ngoài phòng bệnh.
Đôi mắt của Hoắc Dung Thành trầm xuống, hai tay ôm ngực, toàn thân tỏa ra một cỗ khí lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh đến cực điểm.
“Có thật không? Nhưng mà người con gái nào trên khắp thủ đô này dường như đều thích anh ấy”
Bạch Tĩnh không tin, trong lòng có chút chất vấn cùng nghỉ ngờ.
“Những người con gái đó đều rất nông cạn, chỉ là thích khuôn mặt, thân hình và tiền tài của anh ta mà thôi, con người thật sự của anh ta, có mấy người có thể thấu hiểu đâu chứ?”
“Con người thật sự?”
“Ngông cuồng tự đại, lạnh lùng bá đa͙σ, máu lạnh vô tình, lại còn thích dây dưa không rõ với phụ nữ” Lồng ngực Tô Tú Song phập phồng: “Không biết đã lên giường với bao nhiêu người phụ nữ rồi, ngủ với bao nhiêu cô gái rồi, thật sự là dơ bẩn khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn!”
“Ha”
Hoắc Dung Thành cười lạnh một tiếng, sự phẫn nộ dưới đáy mắt càng thêm sâu thẳm, tùy ý để lửa giận lan tràn thiêu cháy trái tim anh, hận không thể dạy dỗ cô ngay lập tức.
“Vậy tiếp theo cậu có dự định gì?”
Im lặng qua một lúc lâu, lông mi của Tô Tú Song khẽ run lên, giọng nói khàn khàn đè thấp, lại nhún nhún vai, cố ý ra vẻ đang cười rất thoải mái: “Tớ và anh ta chẳng qua cũng chỉ có với nhau một cuộc hôn ước trên danh nghĩa mà thôi, có hiệu lực hai năm, hết hai năm thì sẽ ly hôn là được.”