Hoắc Diệc Phong không vui mắng một câu, sau đó đặt cốc giữ nhiệt trong tay lên đầu giường: “Tổ yến đấy, ông đây uống không hết, thưởng cho chị uống”
Tô Tú Song liếc qua nhìn anh ta một cái rất thâm sâu.
Thật sự là một thằng ngốc khó chịu.
Vừa nhìn đã biết, chắc chắn là anh ta đã cố ý cho nhà bếp chuẩn bị.
“520, 520, ông đây không thích đón 520 chút nào, cảm thấy 250 thì cũng không tệ đậu, người phụ nữ ngốc nghếch kia, chị cảm thấy thế nào?”
Chân dài bước đến bên cạnh giường bệnh, Hoắc Diệc Phong một tay khoác lên vai anh ba của mình, một tay khác thì lại đặt lên bả vai của Tô Tú Song.
“Gậu mới ngốc ấy, cả nhà cậu đều là đồ ngốc”
Tô Tú Song duỗi tay, trực tiếp đánh cái móng vuốt của anh ta đang đặt trên vai mình xuống.
“Ai dô, tôi thấy cánh chị mọc cứng quá rồi phải không, có tin ông đây ăn hết cả cái vườn dưa leo rách nát của chị luôn không.
Tô Tú Song trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu đã ăn trộm mất bao nhiêu cây rồi?
Không nhìn thấy biển cảnh báo ở trước vườn, cấm Hoắc Diệc Phong và ŧıểυ Bạch vào sao?”
“Quên mất nói với chị, cách đây vài hôm, ŧıểυ Bạch đã đổi tên rồi, tên mới của nó là “Hoắc Diệc Phong và ŧıểυ Bạch”” Hoắc Diệc Phong nhún nhún bả vai, khuôn mặt tỏ ra vô cùng tự nhiên, cười híp cả mắt lại.
Tô Tú Song: “Có tin là tôi cào rách mặt cậu không hả?”
“Tới đây tới đây, tôi đường đường là cậu tư Hoắc, sẽ sợ chị sao chứ? Chị cào rách mặt tôi, tôi sẽ bứt hết tóc trên đầu của chị”
Nhìn hai con người ngây thơ ấu trĩ trước mắt, Hoắc Lăng Thần không thể nhịn được mà nói: “Được rồi, Diệc Phong, chúng ta về nhà trước, để cô ấy có thể nghỉ ngơi cho cẩn thận”
Sau khi hai người rời đi, căn phòng một giây trước vẫn còn đang náo nhiệt thì một giây sau đã biến thành tĩnh lặng không gì tả nổi.
Trừ âm thanh hít thở nhẹ nhàng của cô, tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể khiến cho người ta có thể nghe thấy được.
Uống tổ yến mà Hoắc Diệc Phong vừa mới mang đến cho mình, cô lại xem thêm hai tập phim nữa.
Nháy mắt cũng đã mười giờ rưỡi rồi.
Trên Facebook có một tin nóng đang xôn xao khắp các trang, một chiếc máy bay từ Mỹ trở về bị rơi, có 140 hành khách, trong đó 30 người tử vong, 40 người bị thương nghiêm trọng.
Cô lạnh nhạt quét mắt qua nhìn, cầm cục sạc qua sạc pin cho điện thoại.
Trằn trọc qua lại, nằm ngửa, nằm sấp, đổi qua vô số tư thế nhưng Tô Tú Song vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.
Ngược lại, trong đầu và trong lòng lại càng lúc càng thêm tỉnh táo.
Đáy mắt cô thoáng qua một dòng cảm xúc sâu xa, khế cắn môi, hai tay như đang trút giận xuống ga trải giường.
Miệng của đàn ông đúng là không thể tin được.
Còn lâu cô mới tin lại mấy lời quỷ quái của Hoắc Dung Thành thêm lần nào nữa.