Hoắc Dung Thành quét mắt qua nhìn số điện thoại người gọi đến, rồi nhìn về phía Tô Tú Song một cái, môi mỏng khẽ động: “Ngoan ngoãn tự ăn hết đồ của mình đi”
Sau đó, anh đứng lên rời đi.
Nhìn dáng vẻ này thì chắc chắn rằng đó là một cuộc điện thoại rất quan trọng.
Mắt thấy bóng lưng thon dài của anh dần biến mất khỏi phòng, Tô Tú Song nhẹ nhõm thở dài một hơi, lưng dựa vào lưng ghế.
“Tô Tú Song, thành thực khai mau, rốt cuộc anh ấy là ai?”
Bạch Tĩnh vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng không thể không chế được sự †ò mò trong lòng, cô ấy thở ra một hơi rồi truy hỏi cô.
Khí thể của người đàn ông kia mạnh mẽ quá mức, lúc anh ở đây, đến cả việc hô hấp cô ấy cũng không dám, lúc này, hít thở sâu vào mấy ngụm không khí trong lành.
Chuyện đã đến mức này, Tô Tú Song cũng không thể giấu giếm được nữa, thẳng thắn nói: “Là chồng trên danh nghĩa của tớ”
“Ch… Chổng?”
Bạch Tĩnh bị dọa không nhẹ: “loảng xoảng” một tiếng, dao nĩa trong tay rớt hết xuống đất.
“Trên danh nghĩa thôi.” Tô Tú Song nhấn mạnh.
“Rốt cuộc thì anh ấy có thân phận như thế nào?” Bạch Tĩnh tiếp tục truy hỏi.
“Cậu hai của nhà họ Hoắc, Hoắc Dung Thành”
“Loảng xoảng..” Bạch Tĩnh vừa mới cúi người nhặt dao rĩa lên thì bây giờ lại làm rớt thêm một lần nữa, tiếp sau đó cô ấy thất thanh hô lên một tiếng: “Hoắc Dung Thành?”
Tiếng động quá lớn, khiến cho nhân viên phục vụ và quản lý đang đứng ở phía xa cũng lần lượt nhìn qua.
Tô Tú Song cắn răng, dựng thẳng cơ thể lên, che lấy miệng của Bạch Tĩnh: “Cậu gào cái gì mà gào?”
Kéo tay cô ra, Bạch Tĩnh đứng không vững, hai chân mềm nhữn, ngã ngồi xuống ghế: “Là Hoắc Dung Thành nào thế? Chính là cái tên đáng giá mấy ngàn tỷ USD kia đó sao?”
“Trừ anh ta ra thì thủ đô còn có người nào tên là Hoắc Dung Thành nữa sao?”
“Mẹ!” Bạch Tĩnh bùng nổ: “Rốt cuộc là có chuyện gì đấy? Sao cậu lại kết hôn với Hoắc Dung Thảnh? Nhà họ Tô là thể loại như thế nào, đến việc nâng giày cho nhà họ Hoắc còn không xứng, sao Hoắc Dung Thành lại có thể cưới cậu chứ, nhà họ Hoắc tại sao lại đồng ý?”
Tô Tú Song nhấp một ngụm nước, thấm cho nhuận họng, rồi kể toàn bộ mọi chuyện cho Bạch Tĩnh nghe.
Bạch Tĩnh nghe xong thì trợn mắt há mồm ngơ ngẩn, đồng tử vẫn luôn mở to hết cỡ.
“Chuyện này, tớ chỉ nói với mỗi mình cậu thôi, không nói cho người nào khác cả, cậu phải giữ kỹ bí mật này cho tớ.” Tô Tú Song dặn dò: “Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì”
Bạch Tĩnh gật đầu: “Rốt cuộc cậu có còn là con người nữa không vậy, quan hệ của chúng ta tốt như thế, vậy mà đến tớ mà cậu cũng giấu?”
“Tớ cũng không muốn giấu cậu, chuyện như thế này, không có cách nào nói ra được, có chút xấu hổ” Tô Tú Song khẽ gõ vào cái ly nước: “Lúc đó ở quán rượu, vì muốn cứu Bạch Vũ Phong, tớ đã nói chồng tớ là Hoắc Dung Thành, lúc đó tất cả mọi người có mặt ở đó đều không tin.”
“Hơn nữa, lúc đó Hoắc Dung Thành cũng có mặt ở đó, tuy rằng không giúp tớ nhưng cậu cũng đã gặp qua anh ta rồi”