Bạch Tĩnh ở một bên nghe thấy những lời ám chỉ trần trụi này thì mặt cũng ửng đỏ.
“Đi ăn trưa cũng có thể thôi, nhưng mà Bạch Tĩnh phải đi cùng chúng ta” Tô Tú Song khẽ ho hai tiếng, hằng lại cổ họng, chuyển dời đề tài nói chuyện.
Hoắc Dung Thành cau mày: “Cô ta thích làm bóng đèn sao?”
Nháy mắt, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Bạch Tĩnh chưa từng bị người ta ghét bỏ như thế, cô ấy vén hết tóc ra sau tai, xấu hổ nói: “Hai người đi ăn đi, buổi trưa tớ còn có chút chuyện.”
“Đoàn phim cũng đã sắp giải tán hết rồi, cậu có thể có chuyện gì sao? Ngồi xe cả một tiếng đồng hồ đến đây thăm tớ, bữa trưa này, cậu phải cùng đi!”
Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi, dứt lời, trừng mắt nhìn Hoắc Dung Thành.
Hoắc Dung Thành cúi đầu nhìn cô.
Người phụ nữ nhỏ nhắn ở trong lòng, khuôn mặt giận dữ, đáy mắt phát hỏa, giống hệt như một con thú hoang nhỏ đã bị chọc tức, tùy lúc có thể duỗi móng vuốt ra cào người.
Anh nhướng mày, nhẹ giọng hừ một tiếng, môi mỏng nhấp nhấp, cao quý nhả ra hai chữ: “Cùng đi.”
Rất hiển nhiên, hai chữ này là nói với Bạch Tĩnh.
“Cậu hai, chắc là nằm ở phòng bệnh bên cạnh thôi.” Cố Hàn đi lên phía trước, giải thích nói: “Cậu hai vẫn luôn thích nơi yên tĩnh, là sơ sót của tôi, bây giờ tôi sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ tầng này.”
“Ừ” Hoắc Dung Thành khẽ hừ một tiếng.
Tô Tú Song nhìn cũng chẳng lạ lãm gì cảnh tượng này, người đàn ông này vẫn luôn có nhiều tật xấu như thế.
Bạch Tĩnh lại trợn to mắt, lúc cô ấy đến có nghe y tá nói, tâng lầu này của bệnh viện là tâng bệnh cao cấp nhất, những người có thể nằm ở tầng bệnh này không giàu thì cũng có thân phận cao quý.
Bao hết tầng lầu này, vậy thì phải có nhiều tiên đến như thế nào, hoặc là nói, phải có thân phận cao đến mức nào?
Lời vừa mới dứt thì chân dài của Hoắc Dung Thành đã động, khuôn mặt tràn ngập sự lạnh nhạt, đi lướt qua ba người kia.
Bạch Tĩnh nâng mắt lên, vừa khéo đụng trúng ánh mắt đang quét qua của Tần Du Du ở phía đối diện.
Một tiếng sau.
Chiếc xe dừng lại ở nhà hàng NUbo.
Nhà hàng nằm ở tầng thứ 72 của tòa nhà Keangnam Hanoi Landmark Tower, là nơi cao nhất, là nhà hàng xa hoa và đắt đỏ nhất thủ đô.
Tòa nhà nằm dựa mình vào ngọn núi Di Linh, có thể nhìn thấy toàn cảnh thủ đô lúc về đêm.
Bạch Tĩnh đã nhìn thấy ở trên những Chương trình thực tế và phim truyền hình, phải đặt trước ba tháng, hơn nữa cũng không chắc chắn là sẽ đặt bàn thành công được.
Nhưng phàm là có thể bước vào đây dùng bữa thì chính là một niềm vinh dự và tự hào, từ hồi đó đến giờ, cô ấy hiếm hoi lắm mới có thể nhìn thấy ảnh chụp của hai ba ngôi sao nổi tiếng và mấy cô ŧıểυ thư có tiếng đến đây dùng bữa.
Không ngờ rằng sẽ có một ngày, cô ấy cũng có thể đạp chân lên thảm tiến vào bên trong nhà hàng của giới thượng lưu, nơi mà chỉ những nhân vật tài năng xuất chúng mới có thể vào.
Bạch Tĩnh khó có thể kiềm chế được sự hưng phấn và kích động của mình, ánh mắt cứ ngó nghiêng đánh giá nhà hàng.