Giọng nói của anh trời sinh đã rất trầm, lúc này lại khàn khàn, mê hoặc giống như thôi miên người khác.
Thần kinh khẽ run rẩy, khuôn mặt như bị đun nóng, đỏ bừng, Tô Tú Song không thể khống chế được nhịp đập của trái tim mình.
Nhìn thấy phản ứng ngốc nghếch của cô, Hoắc Dung Thành không thể khống chế, duỗi cơ thể cao lớn của mình đắm, thật đúng là một vật nhỏ vừa biết quyến rũ người khác lại vừa dễ thương”
Giọng nói của anh trời sinh đã rất trâm, lúc này lại khàn khàn, mê hoặc giống như thôi miên người khác.
Thần kinh khẽ run rẩy, khuôn mặt như bị đun nóng, đỏ bừng, Tô Tú Song không thể khống chế được nhịp đập của trái tim mình.
Nhìn thấy phản ứng ngốc nghếch của cô, Hoắc Dung Thành không thể khống chế, duỗi cơ thể cao lớn của mình về trước, cúi đầu hôn lên môi cô.
“Ô ô… Hoắc… Dung Thành… Buông..”
Tô Tú Song trợn to đôi mắt, hay tay đẩy đẩy bả vai của Hoắc Dung Thành, giấy dụa.
Sao chưa gì đã hôn cô rồi?
Đâu tiên chỉ là nhấm nháp một chút, sau đó dần dần lại biến thành một nụ hôn sâu, Hoắc Dung Thành không chút kiêng dè gì mà quấn quít lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô, cố ý hưởng thụ hương thơm và mùi vị ngọt ngào từ đó.
Hôn đủ rồi, ngón tay thon dài của anh lau nhẹ khóe môi: “Còn chưa đủ ghiền, nhưng mà phải dừng lại đây thôi, đầu của em còn đang bị thương, làm những trò quá kịch liệt sẽ không tốt, đợi đến khi em khỏi hẳn rồi thì chúng ta lại tiếp tục”
“Đồ thần kinh, ai muốn tiếp tục với anh chứ!”
Mặt mày Tô Tú Song đỏ bừng bừng, giận dữ nâng tay lên, nặng nề lau qua lai lại môi của mình.
Mùi vị của người đàn ông này quá mạnh mẽ, trong khoang miệng, đầu môi cô, toàn bộ đều tràn ngập hơi thở bá đa͙σ của anh.
Thấy thế, khuôn mặt của Hoắc Dung Thành lại trâm xuống, nắm lấy tay cô không cho cô tiếp tục lau nữa, giọng điệu bá đa͙σ: “Không cho em được phép lai! Tôi không cho phép môi em xuất hiện bất cứ một vết thương nào”
“Đây là miệng của tôi, tôi muốn làm như thế nào thì tôi sẽ làm như thế đấy, có phải là anh quản nhiều chuyện quá rồi hay không hả?” Tô Tú Song nói, không chút khách sáo.
“Em là người phụ nữ của tôi, môi của em cũng là của tôi, hiện tại tôi có toàn bộ quyền lợi sử dụng nó, trừ ăn uống, nói chuyện ra thì nó chỉ có thể bị tôi hôn!”
Tô Tú Song cắn chặt môi, cô cảm thấy người đàn ông này thật sự có bệnh, còn là bệnh không nhẹ.
Lúc trước, cô chỉ phát hiện ra một mặt lạnh lùng vô cảm, tàn nhãn không chút nhân tính, ngông cuồng tự đại của anh.
Không ngờ, sau lưng anh lại có thêm một mặt ấu trĩ, bá đa͙σ như thế, cứ y như biến thành một con người khác vậy.
“Không đúng, anh đừng có mà thay đổi chủ đề lung tung, bây giờ tôi đang nói chuyện Bạch Tĩnh muốn đến thăm tôi đấy!”